Tỷ khẽ cong khóe môi, cười nói:
“Mẫu thân trước kia thường bảo ta thông minh lanh lợi, sau này ắt gặp vận lớn. Còn muội thì khờ khạo, chẳng thể gây nổi sóng gió gì. Giờ xem ra… quả thật đúng như lời người nói.”
Phải rồi.
Tỷ tỷ từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, trên có trưởng bối, dưới có trẻ nhỏ, không ai là không yêu quý nàng.
Còn ta thì ngốc nghếch, suốt ngày chỉ biết lẽo đẽo theo sau tỷ tỷ, chẳng có điểm gì nổi bật.
Mẫu thân từng nói những lời ấy, khi nhìn ta, người thở dài thật nặng, như thể đã sớm lo lắng cho tương lai của ta vậy.
Nghĩ tới mẫu thân từng yêu thương che chở ta hết mực, hốc mắt ta chợt đỏ hoe, lệ nóng xoay tròn nơi khóe mắt không ngừng.
Ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt tỷ tỷ đang chăm chăm dán vào ta, trong con ngươi tối tăm mờ mịt, thật khó đoán được tâm tư của tỷ ấy.
Tỷ tỷ chậm rãi mở miệng, giọng như làn khói mỏng:
“Quốc công gia thích mỹ nhân, gần đây Thế tử lại hay qua lại với ông ta. Dù sao muội ở trong phủ cũng chẳng được việc gì, chi bằng đưa muội tới đó, muội thấy thế nào?”
Lần này… ta thật sự bật khóc.
Quốc công gia gấp đôi tuổi ta, ta… ta chẳng muốn bị gả cho lão chút nào!
Thấy ta òa khóc, tỷ tỷ liền lắc hông rời đi, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Nàng đi rồi, Tiểu Phù lập tức chạy tới, ôm mặt ngẩn ngơ mộng mị:
“Uyển di nương, người thật là đẹp quá đi…”
Sắc đẹp của tỷ là loại diễm lệ rực rỡ, như đóa hồng mang theo gai nhọn.
Còn ta, chỉ như đóa sen thanh khiết mọc giữa hồ, nhất là lúc rơi lệ, càng thêm nhu nhược đáng thương, khiến người ta không khỏi sinh lòng trắc ẩn.
Chắc hẳn khi nãy thấy ta rơi lệ, tỷ tỷ mới nảy sinh lòng phòng bị. Nàng sợ ta tranh giành, nên định gạt ta đi trước.
Ta há miệng, nức nở bật khóc thành tiếng:
“Đẹp để làm gì chứ! Ngươi vừa rồi chẳng nghe thấy sao…Tỷ tỷ muốn xúi Thế tử đem ta tặng cho lão già kia, hu hu hu…”
Ta và Tiểu Phù ngồi sóng vai trên ghế con trong viện, mặt mày nhăn nhó, trông chẳng khác nào hai cây cải héo rũ không còn sức sống.
Ta và Tiểu Phù quanh quẩn trong viện, sốt ruột đến độ đi vòng vòng, không biết nên làm thế nào mới phải.
Trước kia, khi phụ mẫu còn sống, trong thôn có một vị ca ca lớn lên cùng tỷ tỷ ta, hai người họ tình thâm nghĩa trọng.
Ta từng lén nghe được hắn nói rằng, sau khi đỗ đạt công danh, nhất định sẽ cưới tỷ tỷ ta làm thê tử.
Thế nhưng về sau, hắn thi đỗ tú tài, người hắn cưới lại là Thúy tỷ tỷ nhà bên.
Lúc ấy, tỷ tỷ ta nghe tin xong, chỉ mím môi không nói gì, lặng lẽ nhìn sang hai người bọn họ, ánh mắt tối tăm khó dò.
Chẳng bao lâu sau, Thúy tỷ tỷ khi đang giặt áo bên sông, bất cẩn trượt chân rơi xuống nước.
Trùng hợp thay, người cứu nàng lại là Vương Hói – kẻ ăn không ngồi rồi trong thôn, ai thấy cũng lắc đầu.
