6
Tôi ừ một tiếng.
"Chưa hoàn toàn khỏi, nhưng bác sĩ nói em đã từ trầm cảm nặng chuyển sang trầm cảm trung bình, cứ như vậy, chắc chắn sẽ khỏi hẳn."
"À đúng rồi, anh không tò mò tại sao em khá hơn sao?"
Giản Việt Trạch ngây ngốc hỏi một câu tại sao tôi lại khỏi bệnh.
Sự hỗn loạn trong đầu anh ta đều hiện rõ trên mặt.
Tôi mỉm cười, ghé sát tai anh ta nói nhỏ: "Vì anh đó."
"May mà có anh, nếu anh không còn nữa, em thật sự không còn thấy bất kỳ hy vọng nào để sống tiếp."
Vừa dứt lời, biểu cảm của Giản Việt Trạch thay đổi có thể nói là đặc sắc vô cùng.
"Anh lại quan trọng với em đến vậy sao, thật sự là khiến anh thụ sủng nhược kinh."
Tôi tựa đầu vào vai anh ta.
"Đương nhiên rồi, trong lòng em, anh và em gái đều quan trọng như nhau."
"Em xin thề, nếu nói dối, trời tru đất diệt, không được che.c tử tế!"
Như nhau nhẹ tựa lông hồng, cho nên câu này không sai.
Giản Việt Trạch mừng như điên, lấy nắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng.
"Được được được, anh sẽ không che.c!"
Tôi yêu cầu móc ngoéo, một trăm năm không thay đổi.
"Đã nói rồi nhé, chúng ta không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng cầu che.c cùng năm cùng tháng cùng ngày!"
"Giản Việt Trạch, anh tuyệt đối không được bỏ rơi em một mình, nghe thấy chưa? Nếu không em chắc chắn sẽ không sống nổi!"
Yên ổn được vài ngày, tôi chuẩn bị đi làm.
Tuy là công ty nhỏ hợp tác cùng bạn bè, không cần lo lắng bị sa thải.
Nhưng trong nửa năm nghỉ vì bệnh trầm cảm, công việc của công ty đều do cậu ấy gánh vác, thường xuyên bận tối mặt tối mũi, tôi rất áy náy.
Nhưng vừa chuẩn bị đến công ty thì lại nhận được cuộc gọi video của gia đình Giản Việt Trạch.
Bố mẹ anh ấy sống ở quê, tôi cũng chỉ gặp qua video, bây giờ họ đột nhiên gọi video đến, cho tôi một dự cảm chẳng lành.
"Tiểu Tình à, Việt Trạch sáng nay đột nhiên gọi điện cho tôi, nói sau này dù nó không còn nữa cũng phải chăm sóc cháu cho tốt, hai ông bà già chúng tôi thấy không ổn, giọng điệu của nó sao cứ như dặn dò hậu sự vậy, bây giờ gọi cho nó cũng không được, cháu mau giúp liên lạc với nó xem."
Dự cảm chẳng lành đã thành sự thật.
Tôi lo lắng đến mức quên cả cúp máy, cầm lấy một phong bì trắng trên ghế sô pha.
Còn hai ông bà bên kia điện thoại, vừa nhìn thấy phong bì, liền bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Xem ra khả năng diễn xuất tinh xảo của Giản Việt Trạch là do di truyền.
Tôi nhịn không vạch trần màn kịch vụng về của hai người, chỉ nhìn thấy cái vỏ phong bì trắng đã cho rằng là di ngôn của con trai.
Mở phong bì ra, Giản Việt Trạch nói không muốn nhìn thấy Tiểu Nhu hồn phi phách tán, nên thay tôi hoàn thành chấp niệm của cô ấy.
Camera giám sát ghi lại cảnh anh ấy lái xe biến mất ở cuối con đường.
Hướng đó là đường về quê anh ấy.
Trong thư anh ấy nói, muốn chọn cách che.c rơi từ trên cao giống em gái tôi, nếu không sợ không tìm được cô ấy.
Ba mẹ Giản khóc như mưa.
"Xung quanh nhà chúng tôi toàn là núi, nếu nó chạy đến một vách núi nào đó nhảy xuống, bên dưới là khu vực không người, đến cả hài cốt cũng không tìm lại được, con trai tội nghiệp của tôi, sao lại ngốc như vậy chứ!"
Tôi bối rối tắt video.
Rửa sạch nước mắt, trang điểm tỉ mỉ, lái xe đi làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/va-mat-doi-gian-phu-dam-phu/chuong-4.html.]
Bạn tôi vừa gặp đã cho tôi một cú đấm.
"Đại Tình Tử, cậu nhìn quầng thâm mắt sắp rớt xuống miệng của tớ này, cậu mà không quay lại, tớ thật sự bận che.c mất huhuhu."
Than phiền một câu, sau đó lại cẩn thận hỏi: "Không sao chứ, hay là nghỉ thêm vài tháng nữa?"
