Chương 9: Phù Ngư cẩu phú quý, chớ tương vong!
Cả hồn phách của Hạ Thư Từ đều như bay bổng lên tận mây xanh.
Hắn cẩn thận ôm lấy khế ước cầm đồ đã hoàn tất, Văn Cửu Uyên liếc mắt nhìn qua, đưa tay tiếp nhận, sau đó xoay người rời khỏi nhã các.
Hạ Thư Từ tự nhiên cho rằng y đang giúp hắn đem khế ước đi nộp thay, đôi mắt sáng long lanh, chân thành nói:
“Đa tạ.”
Văn Cửu Uyên chỉ tùy ý vẫy tay, cất bước đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài cửa, gia nhân hầu hạ lập tức tiến lên tiếp đón:
“Các hạ có điều chi phân phó?”
Văn Cửu Uyên dùng ngón tay kẹp lấy thư khế ước, tay kia chẳng biết từ lúc nào đã rút ra một thanh tiểu đao nhỏ cỡ lòng bàn tay, tùy ý lật qua lật lại trong tay, động tác ung dung mà lạnh lùng.
Lưỡi đao của thanh đao nhỏ ấy phát ra ánh u quang nhàn nhạt, sắc bén dị thường, chỉ thoáng nhìn qua đã biết là vật bất phàm.
Văn Cửu Uyên nhàn nhạt mở miệng:
“Làm phiền mời hành chủ tới đây một chuyến.”
Trong hội đấu giá, vật phẩm được trình lên không ít, Hạ Thư Từ xem đến hoa cả mắt, bất tri bất giác đã ăn sạch quá nửa phần điểm tâm của mình.
Điểm tâm nơi này mỗi đĩa đều tinh xảo dị thường, khẩu phần vừa vặn, hương vị cũng không tệ, lại ăn nhiều mà chẳng thấy đầy bụng chút nào.
Hạ Thư Từ âm thầm cho điểm tâm nơi này đánh giá cực cao.
Lúc Văn Cửu Uyên quay lại, buổi đấu giá bình thường cũng đã tiến hành được hơn phân nửa.
Vật phẩm được mang lên tiếp theo là một thanh tiểu đao trông không mấy nổi bật. Hạ Thư Từ vừa rồi đã được chiêm ngưỡng không ít pháp bảo và binh khí quý hiếm, thẩm mỹ cùng giá trị trong lòng đã bị nâng lên không ít, nên khi thấy chỉ là một thanh tiểu đao, liền chẳng mấy hứng thú.
Chỉ nghe người chủ trì giới thiệu:
“Vật phẩm này có tên là Phù Ngư, phẩm cấp địa giai, được rèn vào khoảng một nghìn bảy trăm năm trước, xuất từ tay chủ gia Khúc thị – một trong tam đại thế gia luyện khí nổi danh. Về thủ pháp chế tạo cùng độ sắc bén, tất nhiên là nhất lưu trong nhất lưu.”
Người chủ trì đưa tay chỉ vào tiểu đao, giọng nói vang lên rõ ràng:
“Chư vị đều biết, khi sử dụng pháp khí, tất phải quán chú linh lực để điều khiển. Linh lực rót vào càng nhiều, uy lực phát ra lại càng mạnh.
Thế nhưng vật này lại đặc biệt ở chỗ là không cần linh lực điều khiển. Chỉ cần nhận chủ một lần, từ đó trở đi tâm động thì khí động, dù tu vi bị phong bế toàn bộ, thậm chí cách xa vạn dặm, cũng có thể trong một niệm mà điều khiển, làm bất cứ chuyện gì.”
Toàn trường lập tức xôn xao.
Người chủ trì lại tiếp tục, giọng nói như đánh vào lòng người:
“Sau khi nhận chủ, pháp khí này không thể bị cướp đoạt, cũng không thể cưỡng chế xóa đi khí tức chủ nhân, phẩm cấp địa giai hiếm thấy, thân đao bất nhập đao thương, bất xâm thủy hỏa, trong thực chiến có thể phát huy uy lực vượt xa tưởng tượng. Giá khởi điểm một vạn linh thạch.”
