Thế tử nhìn đến ngẩn ngơ, rốt cuộc vẫn mê mẩn theo tỷ tỷ quay về viện.
Trước khi rời đi, tỷ tỷ lạnh lùng liếc ta một cái, ánh mắt như d.a.o nhọn.
Ta rụt vai lại, không dám phản kháng.
Trong lòng bỗng dâng lên một tia mong chờ yếu ớt:
Tỷ tỷ à, từ nhỏ chúng ta đã lớn lên bên nhau.
Hiện tại ta chẳng tranh giành sủng ái với tỷ, tỷ… có thể buông tha ta được không?
Ta chỉ muốn sống những tháng ngày bình yên, không sóng gió.
Về đến tiểu viện, ta kể lại chuyện ban nãy cho Tiểu Phù nghe, nàng chau mày tỏ vẻ không hiểu:
“Vì sao người không nhân cơ hội này tranh sủng với Vệ di nương?”
Ta khẽ chọc lên trán nàng:
“Tiểu Phù ngốc, tình yêu là thứ không thể dựa dẫm nhất trên đời này. Huống hồ dùng sắc đẹp để hầu hạ nam nhân, làm sao lâu dài cho được? Người si tình lại càng hiếm có, đa phần đều là kẻ bạc bẽo, phụ tình.”
Tiểu Phù như ngộ ra điều gì, vỗ tay nói:
“Người nói đúng! Trong phủ lớn thế này, có bao nhiêu di nương xinh đẹp dáng chuẩn. Nếu cứ dựa vào một chút ân sủng mà kiêu căng hống hách, chờ đến khi lão gia hết hứng thú, c.h.ế.t lúc nào cũng chẳng hay.”
“Sau này vẫn phải sống dưới tay chủ mẫu quản lý, phải biết nương nhờ nơi phu nhân mới là kế lâu dài.”
Nói rồi, nàng bĩu môi, vẻ mặt chẳng cam lòng:
“Nô tỳ chỉ mong đến ngày Vệ di nương bị dạy cho một bài học thôi.”
Nghe thế, ta khẽ cắn môi dưới.
Ta chưa từng mong tỷ tỷ sống không tốt.
Chỉ hy vọng nàng có thể sống yên lành, còn ta… cũng chỉ cầu được bình an mà thôi.
Nhưng lúc ấy, ta chưa từng nghĩ đến — tỷ tỷ lại là người tuyệt tình đến vậy, không hề lưu lại nửa phần tình nghĩa tỷ muội.
Từ đó về sau, ta càng thêm cần mẫn siêng năng, sáng nào cũng dậy sớm đến thỉnh an phu nhân, dâng trà vấn an.
Lại tự tay làm điểm tâm đưa đến, mặt dày nói ra một bụng những lời tốt đẹp cát tường.
Dù mỗi lần phu nhân vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng mẫu thân từng dạy ta: Cầu người phải kiên nhẫn, chỉ cần có lòng, ắt sẽ thành sự.
Ta tin rằng, chỉ cần ta luôn giữ quy củ, luôn giữ lễ độ, phu nhân nhất định sẽ nhận ra tấm chân tình ấy.
Quả nhiên, có lẽ trời không phụ người có tâm.
Sáng nay khi ta thỉnh an, phu nhân bất ngờ vươn tay, nhón lấy một miếng bánh ngọt nếm thử, rồi lần đầu tiên khẽ gật đầu khen:
“Không tệ.”
Ta vui mừng trợn tròn mắt, khi chạm vào ánh mắt mỉm cười của phu nhân, lại thẹn thùng cúi đầu:
“Đa tạ phu nhân khen ngợi. Nếu người thích, thiếp sẽ lập tức làm thêm mang tới.”
Được phu nhân đáp lời đồng ý, ta sung sướng chạy một mạch về viện.
Tim đập thình thịch liên hồi.
Có lẽ… ta đã thực sự bám được lên cành cao này rồi.
Hoàng ma ma đứng bên cạnh nhìn theo, chần chừ mãi mới buột miệng:
“Uyển di nương… đúng thật là… hình như thiếu mất một sợi dây thần kinh ấy.”
