Tỷ Muội Khác Đường

Chương 6



Thì ra, sau khi thấy ta rời đi mãi không về, Tiểu Phù liền cảm thấy có điều bất thường, lập tức chạy đến viện phu nhân quỳ gối dập đầu cầu xin cứu mạng.

 

Nhờ vậy, ta mới thoát khỏi tai họa.

 

Nhìn trán Tiểu Phù dập đến rách da chảy máu, m.á.u thịt be bét, ta xúc động đến rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào ôm lấy nàng:

 

“Hu hu hu…về sau…ta không gọi ngươi là Tiểu Phù ngốc nữa…Tiền hàng tháng của ta, sau này đều cho ngươi tiêu hết!”

 

Phu nhân nén ý cười, nhẹ giọng nói:

 

“Được rồi, lúc này chưa phải lúc ôn chuyện cũ. Đi theo ta.”

 

Ta lập tức bước theo nàng, một đường thẳng đến chính phòng.

 

Thế tử và tỷ tỷ đều đã có mặt.

 

Phu nhân thần sắc ung dung, bước tới ngồi ở vị trí chủ vị, giống như chưa từng có chuyện gì khiến nàng nao núng.

 

Trường Canh bị trói chặt, vừa thấy phu nhân liền hoảng hốt kêu lên:

 

“Là Vệ di nương ép tiểu nhân làm! Tiểu nhân hoàn toàn vô can! Phu nhân xin hãy minh xét!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Tỷ tỷ cũng bị trói chặt như bánh tét, không nhúc nhích được.

 

Hoàng ma ma cười lạnh một tiếng:

 

“Trong phòng ngươi còn phát hiện ra số bạc mà Vệ di nương ban thưởng, ngươi còn dám chối ư?”

 

Phu nhân chẳng hề lay động,

 

chỉ nhàn nhạt liếc sang Thế tử, cất lời:

 

“Ngay đến tỷ muội ruột thịt mà cũng có thể hãm hại, đủ thấy tâm địa tàn độc đến mức nào, phủ chúng ta… không thể giữ lại nữ nhân như thế.”

 

“Nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, phu quân… chàng thấy nên xử trí thế nào?”

 

Nghe đến đây, tỷ tỷ ngẩng đầu, đôi mắt chan chứa nước mắt, dáng vẻ đáng thương như giọt sương rơi trên cánh hoa lê:

 

“Phu quân, thiếp đối với chàng là một mảnh si tình, không thể kìm nén được. Dư nhi chỉ là vì quá sợ mất đi chàng, nên nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện dại dột ấy…”

 

Nàng lại quay sang nhìn phu nhân, nghẹn ngào van xin:

 

“Cầu xin phu nhân, nể tình thiếp một lòng si mê chủ quân, xin người cho thiếp được ở lại…”

 

Tỷ khóc như hoa lê đẫm mưa, một mỹ nhân rơi lệ, càng khiến người nhìn động lòng trắc ẩn.

 

Thế tử khẽ nhíu mày, do dự một chốc, rốt cuộc vẫn không nỡ:

 

“Dù sao Uyển di nương cũng không sao, chi bằng… bỏ qua đi. Tỷ muội cãi vã mấy câu, vốn là chuyện thường.”

 

Hắn dứt lời, vỗ bàn quyết định:

 

“Phạt Vệ di nương quỳ trong từ đường ba ngày là được.”

 

Toàn thân ta như bị rút cạn sức lực, lảo đảo suýt ngã.

 

Một âm mưu muốn lấy mạng người, vậy mà… lại dễ dàng xí xóa như thế.

 

Tiểu Phù mắt sưng như trái hạch đào, nghẹn ngào bật khóc:

 

“Thế tử thiên vị Vệ di nương như vậy, chúng ta… về sau biết sống ra sao đây…”

 

Đầu óc ta choáng váng, nặng nề như phủ sương mù.

 

Khi tới từ đường, tỷ tỷ đang nằm trên nhuyễn tháp, nhàn nhã thưởng thức anh đào.

