Tuyệt Lộ Hoa

Chương 8



11

 

Trong đôi mắt tràn đầy mong đợi của ta, ánh mắt Thẩm Uyên lại hiện rõ sự đau đớn, giọng nghẹn ngào:

 

“Thanh Ngâm… rất nhiều chuyện trong quá khứ, là vi sư đã trách lầm ngươi.”

 

“Lần trước, Thổ Chân Đan đã nói rõ ràng chân tướng… vi sư lại không biết, ngươi chịu nhiều uất ức đến thế…”

 

“Yên tâm đi, từ nay về sau, vi sư tuyệt đối không để ngươi rơi vào cảnh sinh tử nữa.”

 

Ta nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ.

 

Chẳng lẽ lần trước ta uống Thổ Chân Đan đã nói ra điều gì kinh thiên động địa, khiến Thẩm Uyên tưởng rằng ta cực kỳ đáng thương?

 

Đại sư huynh lập tức nóng nảy gào lên:

 

“Sư tôn! Nàng rõ ràng đang diễn trò trước mặt người! Sao người lại thiên vị như thế?”

 

“Thế thì Vãn nhi sư muội phải làm sao?!”

 

“Hừ! Linh chi tiên thảo chữa được Kim Đan của sư muội, đồ nhi tự mình đi lấy!”

 

Gã tức tối kéo Lâm Vãn Nhi rời khỏi đại điện.

 

Ta tò mò hỏi hệ thống:

 

【Linh chi tiên thảo?】

 

Hệ thống lập tức giải thích:

 

【Độc trong cơ thể Lâm Vãn Nhi đã được giải, nhưng Kim Đan bị tổn thương, trên núi Quải Ngọc có một gốc Linh Chi Tiên Thảo, có thể giúp dưỡng lại đan điền.】

 

【Có điều… gốc Linh Chi đó được một con yêu thú cấp tám canh giữ, cực kỳ lợi hại.】

 

Ta nghe xong, mắt sáng rực.

 

Tư duy của người hiện đại khiến ta luôn nghĩ đến việc tìm cái c.h.ế.t bằng cách nhảy vực, treo cổ, cắt mạch.

 

Nhưng đây là tu chân giới.

 

Là nơi nguy hiểm trùng trùng, các tu sĩ chỉ sơ sẩy là c.h.ế.t tươi.

 

Chỉ cần ta rời Thái Hạo Tông, đến gần núi Quải Ngọc một chút.

 

Vài con yêu thú nhe nanh múa vuốt cũng đủ giúp ta giải thoát khỏi thế giới này.

 

Tìm đường chết, giờ đây bỗng dễ dàng vô cùng.

 

Khóe miệng ta cong lên, đang định lao đi thì…

 

Thẩm Uyên bất ngờ lên tiếng:

 

“Thanh Ngâm, vi sư đã mang theo bản mệnh kiếm của ngươi.”

 

Ta liếc mắt nhìn – là một thanh đoạn kiếm.

 

Hôm qua khi hắn đánh ta trọng thương, bản mệnh kiếm cũng không chịu nổi lực của tu sĩ Hóa Thần, vỡ vụn thành một đống sắt vụn.

 

Thẩm Uyên có vẻ lấy lòng, bước tới đưa kiếm:

 

“Thanh Ngâm, đợi vi sư sửa lại kiếm này, sẽ trả lại cho ngươi.”

 

Ta không để tâm, phất tay:

 

“Chỉ là một thanh kiếm gãy thôi mà, gãy thì vứt đi, phí công sửa nó làm gì?”

 

Thái Hạo Tông là đại tông môn bậc nhất tu chân giới, chấp sự đường rèn ra biết bao nhiêu kiếm cho đệ tử, gãy thì đổi, có gì đâu mà tiếc?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vậy mà Thẩm Uyên nghe xong, bỗng ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe, vẻ tiên phong đạo cốt hằng ngày biến mất không còn.

 

“Thanh kiếm này, ngươi nói vứt là vứt? Không chút lưu luyến nào sao?”

