“Triều Nhan, từ nay về sau, ta sẽ là huynh trưởng của muội.”
Năm đó tuyết rơi không ngừng, giống hệt như ngày ta chào đời, tuyết ấy chưa từng ngừng rơi trong cuộc đời ta, suốt hai mươi năm dài đằng đẵng.
Gần đến ngày Tạ Chiêu hồi kinh, ta cứ ngỡ sau cơn mưa tuyết sẽ là ngày nắng đẹp.
Không ngờ, trận tuyết này vốn dĩ chưa từng có ý định ngừng rơi.
7
Trưởng tỷ nhặt miếng ngọc bội lên, đưa cho Tạ Chiêu, trong giọng nói lộ rõ vẻ tiếc nuối.
“Miếng ngọc bội này, muội cũng có một cái giống hệt. Muội và Triều Nhan là song sinh, chỉ là không ngờ muội ấy lại phóng túng đến như vậy.”
“Từ nhỏ muội ấy đã không hiểu chuyện, chẳng chịu nghe lời dạy dỗ, giờ đây ngay cả chuyện bỏ trốn cùng trai cũng làm ra được. Xin Tạ tướng quân lượng thứ, ta thay muội ấy nhận lỗi với ngài.”
Tạ Chiêu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ trầm mặc, ánh mắt nhìn Trưởng tỷ thâm trầm khó đoán.
Ta lơ lửng giữa hai người họ, mơ hồ cảm thấy một luồng khí tức khiến ta vô cùng khó chịu.
Thế gian này, chung quy vẫn thuộc về những kẻ giỏi đóng kịch.
Nếu một ngày Trưởng tỷ có nhảy sông tự vẫn, e rằng toàn bộ bá tánh Đại Việt đều có thể được mời uống một chén trà ngon nhất thiên hạ.
Ta liếc mắt khinh bỉ, không buồn xem tiếp vở kịch nhàm chán này nữa.
Phụ thân bước lên, ngăn Trưởng tỷ đang định thi lễ, đoạn vỗ vai Tạ Chiêu, giọng đầy áy náy.
“Tạ tướng quân yên tâm, ta nhất định sẽ phái người truy bắt nghịch nữ về quy án, để nó quỳ trước bài vị tổ tiên Tạ gia mà tạ tội.”
Tạ Chiêu nhíu mày, nhìn đám người được gọi là thân nhân của ta, cuối cùng im lặng nhận lấy miếng ngọc bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đã c.h.ế.t được bốn ngày.
Không biết ai đã tung tin đồn khắp kinh thành, rằng ta bỏ trốn cùng một gã du hiệp.
Nay cả thành đều biết ta không chịu nổi cảnh cô đơn, còn ngang nhiên cho Tạ Chiêu đội nón xanh.
Không ít người nhân cơ hội tìm đến dò hỏi, Tạ gia một mực phủ nhận, nhưng cha mẹ ta và Trưởng tỷ lại chỉ mong thiên hạ tin vào những lời đồn ấy.
Danh tiếng vốn đã chẳng tốt đẹp của ta, nay hoàn toàn bị hủy hoại.
Những ngày qua, Tạ Chiêu không bước chân ra khỏi cửa, ta cũng chẳng thể đi đâu, mọi tin tức đều do Tạ Chinh, huynh trưởng của hắn, kể lại.
Tạ Chiêu trước sau không hề tỏ rõ thái độ, có lẽ trong lòng hắn cũng đã tin vào những điều ấy.
Tạ Chinh khuyên can không được, chỉ đành thở dài.
“Công đạo tự tại lòng người, đệ hãy suy nghĩ thật kỹ về phẩm hạnh của đệ muội, đừng để sau này phải hối hận.”
Tạ Chinh đi rồi, Phó Ký vội vàng chạy đến, vừa vào cửa đã túm lấy cổ áo Tạ Chiêu, chất vấn hắn.
“Người ngoài đều bàn tán như vậy, sao ngươi không đứng ra giải thích? Cứ để mặc bọn họ sỉ nhục nàng hay sao?”
Tạ Chiêu hất tay hắn ra, hừ lạnh.
“Chuyện còn chưa rõ ràng, ta có thể nói gì?”
Sợ hai người họ xô xát, ta vội lướt từ trên tủ xuống, đứng chắn giữa bọn họ.
“Nể mặt ta, đừng đánh nhau.”
Tiếc thay, họ chẳng thể nghe được lời ta, mà Phó Ký thì đã bị Tạ Chiêu chọc cho nổi giận.
“Triều Nhan đã mất tích bốn ngày, ngươi vẫn có thể thản nhiên ngồi đây sao? Ngươi không hề lo lắng ư?”