Tuyệt Lộ Hoa

Chương 6



Khi Lăng Hạc Chi rời khỏi Thái Hạo Tông, tinh thần hắn như bị rút cạn, chẳng khác nào một con tôm tươi bị rút gân, cả người co rúm lại, cuối cùng đỏ hoe mắt, ngoái đầu nhìn ta.

 

Ánh mắt ấy, đầy hoảng hốt và cô tịch.

 

Sau đó, hắn lặng lẽ rời đi, để lại ta cùng ánh mắt bịn rịn nhìn theo thanh Lăng Sương Kiếm.

 

Nhiệm vụ đếm ngược trên đầu vẫn tiếp tục giảm, từng giây từng phút đều như đang đập vào tim ta.

 

Ta lại đặt hết hy vọng vào Thẩm Uyên.

 

Một đồ đệ mà hắn luôn chán ghét, nay lại có tâm tư không đứng đắn với hắn, lại còn công khai trước toàn bộ tông môn như thế. Nếu hắn không khai mở Tru Hồn Trận để xử lý ta, chẳng phải sẽ bôi nhọ hình tượng “chính trực thanh cao” của hắn sao?

 

Ta nén lại ý cười nơi khóe môi, dập đầu thật mạnh:

 

“Sư tôn, đồ nhi như thế gọi là khi sư diệt tổ, xin người hãy khởi động Tru Hồn Trận, trừng phạt tâm niệm bất kính của ta.”

 

Sợ Thẩm Uyên không hiểu rõ ẩn ý, ta nói rõ mồn một.

 

Tru Hồn Trận là con đường duy nhất để ta trở về nhà.

 

Chốn mà ai cũng muốn trốn tránh, lại là cửa ngõ để ta tìm về tự do.

 

Không ngờ Thẩm Uyên đỏ hoe cả hốc mắt, nhìn ta thật lâu, như đang xuyên qua thân ảnh nhỏ bé của ta mà hồi tưởng lại quá khứ.

 

Một hồi lâu sau, hắn chỉ khẽ thở dài:

 

“Ngươi tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.”

 

“Chỉ là… vi sư cũng không ngờ, chuyện xảy ra mười tám năm trước, ngươi vẫn còn nhớ rõ như vậy, lại còn đêm nào cũng mơ thấy…”

 

“Thôi, Thanh Ngâm, về phòng nghỉ đi.”

 

Ta không giấu nổi vẻ thất vọng, định lên tiếng nhắc lại chuyện Tru Hồn Trận, nhưng Thẩm Uyên đã khoát tay.

 

“Chuyện ngươi hạ độc, không cần nhắc đến nữa. Vi sư biết, đó không phải do ngươi làm.”

 

Lâm Vãn Nhi không dám tin nhìn Thẩm Uyên, rồi cúi đầu cắn môi, che giấu nét mặt.

 

Nghe xong, ta suýt bật khóc tại chỗ.

 

Con đường về nhà của ta lại bị chặn đứng, lại phải đi tìm cái c.h.ế.t bằng cách khác.

 

Ta nhớ cha mẹ ta đến phát điên rồi.

 

Nước mắt không kìm được mà lăn dài.

 

Thẩm Uyên nhìn thấy nước mắt của ta thì như bị bỏng, muốn đỡ ta dậy nhưng lại ngập ngừng, chỉ mở miệng thêm một câu:

 

“Còn nữa—”

 

Ta ngẩng đầu, vẻ mặt tang thương.

 

Thẩm Uyên khó khăn nói tiếp, ngập ngừng đầy áy náy:

 

“Từ nay về sau… đừng ăn cát nữa.”

 

9

 

Ta chắc là ta điên rồi mới ăn cát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi trở về căn phòng cũ của nguyên chủ, ta nằm yên trên chiếc giường rách nát.

 

Phòng đơn sơ tồi tàn, mái nhà rêu phong mục nát, ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy bầu trời sao lấp lánh xuyên qua từng lỗ thủng.

 

Thanh khiết và sáng rỡ.

 

Theo thói quen, ta tiện tay rút ra một quyển kiếm phổ từ dưới gối, đờ người một lúc, rồi nghi hoặc hỏi:

 

【Thống tử, vì sao ta lại biết có sách dưới gối? Cứ như ta đã sống ở đây từ lâu vậy.】

 

Hệ thống đáp tỉnh bơ:

 

【Trong cơ thể ngươi còn lưu lại bản năng của nguyên chủ, nên sẽ vô thức làm theo hành vi của nàng ấy.】

 

Ta gật đầu đồng tình.

 

Hôm nay là ngày thứ tư ta sống ở tu chân giới.

 

Ta uể oải nằm vật xuống, tiếp tục nghĩ cách để chết.

 

Trước khi rời khỏi Giới Luật Đường, Thẩm Uyên đã để lại trong cơ thể ta một luồng linh lực, nhằm ngăn cản ta tự sát.

 

Hắn phá vỡ hình tượng, trưng ra vẻ mặt đau khổ:

 

“Thanh Ngâm, những năm qua là vi sư có lỗi với ngươi.”

 

Ta thật không hiểu nỗi đau ấy từ đâu mà ra.

 

Theo cốt truyện, ta nên c.h.ế.t trong Tru Hồn Trận, Thẩm Uyên trước giờ luôn không ưa ta, hẳn phải gật gù mãn nguyện mới đúng.

 

Vậy mà lằng nhằng đến giờ, ta lại sống thừa thêm bốn ngày.

 

Từ cửa sổ nhỏ nhìn ra, dãy núi trập trùng mờ ảo phía xa, có thể thấy lờ mờ đại điện rực sáng ánh đèn.

 

Nhìn đoạn cốt truyện hệ thống vừa vất vả tra được, ta dần hiểu ra vài điều.

 

Điện Vân Lộng vốn là nơi ở chính của nguyên chủ.

 

Sau khi nàng hiến tế và hôn mê mười năm, Lâm Vãn Nhi vào Thái Hạo Tông làm tiểu thế thân, tự nhiên dọn vào đó ở, trở thành chủ nhân mới.

 

Còn nguyên chủ tỉnh lại, thì bị đuổi vào căn phòng xập xệ này.

 

Lông mày ta giãn ra.

 

Nếu ta đi cướp lại nơi ở cũ từ tay tiểu thế thân được cả tông môn cưng chiều, chẳng phải sẽ bị cả đám người tức giận ném vào Tru Hồn Trận?

 

Ta lần ra được con đường “tử đạo”, liền kìm nén phấn khích, vác kiếm bay đến trước điện Vân Lộng, phô trương lớn tiếng, một kiếm c.h.é.m đôi bảng hiệu!

 

Mảnh gỗ vụn văng tung tóe, núi rung đất chuyển, trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, giọng thét kinh hoàng của Lâm Vãn Nhi vang lên trước mặt ta.

 

"Đại sư tỷ, sao tỷ lại phá hủy chỗ ở của muội?"

 

Ta rút kiếm đối mặt, nơi khóe mắt chân mày đều là ý cười, nói ra những lời đã diễn tập kỹ càng nhiều lần:

 

"Điện Vân Lộng này vốn là chỗ ở của ta, ai cho phép ngươi ở đây?"

 

"Nhưng… nhưng rõ ràng muội đã sống ở đây mười năm rồi…"

 

"Ồ? Ở lâu quá nên tưởng đồ của người khác là của mình sao?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com