Trong thoáng chốc, cả trường ồ lên.
Trên thị trường, chỉ riêng địa giai pháp khí, giá thấp nhất cũng phải từ trăm vạn đến ngàn vạn linh thạch. Trong một trăm năm trở lại đây, ngay cả pháp khí phẩm tướng có tổn hại nhẹ, thành giao giá thấp nhất cũng không dưới ba trăm vạn.
Một vạn linh thạch? Thật chẳng khác gì cho không.
Ngay cả Hạ Thư Từ kẻ lần đầu tham gia, chẳng qua chỉ đi mở mang tầm mắt cũng bất giác ngẩng đầu nhìn lên đài.
Quả nhiên, người chủ trì chuyển giọng:
“Thỉnh chư vị chú ý. Pháp khí này chỉ có người được nó thừa nhận mới có thể sử dụng. Tuy hiện tại vẫn chưa nhận chủ, nhưng xưa nay vô cùng kén chọn, là pháp khí mà bản nhân thu được trong năm gần đây khó có ai có thể lọt vào mắt nó.”
“Pháp khí này thuộc loại hàng bán nửa công khai, khi bán có quyền ưu tiên. Nếu có người được Phù Ngư thừa nhận, thì chỉ người ấy mới có quyền mua. Nếu không có ai được nó nhận chủ, vậy sẽ theo lệ cũ kẻ ra giá cao nhất được quyền sở hữu.”
Nói cách khác. Nếu đao không chọn người, thì có mua về cũng chẳng khác gì món bài trí trưng bày cho đẹp.
Xét thấy lần này là cơ hội hiếm có, gần như tặng không một kiện pháp khí địa giai, dù mua về chỉ để trưng bày cũng quá xứng đáng, chẳng khác nào nhặt được bảo vật giữa ruộng rau, nên ngay khi buổi đấu giá bắt đầu, đám người liền chen chúc nhau ra giá.
Người chủ trì căn cứ theo thứ tự trả giá, lần lượt mời từng người rót linh lực vào thanh đao Phù Ngư, để pháp khí tự mình xét xem có thừa nhận hay không.
Hoa Hải Đường
Nếu không hợp, Phù Ngư sẽ lập tức đẩy hơi thở linh lực ra ngoài, không sai một ly. Nếu gặp linh lực mà nó cực kỳ bài xích, thì sẽ phóng ra một luồng kiếm khí sắc bén, không chút khách khí mà xé toạc hoàn toàn khí tức đó.
Hạ Thư Từ đứng bên xem náo nhiệt, xem hết người này đến người khác bị đuổi thẳng, khí tức bị c.h.é.m tan hơn mười lượt, không khỏi cười nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Quả nhiên là kén chọn thật đấy.”
Văn Cửu Uyên ngồi bên yên tĩnh quan sát, thấy hắn không có ý định bước lên, liền nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi không thử một chút?”
Hạ Thư Từ không thích trà nóng, tự mình lấy khối băng thêm vào chén trà xanh, nhấp ngụm mát lạnh, thần sắc nhàn nhạt:
“Không cần. Ta không muốn tự rước lấy trò cười.”
Xem người khác bị bêu xấu thì vui đấy, nhưng chính mình chẳng có hứng chen chân làm trò cười thiên hạ.
Phù Ngư quả thực rất kén chọn. Bao nhiêu người đến từ các phòng, không thiếu tu sĩ có tu vi cao thâm, linh lực mạnh mẽ mà vẫn bị thanh đao từ chối phũ phàng.
Hắn thì chỉ mới là một tên Trúc Cơ nho nhỏ, có đi lên cũng chẳng khác gì tấu hài.
Chẳng lẽ xuyên vào tu tiên giới liền lập tức trở thành nam chủ nghịch thiên, tài nguyên hiếm có tự tìm đến tận cửa, bị người tranh giành ngươi sống ta chết?
