Tuyệt Lộ Hoa

Chương 7



Thanh thế đủ lớn, đuôi mắt ta đã thấy được vạt áo trắng như tuyết của Thẩm Uyên ở phía xa.

 

Ta thầm mong đợi, xoay cổ tay vẽ một đóa kiếm hoa thuần thục, truyền linh lực vào kiếm bản mệnh, nhìn gương mặt hoảng loạn của Lâm Vãn Nhi, trầm giọng nói:

 

"Hôm nay, ta sẽ g.i.ế.c ngươi để trả mối hận đoạt điện!"

 

Mũi kiếm hướng thẳng vào cổ nàng ta, đúng như ta dự liệu, một luồng linh lực từ xa phóng đến, nhằm vào thanh kiếm của ta.

 

Ta khẽ nghiêng người một chút, để luồng linh lực đó đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c mình.

 

Cơn đau như xé toạc tâm can khiến ta mất hết ý thức, linh lực cường đại đánh nát kinh mạch, thân thể bị quán tính hất văng, lăn lộn trên đất, miệng trào ra m.á.u tươi đặc quánh.

 

Trong cơn mơ hồ, ta dường như rơi vào một vòng tay ấm áp, có tiếng gọi đầy lo lắng bên tai:

 

"Thanh Ngâm, đừng ngủ! Vi sư không cố ý… vi sư không hề muốn g.i.ế.c ngươi…"

 

Giọng nói ồn ào đến mức khiến đầu ta đau nhức, trong m.ô.n.g lung, ta cố gắng hỏi:

 

【Thống tử, ta… ta còn sống được bao lâu nữa?】

 

【Chỉ số sinh tồn đang giảm nhanh: 30%, 20%, 10%...】

 

Ta mỉm cười mãn nguyện, lại phun ra một ngụm m.á.u lớn, thì thào:

 

"Tốt quá rồi… cuối cùng cũng được chết… ta sắp được gặp lại cha mẹ…"

 

Người đang ôm lấy ta khẽ run lên, một viên đan dược chứa đầy linh lực được nhét vào miệng ta.

 

"Thanh Ngâm, tiên phàm khác biệt, cha mẹ của ngươi đã hết thọ nguyên từ năm năm trước rồi.

 

Sư tôn tuyệt đối không để ngươi chết. Ngươi nhất định phải sống, trước kia là ta sai, sau này nhất định sẽ bù đắp cho ngươi."

 

Giọng hắn run đến mức không nhận ra được.

 

Đầu óc ta choáng váng, vô thức siết chặt vạt áo của hắn, trong đôi mắt phản chiếu ánh sao rực rỡ, ta cố chấp sửa lời:

 

"Không có… họ… họ chưa chết… họ vẫn… vẫn sống rất tốt…"

 

Người c.h.ế.t là ta.

 

Ta vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, thoi thóp nhờ máy thở duy trì sự sống, hoàn toàn mất ý thức.

 

Khi đan dược vào bụng, linh lực mãnh liệt lan ra khắp tứ chi bách hài, từng đợt tẩy rửa kinh mạch, kéo ta từ bờ vực hôn mê quay lại với ý thức.

 

Chỉ số sinh tồn lẽ ra phải giảm dần lại bất ngờ tăng vọt.

 

Hệ thống báo cáo một cách gọn gàng:

 

【Chỉ số sinh tồn đang tăng: 20%, 30%, 40%...】

 

Sự sống căng tràn khiến ta tuyệt vọng.

 

Tim ta khựng lại một nhịp, rồi lịm đi trong bóng tối.

 

 

10

 

Lần nữa tỉnh lại, ta thấy mình nằm trong một tẩm điện xa lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tường son cột ngọc, so với căn phòng cũ mục nát của ta thì nơi đây hơn hẳn mấy chục lần.

 

Ngẩng đầu, chỉ thấy tầng tầng màn lụa buông rủ, không còn bóng dáng vì sao đêm trước.

 

Bên ngoài tẩm điện vang lên tiếng tranh cãi:

 

“Sư tôn, ngài đừng bị Diệp Thanh Ngâm lừa gạt! Nàng ta cố tình bị thương, chính là muốn lấy lui làm tiến, lấy lòng thương hại của mọi người rồi đuổi Vãn nhi sư muội ra khỏi Vân Lộng Điện!”

 

“Vãn nhi sư muội đã sống ở đó mười năm, dựa vào đâu mà phải dọn đi?!”

 

Giọng điệu du dương này thật đúng lòng ta.

 

Quả thực ta là cố tình mà.

 

Đáng tiếc, chiêu đó của Thẩm Uyên lại không g.i.ế.c được ta, để lại tiếc nuối vô hạn.

 

Ta còn đang mong chờ hắn sẽ mở miệng tuyên bố muốn xử tử ta, lại nghe thấy giọng hắn đầy mỏi mệt:

 

“Từ sau khi Thanh Ngâm tỉnh lại từ lễ hiến tế mười năm trước, tu vi đã sa sút quá nhiều, sao có thể tránh được một chiêu của vi sư?”

 

“Hơn nữa, Vân Lộng Điện vốn là chỗ ở ban đầu của Thanh Ngâm.”

 

“Vãn nhi đã ở mười năm rồi, cũng nên trả lại chủ cũ.”

 

Ta đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Thẩm Uyên.

 

Hắn chẳng phải là người luôn chán ghét nguyên chủ sao?

 

Khi ta còn hôn mê tối qua, hệ thống cắn răng lấy hết năng lượng còn lại, gắng gượng tải thêm được một phần cốt truyện.

 

Trong sách viết rõ ràng, Thẩm Uyên từ đầu tới cuối đều thiên vị Lâm Vãn Nhi.

 

Tiểu thế thân có dung mạo giống ta bảy phần ấy là do hắn khi xuống núi du ngoạn tự tay dẫn về, thu làm đệ tử.

 

Lâm Vãn Nhi ngoan ngoãn mềm mại, khéo léo làm nũng, lấy lòng hết thảy sư huynh sư tỷ, trái ngược hoàn toàn với nguyên chủ – người kiệm lời, lạnh nhạt.

 

Nguyên chủ tỉnh lại sau mười năm, tu vi từ Nguyên Anh rơi thẳng xuống Trúc Cơ, đan điền tổn hại, con đường tu luyện sau này gần như bị chặt đứt.

 

So với Lâm Vãn Nhi đang nổi như cồn, chẳng khác gì đom đóm sánh với ánh trăng.

 

Ta vì nguyên chủ mà im lặng một hồi.

 

Nàng dùng cả đời để hiến dâng cho tông môn, cuối cùng lại chẳng nhận được bao nhiêu đối đãi tử tế.

 

Nhưng nhà thì ta vẫn phải về.

 

Nhiệm vụ trên đỉnh đầu nhắc ta, ta đã ở tu chân giới sáu ngày rồi.

 

Người muốn về nhà, thì phải biết nắm lấy từng cơ hội để được về.

 

Ta lập tức lao tới, quỳ rạp dập đầu:

 

“Sư tôn, đại sư huynh nói rất đúng. Đúng là đồ nhi cố tình bị thương, còn định đuổi Vãn nhi sư muội ra khỏi điện.”

 

“Nếu người không tin,” ta ngẩng mặt lên, ánh mắt tha thiết, giọng thật lòng, “xin hãy cho đồ nhi thêm một viên Thổ Chân Đan.”

 

“Phối hợp với Tru Hồn Trận, hiệu quả nhất định sẽ nhân đôi!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com