Những ngày gần đây, tỷ tỷ vẫn chưa đến tìm ta gây chuyện, nghĩ đến hôm ấy chắc chỉ là lời giận dỗi nhất thời.
Huống hồ bây giờ ta đã bám được cành cao mang tên “phu nhân”, ngày tháng yên ổn trong tương lai… dường như đã có thể an tâm mà đợi.
Nghĩ đến đây, ta vung chảo nấu bếp càng thêm hăng hái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Buổi chiều, trong phủ rộn ràng náo nhiệt.
Hỏi ra mới biết — hôm nay có quý khách đến phủ.
Mấy buổi yến tiệc chính thức như vậy, thiếp thất đương nhiên không có phần tham dự.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta liền an phận ở lại trong tiểu viện, một bên đun nấu rượu hoa quế, một bên cùng Tiểu Phù đọc thoại bản.
Ngày tháng trôi qua thong thả tiêu dao, vô ưu vô lo.
Nào ngờ, đến chạng vạng, tiểu đồng Trường Canh bên cạnh Thế tử lại tới tìm.
“Hầu công tử hôm nay săn được hai con hổ trắng, hiện đã làm thịt nấu nướng xong, Thế tử muốn các di nương cũng đến ăn để lấy chút hỷ khí, cầu một điều cát tường.”
Ta không chút nghi ngờ.
Bèn giao lại bếp núc cho Tiểu Phù trông coi, rồi đi theo hắn.
Nhưng đi được một đoạn, ta chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao đường đi càng lúc càng vắng vẻ, lại vòng tới tận khu nhà phía tây?
Ta dừng bước, nghi hoặc nhìn Trường Canh.
Vừa định mở miệng hỏi — thì phía sau gáy chợt đau nhói.
Một đòn mạnh giáng xuống.
Ta lập tức ngất lịm.
…
Khi tỉnh lại, ta đã thấy mình nằm trên giường trong một gian phòng lạ.
Cửa phòng bị khóa chặt từ bên ngoài, không tài nào mở ra.
Sắc mặt ta thoắt cái trắng bệch.
Thì ra… tỷ tỷ chưa từng buông tha ta.
Nàng chỉ là đang chờ ta buông lỏng cảnh giác, để rồi nhân lúc ta không đề phòng, ra tay hạ sát một đòn trí mạng.
Mà ta… chính là con mồi ngốc nghếch kia.
Đột nhiên, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, cùng giọng nói của tiểu đồng đang dẫn đường:
“Quốc công gia, xin mời lối này!”
Tiếng động ấy…chính là đang hướng thẳng về phía gian phòng này.
Trong khoảnh khắc, ta liền hiểu ra cái ác độc trong mưu kế của tỷ tỷ.
Nàng muốn vu oan cho ta tư thông trèo lên giường Quốc công gia.
Sau đó dẫn người đến “bắt gian” tại trận.
Kết cục của ta — nhẹ thì bị tống ra ngoài làm lễ vật, nặng thì bị đánh c.h.ế.t bằng gậy như đập chó hoang.
Cho dù may mắn trốn được dưới gầm giường, không bị phát hiện, tỷ tỷ cũng có thể lấy cớ ta “biến mất”, tùy ý bịa đặt một tội danh tư thông.
Mọi đường lui… đều bị chặn sạch.
Sau khi hiểu rõ tất cả, toàn thân ta lạnh buốt, như rơi vào hầm băng.
Tỷ tỷ… thực sự muốn ta chết.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, ta tuyệt vọng đến cực điểm.
Không biết có phải vì quá sợ mà đờ đẫn, trong lúc đầu óc mơ hồ, ta dường như nghe thấy giọng nói của phu nhân.
Một lát sau, cửa phòng được mở ra từ bên ngoài.
Thật sự là… phu nhân.
Sau lưng nàng còn có Tiểu Phù đang khóc đến đỏ mắt sưng húp, trông y như một con mèo nhỏ vừa ngã xuống ao.