Hạ Thư Từ vẫn rất biết thân biết phận, hắn không làm mấy chuyện mất mặt ấy.
Văn Cửu Uyên khẽ nhấp trà, nói nhẹ nhàng:
“Cả hội trường này trừ phòng chúng ta ra, cơ hồ ai cũng ra tay thử cả. Bằng không, ngươi cũng thử xem?”
Hạ Thư Từ ngẩng đầu, nhìn y:
“Ngươi muốn sao?”
Dù hiện tại Hạ Thư Từ không phải đại năng gì, nhưng giá trị bản thân gần ngàn vạn, tuyệt đối không còn là tên nghèo rớt mồng tơi như trước kia nữa rồi!
Hắn vẫn luôn cảm thấy có chút áy náy với Văn Cửu Uyên. Mấy ngày nay, Văn Cửu Uyên đối xử với hắn cũng không tệ. Trừ lần đầu giải độc có xảy ra vài chuyện vượt quá giới hạn bằng hữu, ngoài ra hai người cơ bản xem như đã thành bằng hữu.
Hạ Thư Từ tự nhận mình là kiểu bạn bè có thể m.ó.c t.i.m móc phổi ra cho người ta. Bản thân hắn không có hứng thú, nhưng nếu là Văn Cửu Uyên muốn, vậy thì lại là chuyện khác rồi.
Hắn đưa ra một cái giá không cao cũng chẳng thấp, viết cẩn thận lên linh thiếp, cuộn lại bỏ vào ống thẻ. “Ta vừa mới kiếm được một món lời, chờ ta chút, ngươi chuẩn bị sẵn linh lực hơi thở đi, ta giúp ngươi để lại dấu khí tức.”
Ánh mắt Văn Cửu Uyên lóe lên, giọng nói rất nhẹ: “Là vì ta muốn, nên ngươi mới ra giá?”
“Đương nhiên,” Hạ Thư Từ hứng khởi nói, “Phú quý có rồi thì đừng quên huynh đệ!”
Văn Cửu Uyên trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười.
Hạ Thư Từ thả linh thiếp đã viết giá xong xuống, nói với y: “Khí tức, khí tức! Cho ta một tia, nhanh nhanh!”
Văn Cửu Uyên chậm rãi đưa tay qua.
Còn chưa kịp để Văn Cửu Uyên truyền linh lực vào, linh thiếp đã lập tức bị truyền tống trận sáng lên hút đi. Ngay sau đó, linh thiếp bay vào tay chủ trì đấu giá.
Hạ Thư Từ mờ mịt: “?”
Khoan đã, vậy là… không kịp đưa linh lực rồi?
Hắn vội vàng kéo tay Văn Cửu Uyên lại, nhưng chủ trì đã bóp nát linh thiếp trước mặt Phù Ngư.
Linh thiếp này vốn yêu cầu phải thấm nhập khí tức linh lực mới được tính là hợp lệ. Nhưng Hạ Thư Từ lại hoàn toàn không biết, còn tưởng là chỉ cần ghi giá rồi nộp lên là được.
Ngay khoảnh khắc linh thiếp bị bóp nát, Phù Ngư đột nhiên phát sáng, hấp thu toàn bộ khí tức trên đó. Thân đao lập tức hiện lên những văn chú phức tạp, hào quang rực rỡ bừng phát.
Hào quang lóe lên rồi dần dần tắt đi, chuôi chủy thủ kia như thể nóng lòng tìm chủ nhân, sau khi hút xong khí tức liền trực tiếp bay về phía phòng của Hạ Thư Từ, chuẩn xác chui tọt vào trong lòng hắn.
Hạ Thư Từ hoảng hốt giơ tay đỡ lấy tiểu đao đang lao thẳng vào n.g.ự.c mình: “???”
Chủ trì kinh hô một tiếng, lập tức tuyên bố theo đúng giá mà Hạ Thư Từ đã viết:
“Một vạn linh thạch mười khối! Thành giao!”
Hạ Thư Từ: “……”
Không đúng!!
Cái này… hoàn toàn không đúng kịch bản !!