Lâm Vãn Nhi vẫn còn bị độc làm hỏng Kim Đan, mặt trắng bệch, nghe vậy thì xấu hổ cúi đầu.
Khi ánh mắt nàng bắt gặp ta, lại cắn môi, vẻ mặt lúng túng bất an:
“Đại sư tỷ, Vãn Nhi không có ý tranh đoạt Lăng công tử với tỷ, chỉ là… chỉ là…”
Lăng Hạc Chi lập tức đứng chắn trước mặt nàng, trừng mắt mắng ta:
“Là ta đơn phương yêu Vãn Nhi! Diệp Thanh Ngâm, ngươi chớ có vì vậy mà hãm hại nàng!”
Ta còn chưa nói gì, hai người bọn họ đã giành nhau gắn hết tội lỗi lên đầu ta rồi.
Nhưng ta chẳng thèm để tâm đến màn diễn kịch của bọn họ, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng.
Nếu giờ ta tỏ ra si mê Lăng Hạc Chi, khóc lóc níu kéo không buông, lẽ nào hắn sẽ tức giận đến mức rút kiếm g.i.ế.c ta?
Nếu may mắn, hôm nay ta có thể lập tức thoát khỏi thế giới này.
Ta đã lãng phí bốn ngày ở tu chân giới, trong khi thân thể ở thế giới thật của ta vẫn nằm viện suốt bốn ngày ấy.
Cha mẹ ta, không biết đã đau khổ đến mức nào rồi.
Hi vọng về cái c.h.ế.t giải thoát khiến mặt ta ửng hồng, ta lập tức gọi hệ thống:
【Thống tử, có thể tìm giúp ta ít thông tin về Lăng Hạc Chi không?】
Hệ thống mặt như tro tàn:
【Ta cố hết sức chỉ thu được một đoạn nhỏ, cũng không chắc là về Lăng Hạc Chi, ngươi xem tạm đi.】
Một đoạn nội dung vụn vỡ hiện lên trước mắt ta, trên đó ghi:
【Mười tám năm trước, Diệp Thanh Ngâm nhìn thấy thân ảnh bạch y nhân c.h.é.m c.h.ế.t cửu giai yêu thú trên núi Gấm Lụa, bóng dáng ấy một kiếm phá Cửu Châu, khắc sâu trong lòng nàng. Từ đó, nhất kiến chung tình.】
Ta nhai đi nhai lại bốn chữ “nhất kiến chung tình”.
Tuy đoạn này không ghi tên, nhưng “bạch y”, “nhất kiếm”, lại thêm “nhất kiến chung tình” – lời văn đậm đặc phong vị ái tình…
Rõ ràng chính là cảnh nguyên chủ năm xưa vừa thấy Lăng Hạc Chi đã động lòng.
Chỉ cần ta bám lấy đoạn ký ức này, khóc lóc lăn lộn đòi không buông bỏ, lẽ nào hắn không rút kiếm đ.â.m ta một nhát?
Một kiếm kết liễu, hắn được giải thoát khỏi kẻ đeo bám phiền toái, còn ta thì đạt thành nhiệm vụ, mở ra con đường về nhà.
Ta hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, bóp mạnh vết thương trên người, đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Sau đó, ta lập tức lao tới trước áo choàng trắng tinh của Lăng Hạc Chi, ánh mắt chực trào lệ, len lén nhìn kiếm Lăng Sương trong tay hắn, nức nở nói:
“Trong lòng ta, người chỉ có mình chàng, sao lại muốn từ hôn?”
“Chàng có biết, mười tám năm trước, khi chàng c.h.é.m c.h.ế.t cửu giai yêu thú trên núi Gấm Lụa, thân ảnh phá Cửu Châu ấy đã in đậm trong tâm trí ta…”
“Hạc…”
【Hạc gì cơ?】
Hệ thống nghiến răng:
【Người ta tên là Lăng Hạc Chi.】
“Hạc Chi! Ta không đồng ý từ hôn! Tên chàng đã khắc sâu trong tim ta suốt mười tám năm nay, ta cũng yêu chàng ngần ấy năm trời! Trong lòng ta, chỉ có chàng!”