 

Ta nhíu mày liếc đoạn kiếm.

 

Chẳng lẽ Thái Hạo Tông cũng nghèo như công ty ta, đến cả chi phí một thanh kiếm cũng phải tính toán?

 

Nghĩ đến cảnh sếp ta chật vật giữ công ty hoạt động, với tư cách nhân viên phòng vận hành, ta chân thành giải thích:

 

“Sư tôn, sửa kiếm còn phiền hơn đúc kiếm mới. Nên đồ nhi cho rằng, nên vứt đi là phải.”

 

Thẩm Uyên chao đảo, như thể vừa bị đả kích lớn.

 

Ta không để ý đến sự khác thường ấy.

 

Giờ trong đầu ta chỉ có ba chữ: Quải Ngọc Sơn.

 

Chết dưới nanh vuốt yêu thú là lựa chọn hoàn hảo, còn giúp tiết kiệm một cái quan tài cho tông môn.

 

Khóe môi lại cong lên, u sầu trong lòng tiêu tan hết, ngẩng đầu nhìn trời, lòng nhẹ tênh.

 

Thẩm Uyên ở sau lưng còn gọi với theo:

 

“Thanh Ngâm, Vân Lộng Điện là chỗ ở của ngươi, từ nay ngươi dọn về đó đi.”

 

Bước chân ta khựng lại, ta quay đầu cười nhẹ, ánh sáng vàng rực rỡ như mưa bụi phủ khắp bầu trời sau lưng.

 

Hôm qua ta giành lại nơi ở chỉ để chọc giận họ, ép họ g.i.ế.c ta.

 

Giờ họ không đánh, thì giữ lại cũng vô nghĩa.

 

So với Vân Lộng Điện, ta thích ở trong Tru Hồn Trận hơn, để gió cắt qua từng khúc xương, thổi về hương vị của hồi hương.

 

Đã quyết đi tìm cái chết, đêm nay chắc gì còn quay lại Thái Hạo Tông, ở đâu cũng không quan trọng nữa.

 

Chỉ sợ Thẩm Uyên lại nói linh tinh thêm, ta đáp qua loa một tiếng:

 

“Được.”

 

Một chữ ngắn gọn, chứa đầy sự hân hoan kìm nén, là tiếng reo vui vì sắp được trở về nhà.

 

Mà sau lưng ta, Thẩm Uyên ngồi phịch xuống ghế, nắm chặt đoạn kiếm trong tay, thì thào:

 

“Chỉ là để ngươi dọn về nhà cũ…”

 

“Mà ngươi lại… vui đến thế sao?”

12

 

Quải Ngọc Sơn cách Thái Hạo Tông không gần.

 

Tu sĩ muốn đến đó, ngoài việc ngự kiếm, còn có thể cưỡi linh thú.

 

Ban đầu, ta định đến chấp sự đường lĩnh một thanh kiếm mới.

 

Nhưng nghĩ lại rồi bỏ.

 

Nghe nói, đường chủ chấp sự vì chuyện khấu trừ tu bổng ba tháng của đệ tử, đã bị Giới Luật Đường phạt ba roi linh, giờ vẫn đang nằm rên rỉ trên giường, ít nhất nửa tháng không xuống núi nổi.

 

Không biết là ai xui xẻo đến mức bị trừ cả chút tu bổng ít ỏi như vậy.

 

Ta lắc đầu thông cảm, lấy ra túi linh thạch duy nhất trong nhẫn trữ vật.

 

Đây là hôm trước, sau khi ta từ địa lao được thả ra, có một tiểu đệ tử mang tới đưa tận tay.

 

Hắn có vẻ rất hoảng loạn, trên người còn dính máu, như thể ai đó bị quất roi, m.á.u b.ắ.n lên người hắn, loang ra như đóa mai đỏ sẫm.

 

Hắn để lại một túi linh thạch đầy rồi chạy biến như gặp quỷ, không nói lấy một lời.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com