“Người nhà Vạn gia đều nói nàng đã bỏ trốn cùng người khác, ta có gì mà phải lo lắng chứ?”
Lời hắn thốt ra khiến Phó Ký nổi trận lôi đình, vị thư sinh vốn ôn hòa ấy lần đầu tiên vung tay đánh người.
“Người nhà Vạn gia đối xử tốt với Triều Nhan bao giờ? Bao năm qua, họ có chút kiên nhẫn yêu thương nào dành cho nàng không? Ngay cả chuyện thành thân cũng vì Vạn Mộ Tuyết mà ép gả nàng, vậy mà ngươi lại tin lời họ sao?”
“Tạ Chiêu, xem ra ta đã nhìn lầm ngươi, ngươi đúng là một tên cầm thú!”
Phó Ký xưa nay văn nhã, thế mà hôm nay lại mắng một câu thô tục, đủ để thấy hắn tức giận đến mức nào.
Không chỉ hắn, ngay cả ta cũng tức giận đến run người.
Ta chưa từng nghĩ Tạ Chiêu có thể bạc tình đến vậy.
Dù hắn biến ta thành trò cười của toàn kinh thành, ta vẫn luôn ôm ảo tưởng về hắn.
Nhưng đến lúc này, ta mới nhận ra, ta đã nhìn lầm hắn rồi.
Người thiếu niên từng cứu ta trên lưng ngựa năm xưa, sớm đã không còn nữa.
Ta cũng tức giận muốn rời đi, nhưng chỉ đành lẩn vào một góc khuất để tránh mặt hắn.
Cõi lòng như bị ngàn vạn mũi kim đâm, lại như bị lửa thiêu đốt, đau đến không còn chỗ nào vẹn nguyên.
Gần đây, kinh thành xảy ra bao chuyện, nào là án mạng chưa rõ hung thủ, nào là chuyện Nhị phu nhân Tạ gia bỏ trốn theo trai, khiến dân tình bàn tán xôn xao.
Thậm chí chuyện ta thay tỷ tỷ gả đi năm đó cũng bị người ta khui lại.
Tạ Chiêu mãi mới quyết định ra ngoài, lại vừa đúng lúc nghe được có người ở trà lâu đang bàn tán chuyện này.
Ta ngồi trên xà ngang của trà lâu, nhìn những gương mặt kẻ thì kinh ngạc, người thì hả hê, rồi lại nhìn sắc mặt vô cảm của Tạ Chiêu, lần đầu tiên ta cảm thấy mình bất lực đến thế.
Lúc còn sống, ta còn có thể lên tiếng biện bạch.
Nhưng nay, ta đã chết, dù họ có nói gì đi nữa, ta cũng không thể tự mình minh oan.
Đúng là “quan tài đậy nắp, mọi sự đã định”.
“Chuyện gả thay này, ta chưa từng cảm thấy thiệt thòi. Muội muội ta không chịu nổi áp lực, khóc lóc cầu xin, ta chỉ đành bằng lòng. Chẳng ngờ nó lại bỏ trốn theo trai, thật là nỗi nhục của gia môn.”
Trưởng tỷ vừa dứt lời, lập tức thu hút sự chú ý của thực khách trong trà lâu, ngay cả Tạ Chiêu cũng quay sang nhìn nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm nay Trưởng tỷ ăn vận lộng lẫy, ngồi giữa đám đông chẳng khác nào một con hồ điệp rực rỡ.
Dùng những lời dối trá để chiếm lấy sự chú ý, quả nhiên là thủ đoạn nàng sở trường nhất.
Ta giận đến nỗi trừng mắt lườm nàng, hận không thể hiện hình ngay tại chỗ, dọa nàng c.h.ế.t khiếp.
Nhưng Tạ Chiêu không hề phản bác, cũng chẳng nói giúp ta nửa câu, chỉ lặng lẽ lắng nghe, trong mắt nhìn nàng tràn đầy tiếc nuối.
Đồ nam nhân cặn bã, tiện nữ vô liêm sỉ!
Trong đám đông thỉnh thoảng có tiếng thở dài cảm thán, Trưởng tỷ nói càng lúc càng đắc ý, ngay cả chuyện năm xưa nàng làm vỡ bình hoa Thánh Thượng ban tặng cũng đổ lên đầu ta.
Lúc này, Tạ Chiêu mới cau mày.
Năm đó, hắn tận mắt chứng kiến Trưởng tỷ làm vỡ bình hoa, còn lấy bình hoa trong nhà mình để thế vào.
Ta cứ ngỡ hắn sẽ nói đỡ một câu.
Nào ngờ hắn vẫn chỉ ngồi yên đó, uống trà, thản nhiên để nàng ta tiếp tục bôi nhọ mình.
Ta đột nhiên cảm thấy mỏi mệt vô cùng.
Ba năm qua, ta vẫn không ngừng suy nghĩ, liệu Tạ Chiêu có chút tình cảm nào dành cho ta hay không?
Liệu hắn có từng chân thành với ta dù chỉ một lần?
Giờ đây, ta đã nhận được câu trả lời.
Hóa ra, tất cả những gì ta mơ tưởng, từ đầu đến cuối đều là hư ảo.
Ta xoay người, phiêu diêu ra khỏi trà lâu, đậu trên mái hiên nhìn dòng người ngược xuôi trên phố.
Thế gian này, vắng đi một người cũng chẳng có gì khác biệt.
Ngày vẫn tiếp tục trôi, cuộc sống vẫn như cũ, ngay cả lòng người cũng không hề thay đổi.
Chỉ có ta thật đáng thương, tự huyễn hoặc rằng sẽ có người nhỏ lệ vì mình, tự lừa mình dối người để tìm chút an ủi.
Đúng lúc ấy, một gia nô của Vạn phủ hớt hải chạy vào, nét mặt hoảng hốt, ghé tai thì thầm với Trưởng tỷ, thúc giục nàng mau chóng về phủ.
Cùng lúc đó, gia nhân của Tạ phủ cũng tìm đến, gấp gáp mời Tạ Chiêu sang Vạn gia.
Nhìn thấy Tạ Chiêu, Trưởng tỷ có lẽ nhớ lại những lời dối trá vừa thốt ra, sắc mặt thoáng chút lúng túng.
Nhưng khi thấy hắn dường như không để tâm, nàng ta lập tức mạnh dạn cất lời:
“Tạ tướng quân, có thể cho tiện nữ quá giang xe ngựa một chuyến được không?”