“Hôm nay dù có chết, ta cũng không từ hôn!”
7
Đại điện lặng ngắt như tờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khắp nơi đều tràn ngập không khí quái dị.
Sau khi ta khóc lóc xong, cảnh tượng một kiếm xuyên tim mà ta trông đợi lại không hề xảy ra.
Ta đưa ngón tay chọc chọc vào thanh Lăng Sương Kiếm, đầu ngón tay lạnh buốt thấu xương, như thể nhắc nhở chủ nhân của nó:
“Ta không đồng ý từ hôn.”
Hai chữ “từ hôn” được ta nhấn mạnh nặng nề, lại một lần nữa khẳng định quyết tâm đeo bám của ta với Lăng Hạc Chi.
Một là hôm nay g.i.ế.c ta tại chỗ.
Hai là ta sẽ mặt dày bám lấy, mãi mãi chen giữa hắn và tiểu sư muội Vãn Nhi.
Vậy mà Lăng Hạc Chi như không nghe thấy, tay nắm chuôi kiếm khẽ run rẩy, vẻ mặt đầy khó tin:
“Ngươi nói, ngươi thích ta bao nhiêu năm nay… là vì mười tám năm trước ta g.i.ế.c yêu thú ở núi Gấm Lụa?”
Ta gật đầu như gà mổ thóc, còn cố tình khiến hắn buồn nôn thêm một câu:
“Hình ảnh chàng rút kiếm c.h.é.m yêu thú năm đó, đến nay vẫn là giấc mơ đẹp nhất mỗi đêm của ta, không sao quên nổi.”
“Dáng vẻ ấy, phong thái ấy, mũi kiếm không sợ chết, khí thế anh hùng…”
Không khí trong điện càng thêm lạnh lẽo.
Ta không hiểu, xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, rồi nghe thấy giọng Lăng Hạc Chi run rẩy:
“Đó không phải ta… Mười tám năm trước, người giao chiến với xà yêu ở núi Gấm Lụa là sư tôn của ngươi…”
“Nên ngươi… những năm nay vẫn theo đuổi ta, nói là yêu ta, thật ra chỉ là…”
Hắn đỏ hoe mắt, từ kẽ răng nghiến ra từng chữ:
“Chỉ là nhận nhầm người?”
“Hoặc là… ta chẳng qua chỉ là một cái thế thân?”
Giọng hắn đã bắt đầu run lẩy bẩy.
Thanh Lăng Sương Kiếm cảm nhận được tâm trạng chấn động của chủ nhân, phát ra từng đợt rên rỉ buồn bã.
Nếu như trước kia, ta một mực đeo bám hắn là một trò cười.
Vậy thì giờ đây, việc hắn bị ta nhận nhầm bao năm, lại còn tưởng mình là tình lang trong mộng của ta, càng trở thành đề tài mua vui cho thiên hạ.
Lúc này hệ thống mới chậm rì rì tải tiếp phần cốt truyện còn thiếu.
Sau bốn chữ “nhất kiến chung tình”, hiện thêm một dòng mới toanh:
【Diệp Thanh Ngâm lập tức quyết tâm bái Thẩm Uyên làm sư, thề trở thành kiếm tu trừ ma vệ đạo của tu chân giới.】
Ta giơ tay phản đối:
【Cái quỷ gì vậy? Ai viết lời thoại này thế? “Nhất kiến chung tình” là dùng để tả tình cảm sư đồ sao?】
【Ký chủ, ngươi nghĩ đó là trọng điểm à?】
Ta chợt tỉnh ra.
Trên điện, Thẩm Uyên đã mất hoàn toàn vẻ lạnh nhạt xưa nay, vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ và bừng tỉnh.
Hắn khẽ lẩm bẩm một câu:
“Thì ra… ngươi luôn giấu kín loại tâm tư này…”