Tỷ Muội Khác Đường

Chương 4



Tiếng động khiến phu nhân quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh:

 

“Ngươi cũng như tỷ tỷ ngươi, đến để khoe khoang, để giễu cợt ta sao? Thấy bộ dạng này của ta… có hài lòng không?”

 

Môi ta mấp máy, định nói điều gì đó, nhưng nghẹn lời không thốt nổi.

 

Trong phòng vẫn vương lại hương phấn nhè nhẹ, chính là mùi son phấn mà tỷ tỷ yêu thích nhất.

 

Rõ ràng… nàng mới vừa rời khỏi nơi này.

 

Thấy dáng vẻ phu nhân lúc này, ta cũng có thể đoán được — cuộc ghé thăm khi nãy của tỷ tỷ, hẳn không phải chuyện gì vui vẻ.

 

Tỷ vừa rời đi trước, ta lại vội vã chạy đến sau.

 

Nhìn thế nào… cũng giống như đang tới để cười nhạo, châm chọc nàng.

 

Khó trách phu nhân lại nhìn ta như thế.

 

Chiếc hộp thức ăn trong tay, bỗng trở nên nặng tựa thái sơn, giống như củ khoai bỏng tay, khiến ta đứng ngồi không yên.

 

Ta dè dặt đưa tay dâng lên, nhẹ giọng nói:

 

“Thiếp… không dám có ý đó. Chỉ là làm ít rượu nếp ngọt và điểm tâm, ngày đông giá lạnh, ăn chút gì nóng ấm, có thể xua đi hàn khí.”

 

Trong suốt lúc ta lên tiếng, phu nhân vẫn nhìn chằm chằm vào ta.

 

Đôi mắt phượng xinh đẹp kia không lộ rõ vui hay giận, khiến người đối diện chẳng thể đoán được nàng đang nghĩ gì.

 

Bị ánh mắt ấy nhìn mãi, ta chẳng thể chịu đựng nổi nữa.

 

Đành liều mình dốc lòng biểu đạt:

 

“Thiếp xưa nay chưa từng có ý trèo cao, chỉ mong được an phận thủ thường, yên ổn ở bên cạnh phu nhân mà thôi.”

 

Trong không khí yên tĩnh đến rợn người, phu nhân quỳ ngồi trên bồ đoàn, miệng lặng lẽ tụng kinh, ngay cả liếc nhìn ta một cái… cũng không.

 

Ta dường như đã hiểu.

 

Nước mắt không tự chủ được mà rơi lã chã.

 

Ta cố kiềm lại, xoay người, không ngoảnh đầu mà chạy vụt khỏi từ đường.

 

Trên con đường nhỏ dẫn về viện, ta bước đi như kẻ mất hồn.

 

Đêm nay trăng tròn vành vạnh, sáng đến nỗi rọi rõ từng bước chân ta trở về.

 

Vào khoảnh khắc đẹp thế này, vốn nên là lúc đoàn viên sum họp.

 

Thế mà, phụ mẫu ta chẳng bao lâu trước đã rời khỏi nhân thế.

 

Người thân duy nhất còn lại trên đời… lại xem ta như lang sói, như cái gai trong mắt.

 

Chỉ hận không thể sớm đuổi ta đi, để vĩnh viễn không còn uy h.i.ế.p đến nàng.

 

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao, ánh mắt ta dần phủ một tầng mờ ảo.

 

Ta lại muốn khóc nữa rồi.

 

Đều là tại ta vô dụng… không thể trèo lên được cành cao bám víu lấy phu nhân.

 

Về sau… ta biết sống ra sao đây?

 

Trong lúc đang ngập chìm trong nỗi sợ và u sầu về tương lai, bên tai bỗng vang lên giọng của một nam nhân.

 

Tống Hoài Ngọc vận trường bào nguyệt sắc, đứng trong ánh trăng, trông thật giống như cành ngọc lan, gió mát trăng thanh.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hắn ngạc nhiên, cất giọng vui mừng:

 

“Nàng là Vệ Uyển? Uyển Uyển? Sao lại trốn ở đây khóc? Có ai trong phủ ức h.i.ế.p nàng à?”