 

Vừa trông thấy ta, nàng đã cười rạng rỡ, đắc ý vô cùng:

 

“Muội tới thật đúng lúc, Thế tử căn bản không nỡ phạt ta. Sợ ta chịu khổ, còn sai người dọn nhuyễn tháp và điểm tâm tới tận nơi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tỷ tỷ hoàn toàn không có chút hối hận nào, ngược lại, những lời nói ra lại càng độc ác:

 

“Không biết muội còn có thể may mắn như lần này nữa không…Phải nhớ giữ mạng cho tốt đấy. Dựa được vào phu nhân thì sao chứ?”

 

“Tâm đàn ông ở đâu, bạc tiền cũng đặt ở chỗ đấy. Thế tử một lòng một dạ với ta, quyền quản gia, ngôi vị chủ mẫu…sớm muộn gì cũng là của ta tất!”

 

Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của nàng lúc này, ta chỉ khẽ lắc đầu.

 

Sủng ái thì sao?

 

Cũng phải có mạng mà hưởng mới được.

 

Từ nay về sau…ta xem như không còn người tỷ tỷ này nữa.

 

Con đường phía trước — nếu không phải nàng c.h.ế.t thì là ta chết!

 



 

Sau đó, ta cùng phu nhân kết thành đồng minh.

 

Ta đem những lời hùng hồn của tỷ tỷ kể lại cho phu nhân nghe, không ngờ nàng chỉ cười, nụ cười mang đầy hàm ý:

 

“Trời muốn diệt kẻ nào, tất khiến kẻ ấy điên cuồng trước. Cứ để nàng ta được như ý… thì đã sao?”

 

Phu nhân xuất thân từ tướng môn, tổ tiên chinh chiến sa trường, lập nên quân công hiển hách.

 

Phụ thân và huynh trưởng đều là chiến tướng, lấy một địch trăm người.

 

Nhưng cây cao thì đón gió, quá mạnh lại dễ gãy.

 

Thánh thượng sớm đã e dè thế lực nhà họ Thẩm, nên mới ban hôn, ép nàng gả cho Thế tử.

 

Mà Thế tử từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, Thánh thượng cũng mặc kệ không quản, không ai dạy dỗ, hắn bị nuông chiều đến hư hỏng, cả chó lẫn gà đều chán ghét.

 

Người như thế… sao có thể xứng với phu nhân?

 

Thế nhưng dù biết rõ đây là hố lửa, là hang hùm, phu nhân vẫn nhắm mắt bước vào.

 

Là để đáp lại lòng ngờ vực của quân vương, là để bảo toàn thanh danh và sinh mệnh cho cả một gia tộc.

 

Hoàng đế hiện nay kỵ nhất chính là sủng thiếp diệt thê.

 

Mà bây giờ, đã có cơ hội thoát khỏi hôn ước, chỉ sợ lửa chưa đủ lớn để bùng lên thôi.

 

Nghĩ lại lần đến gặp tỷ tỷ gần đây, cả gian phòng tràn ngập mùi tanh nồng của thai khí.

 

Tỷ ấy… tám phần là đã mang thai.

 

Phu nhân lập tức sai người mời lang trung, lấy cớ lo sợ di nương bị kinh động.

 

Quả nhiên — tỷ tỷ đã có thai.

 

Thế tử nghe tin thì mừng rỡ như điên, vội vàng đón nàng về lại viện.

 

Sơn hào hải vị, dược liệu quý hiếm, tuôn vào viện nàng như nước chảy.

 

Hai tháng trôi qua, tỷ tỷ được nuôi đến béo tốt hồng hào, cả khẩu vị cũng trở nên kén chọn hơn xưa.

 

Nhưng nữ nhân được sủng ái… rồi sẽ tham vọng.

 

Dù là thiếp thất có được bao nhiêu sủng ái đi nữa, cũng không bằng thân phận chủ mẫu tôn quý.

 

Chỉ là, tỷ tỷ không hề hay biết — nàng… đã sớm bước vào một ván cờ.

 



 

Biên cương loạn lạc, Hung Nô liên tiếp xâm phạm, lại gặp năm mất mùa hạn hán, thiên tai nhân họa dồn dập, dân chạy nạn ùn ùn kéo đến ngoài thành.

 

Phu nhân mỗi ngày đều đích thân phát cháo cứu tế, danh tiếng hiền đức vang xa khắp nơi.