Ánh mắt ta tham lam phác họa từng đường nét trên gương mặt hắn. Chợt cảm thấy, ông trời đối với ta cũng chưa hẳn đã quá bạc bẽo.
Đời ta chịu đủ cơ cực, sau khi c.h.ế.t cũng chưa bị đày xuống Âm Ty. Hắc Bạch Vô Thường bảo rằng thời cơ chưa đến, muốn ta ở lại dương gian chờ đợi. Không ngờ, chờ đợi lại chính là đợi được Tạ Chiêu.
Ba ngày qua, ta oán trời trách đất, giờ đây mới hiểu thấu được ý của tạo hóa.
Phó Ký sắc mặt lãnh đạm, dường như nhớ ra điều gì, liền cười khẩy đầy chế giễu:
“Thì ra Tạ tướng quân lòng dạ sắt đá cũng có lúc biết nghĩ đến gia quyến người khác?”
Văn thần miệng lưỡi sắc bén, võ tướng dù có cứng cỏi đến đâu cũng khó lòng địch lại.
Tạ Chiêu bị hắn nói cho cứng họng, ta đã lâu lắm rồi chưa thấy hắn lúng túng như vậy, bất giác bật cười thành tiếng.
“Thôi được, luận miệng lưỡi, ta chưa bao giờ thắng nổi ngươi. Các ngươi mau chóng thu dọn hiện trường, ta còn phải về kinh phục mệnh.”
“Án này còn đang điều tra, hiện trường cần được bảo vệ, xin Tạ tướng quân đi đường vòng.”
Phó Ký khoanh tay đứng đó, sắc mặt nghiêm nghị, mang theo khí thế “một người giữ ải, vạn người khó qua”.
Tạ Chiêu tức đến nỗi mặt mày tái mét, hé miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay người rời đi.
Ta dõi theo bóng dáng hắn lên ngựa, chợt nhớ lại lời hắn từng nói.
“Ta biết ngươi tâm ái Vạn Triều Nhan, thấy ta không vừa mắt. Nhưng sự đã thành, không chỉ ngươi, ngay cả ta cũng không vui vẻ.”
Không phải chứ? Cái gì mà “ngay cả ta cũng không vui vẻ”?
Dù người hắn muốn cưới không phải ta, nhưng danh tiếng của ta ở kinh thành cũng không đến nỗi quá mức tệ hại.
Dẫu chẳng phải tiếng thơm lừng lẫy, cũng chẳng đáng để hắn chán ghét đến vậy chứ?
Ta lườm hắn một cái, không muốn dây dưa thêm, xoay người định tiếp tục quan sát Phó Ký phá án.
Nào ngờ, một cỗ lực lượng vô hình bỗng kéo ta về phía sau!
Chỉ nghe một tiếng “vút” vang lên, người bay về trước, hồn theo sau, ta liền lao thẳng vào lưng Tạ Chiêu.
Dĩ nhiên, ta giờ chỉ là một hồn ma, dẫu có va phải hắn cũng chẳng có gì đáng ngại.
Ta xuyên qua thân hắn, rồi dừng lại trước mặt, phát hiện mình hiện giờ lại đang ngồi trên lưng ngựa của hắn.
Chúng ta quen biết đã hơn mười năm, dù đến khi thành thân, cũng chưa từng gần gũi thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giờ đây, ta ngồi ngay trước hắn, cảm nhận được hơi thở hắn phả lên cổ, quá mức thân mật, quá mức ám muội.
Ta nhất thời tham luyến, rõ ràng có thể tự mình bay, nhưng vẫn cứ ngồi trên ngựa, theo hắn tiến vào kinh thành.
3
Ba năm trước, Bắc Địch xâm phạm, tàn sát lê dân, cướp bóc thành trì.
Bắc Địch binh cường mã tráng, mà Đại Việt trải qua mấy đời thái bình, trong triều tướng lĩnh hữu dụng chẳng được bao nhiêu.
Huống hồ mấy năm gần đây thiên tai liên miên, nhân họa chẳng dứt, mọi người đều cho rằng đây là một trận chiến tất bại, thậm chí có kẻ còn khởi ý dời đô.
Tạ Chiêu vào ngày đại hôn của ta liền tiến cung thỉnh chỉ, hôm sau đã chỉnh đốn yên ổn, mang quân xuất chinh, từ ấy không ngày nào hồi gia.
Nay vương sư khải hoàn, bách tính trong thành thở phào nhẹ nhõm.
Dân chúng tự phát nghênh đón hai bên đường, ngay cả Thánh Thượng cũng đích thân xuất cung, đứng trên cổng thành, cười đến mức miệng chẳng khép lại được.
Tạ Chiêu cùng Tạ gia trong phút chốc thanh thế vô song.
Ta theo hắn một đường hồi kinh, lắng nghe quần thần chúc tụng, lặng lẽ quan sát.
4
Bên ngoài trời đổ một trận mưa lớn, ta vẫn lơ lửng trong phòng.
Không rõ có phải hồn ma chẳng cần ngủ hay chăng, nhưng từ sau khi chết, đừng nói đến mệt mỏi, ngay cả một chút buồn ngủ ta cũng chưa từng trải qua.
Mỗi ngày đều ngồi xổm trên nhánh cây cũ, hoặc lượn lờ quanh quẩn chốn này.
Đêm nay, ta đứng bên giường Tạ Chiêu, tham luyến mà cẩn trọng quan sát hắn, chợt phát hiện hắn ngủ chẳng an ổn.
Có lẽ hắn mộng thấy điều gì đó chẳng lành, trong mộng liên tục gọi tên ta.
Ta hiếu kỳ, muốn ghé sát lại nghe xem hắn có đang mắng ta trong giấc mơ hay không.
Ngay khi sắp chạm vào tai hắn, một tiếng sấm nổ vang, khiến cả gian phòng rung chuyển.
Quyển sách vẫn mở nguyên trang ta đọc trước khi rời đi.
Năm xưa, Tạ Chiêu chê ta chẳng hiểu thi thư, ba năm qua ta luôn dốc lòng học tập, chỉ đợi ngày hắn trở về, sẽ vì hắn mà thi triển tài văn chương, để hắn không còn chê cười ta nữa.
Hiện tại ta đã biết làm thơ, cũng đọc không ít danh tác, nhưng lại chẳng còn cơ hội nào để khoe khoang.
Tạ Chiêu đưa mắt nhìn quanh một lượt, xoay người hỏi nữ tỳ trong phòng.