 

Hắn bước đến gần, dịu dàng lau nước mắt cho ta, trong đôi mắt ánh lên vẻ xao động cùng kinh diễm không thể che giấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lần đầu tiên được một nam tử trẻ tuổi kề sát như thế, ta nhất thời ngẩn ngơ.

 

Đồng thời trong đầu như đang xoay vần tư tưởng:

 

Có nên nắm lấy cơ hội này, bấu víu vào Thế tử chăng?

 

Ý nghĩ kia vừa lóe lên, ta đã vội vàng lắc đầu quầy quậy.

 

Không được, không được, không thể nào!

 

Thế tử là công tử ăn chơi nổi danh bậc nhất kinh thành, suốt ngày vùi mình trong tửu sắc, rượu hoa.

 

Không có chút công danh, chẳng có tiền đồ, cho dù hắn có tự dâng đến tận cửa, ta cũng tuyệt đối không muốn.

 

Ta sợ dính phải bệnh ô uế.

 

Trong lúc còn đang ngẩn ngơ, Thế tử đã tiến lại gần, nắm lấy tay ta.

 

Ánh mắt hắn chan chứa thâm tình, giọng nói mềm mỏng:

 

“Sao lại không nói lời nào? Những ngày qua vào phủ, ta chưa từng ghé qua viện nàng, thờ ơ lạnh nhạt như vậy… có phải nàng giận rồi không?”

 

Ta hốt hoảng muốn rút tay về, nhưng bị hắn giữ chặt đến không nhúc nhích nổi.

 

Đành ấp a ấp úng đáp:

 

“Không… không có. Thiếp ở trong phủ sống rất ổn.”

 

Thế tử bật cười, vươn tay khẽ cốc nhẹ lên mũi ta, giọng nói cưng chiều:

 

“Khóc thành mèo nhỏ rồi kìa, còn dám nói dối. Không sao… đêm nay, ta sẽ thương yêu nàng thật nhiều.”

 

Dứt lời, hắn vòng tay ôm lấy eo ta, từng chút từng chút áp sát vào đôi môi đang run rẩy.

 

Ta hoảng sợ đến luống cuống, muốn đẩy hắn ra lại chẳng dám, bởi trong vương phủ này, Thế tử chính là trời.

 

Nếu ta vì “không biết điều” mà từ chối chuyện hoan hỉ này, e rằng từ đây về sau sẽ bị hắn ghi hận, sống chẳng bằng chết.

 

Ta sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

 

Ngay lúc đó, không xa chợt vang lên một giọng nữ uyển chuyển kiều mị:

 

“Hoài lang~ Chàng ở đâu thế? Dư nhi tìm mãi chẳng thấy chàng đâu cả~”

 

Lời còn chưa dứt,

 

Thế tử liền cứng đờ người.

 

— Đó là giọng của tỷ tỷ.

 

Thì ra… Thế tử vừa rồi là đang chơi trò trốn tìm cùng tỷ tỷ.

 

Ta tranh thủ cơ hội rút tay lại, toan tránh xa hắn một chút.

 

Thế nhưng đã chậm một bước.

 

Tỷ tỷ vừa thấy bóng lưng Thế tử, liền mỉm cười vui vẻ chạy tới, giọng nói nũng nịu như tơ lụa:

 

“Hoài lang, sao chàng lại không để ý tới thiếp thế này~”

 

Nói đến đây, nàng nghiêng đầu liếc nhìn — liền bắt gặp ta đang nép trong vòng tay của Thế tử.

 

Nụ cười trên mặt tỷ lập tức vụt tắt, ánh mắt nhìn ta chứa đầy hàn ý.

 

Ta hoảng hốt lùi về sau, cố giữ khoảng cách với Thế tử, ngoan ngoãn đứng sang một bên, không dám thở mạnh.

 

Tỷ tỷ lại nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, như thể chưa từng thấy gì, nhào vào lòng Thế tử nũng nịu:

 

“Thiếp nói sao tìm mãi chẳng thấy Hoài lang, thì ra là đang ở cùng muội muội à. Chàng nói xem… muội muội của thiếp đẹp hơn, hay là thiếp đẹp hơn?”

 

Sắc đẹp của tỷ vô cùng trực diện, cộng thêm dáng vẻ nhu mì cố tình lộ ra, lại càng kiều mỵ khuynh thành.