"Tớ chỉ có một mình, không vợ không con, ngày nào cũng ăn ngủ ở công ty cũng không thành vấn đề, sức khỏe của cậu quan trọng hơn, không được thì đừng cố."
Tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Yên tâm đi, tớ sẽ không tu tu đâu, dù sao tâm nguyện lớn nhất của em gái tớ là hy vọng tớ sống một cuộc sống bình thường."
"Tớ sẽ cố gắng sống đến một trăm hai mươi tuổi!"
Bạn tôi mỉm cười an ủi.
Còn Giản Việt Trạch và em gái tôi trốn trong nhà trọ đợi mãi, đợi hoài mà không thấy tin tôi tu tu, sốt ruột.
7
Bố mẹ Giản từ quê lên cần một khoảng thời gian, nên người đầu tiên xuất hiện là bạn của Giản Việt Trạch, ông chủ của quán trọ Tâm Linh kia.
Anh ta mặt đầy giận dữ, chỉ thẳng vào mũi tôi mắng: "Cô đúng là đồ vong ân bội nghĩa, A Trạch vì cô mà che.c, vậy mà cô lại như không có chuyện gì xảy ra, cô có còn lương tâm không?"
Tôi có.
Cho nên kiếp này, lúc thanh toán cũng sẽ không bỏ qua tên giúp việc này.
"Im miệng, Việt Trạch chưa che.c, bố mẹ anh ấy còn chưa hủy thông tin thân phận của anh ấy, họ nhất định sẽ tìm được anh ấy!"
"Việt Trạch từng nói, những đứa trẻ lớn lên ở vùng núi đều được Sơn Thần phù hộ, sẽ không che.c ở trong núi. Hồi nhỏ anh ấy từng bị lạc trong núi, nhưng cuối cùng chẳng có chuyện gì cả, cho nên, lần này anh ấy cũng sẽ không sao."
"Anh là loại bạn tốt gì chứ, sao lại nguyền rủa anh ấy?"
Mắt tôi đỏ hoe, đuổi anh ta đi.
Ngày hôm sau, bố mẹ Giản gọi điện cho tôi, mời tôi tham gia tang lễ của Giản Việt Trạch ở quê.
Giấy chứng tử và chứng minh thư bị mất một góc, bây giờ, Giản Việt Trạch cũng thành người không hộ tịch rồi.
Tôi lấy lý do quá đau buồn không đi được, không tham gia tang lễ, nhưng nhờ người gửi vòng hoa và pháo.
Một tuần sau, tôi đăng một bài trên vòng bạn bè, hoài niệm quá khứ, đón chào ngày mai, tự cổ vũ bản thân.
Phông nền là bệnh viện.
Bạn bè bình luận hỏi han bên dưới, tôi trả lời từng người một, sau đó nói cho họ một tin tốt.
Bệnh trầm cảm của tôi đã khỏi hẳn.
Sau khi trải qua một phen sinh tử, tôi đại triệt đại ngộ, quyết định sống thật tốt thay cả em gái và bạn trai.
Những ngày tiếp theo, tôi đều đăng bài check-in cuộc sống trên vòng bạn bè mỗi ngày.
Tiền bồi thường tử vong mà khu du lịch đưa, tôi đã đổi lấy một chiếc xe mới.
Tôi lái xe đi du sơn ngoạn thủy cùng bạn bè vào những ngày nghỉ.
Món ngon cảnh đẹp kèm theo những dòng chữ tưởng nhớ người đã khuất, đại ý là, mặc dù rất tiếc khi họ không thể trải nghiệm được, nhưng tôi chính là đôi mắt của họ, sẽ tiếp tục đưa họ trải nghiệm những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Tôi tin rằng, em gái và Giản Việt Trạch đang trốn trong căn nhà thuê kia, chắc chắn tức điên lên rồi.
Số tiền còn lại của hai người chỉ đủ để trả tiền thuê nhà, cũng không trụ được mấy tháng.
Vì vậy, ông chủ quán trọ mà Giản Việt Trạch gọi là Lão Kim, lái xe đưa bố mẹ Giản đến đây.
Dẫn theo hai ông bà đến khóc lóc dưới tòa nhà công ty của tôi.
"Lê Tình, trả mạng con trai tôi lại!"
"Con trai ta bị cô hại che.c, sao cô còn mặt mũi mà ăn sung mặc sướng, là bạn gái mà ngay cả tang lễ của con trai tôi cô cũng không tham dự, cô thật độc ác, không sợ che.c xuống địa ngục sao?!"
Hai ông bà khóc lóc, còn Lão Kim thì phụ trách công việc phổ cập kiến thức, nói cho mọi người biết sự má.o lạnh vô tình của tôi.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
"Lê Tình, hai người thân của cô đều che.c vì cô, vậy mà cô lại chẳng hề đau buồn."
Hiện trường còn có cả phóng viên và cảnh sát.