Nghe nói lúc được vớt lên, cả người nàng ướt sũng, đường cong yểu điệu trên người đều lộ cả ra.
Thân thể đã bị nhìn trọn, chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể khóc lóc mà gả cho Vương Hói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà ánh mắt tỷ tỷ vừa nhìn ta khi nãy… lại giống hệt khi nàng nhìn Thúy tỷ tỷ năm xưa.
Ta hiểu rồi — nàng thực sự muốn hủy hoại ta.
Cả người u uất, đến cơm ta cũng chẳng nuốt nổi.
Tiểu Phù thấy ta rầu rĩ như thế, sốt sắng đến độ dậm chân, bỗng nhiên vỗ mạnh đùi một cái:
“Di nương, người không cần quá lo lắng! Người là nữ tử gia thế trong sạch, được nạp vào phủ đàng hoàng theo đúng quy củ. Chỉ cần cẩn trọng giữ mình, không phạm sai sót, Vệ di nương cũng không làm gì nổi đâu!”
Nghe vậy, lòng ta mới vững lại đôi phần.
Phải rồi, ta là thiếp thất được nạp theo lễ nghĩa, xuất thân đứng đắn.
Chỉ cần giữ phép tắc, không ai có thể bắt bẻ ta.
Vừa rồi chỉ là quá sợ hãi mà thôi.
Nhưng… hiện giờ tỷ tỷ được sủng ái như thế, chỉ cần đôi ba câu thủ thỉ bên gối là đủ có trăm phương nghìn kế trị ta rồi.
Một kẻ như ta — không thế lực, không được sủng ái, bên cạnh lại có tỷ tỷ luôn rình rập — muốn sống yên ổn trong vương phủ này… thực sự quá khó.
Ta không thể ngồi yên chờ chết.
Ta phải tìm cho mình… một chỗ dựa vững chắc.
Phu nhân — chính là chỗ dựa mà ta muốn tìm.
Ở trong phủ lâu ngày, ta cũng nghe ngóng được không ít chuyện.
Phu nhân là người có tâm địa Bồ Tát, tuy lớn lên nơi biên tái, mấy năm gần đây mới hồi kinh, nhưng cử chỉ lời nói tuyệt chẳng hề thô lậu, thấp kém như lời Thế tử chê bai.
Ngược lại, đối với hạ nhân luôn rộng lượng ôn hòa.
Khi chưa xuất giá, nàng đã nổi danh khắp kinh thành.
Có năm xảy ra chiến loạn, dân chạy nạn kéo tới thành rất đông.
Khi ấy phụ thân và huynh trưởng nàng đang xuất chinh nơi tiền tuyến, nàng liền ở trong thành phát cháo cứu tế, mỗi ngày đều đích thân giúp đỡ bách tính nghèo khổ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta nghĩ, người như vậy… nhất định là một nữ tử có tâm hồn vô cùng dịu dàng.
Vậy nên ta hạ quyết tâm, nhất định phải lấy lòng phu nhân, cầu xin nàng che chở cho mình.
Suy cho cùng, nịnh bợ ai mà chẳng là nịnh bợ?
Chỉ cần có thể sống yên ổn, ai cũng có thể làm chỗ dựa.
Từ nhỏ ta đã học nấu nướng rất khá.
Sau khi dò hỏi được món điểm tâm mà phu nhân yêu thích, ta đích thân làm lấy, gói trong hộp thức ăn rồi đến từ đường.
Dù Thế tử bắt phu nhân chép phạt ở đây, nhưng cũng chưa từng nói cấm người thăm viếng.
Ta dúi ít bạc vào tay tiểu đồng canh cửa, liền thuận lợi bước vào.
Trong lòng háo hức, mang theo nụ cười bước vào phòng, nào ngờ vừa vào đã cảm thấy không khí là lạ.
Trên đất bừa bộn, sách vở vung vãi tứ tung.
Ta giật mình kinh hãi, không đoán nổi đã xảy ra chuyện gì.