Bệnh tình của Lạc Thế Thu, chúng ta đều quá rõ, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.
Đây là chứng bệnh tim.
Việc Lạc Thế Thu rơi vào tay chúng ta, là ân điển của thượng thiên dành cho chúng ta.
Chúng ta đã thương lượng một thỏa thuận với Lạc Thế Thu.
Chúng ta hứa sẽ đưa Lạc Thế Thu trở về Lạc gia.
Điều kiện là chúng ta sẽ dùng đường dây của Lạc gia để cài hai mắt xích vào triều đình.
Lạc Thế Thu vô cùng kinh ngạc.
“Ta còn đang thắc mắc, một đám thô nhân mù chữ sao lại có kiến thức như vậy, không ngờ lại là ngươi - một kẻ bệnh tật ốm yếu đang giật dây đằng sau.”
“Trần Niệm Vi, ngươi đã làm thế nào?”
Năm đó, ta sáu tuổi.
Những chuyện quá khứ không ngừng hiện lên trong đầu ta.
Ta cố gắng co người lại, tìm kiếm chút an ủi.
Ta sợ nhất hai thứ.
Một là chuột, hai là đói khát.
Gặp chuột, ta có thể g.i.ế.c sạch chúng, chúng c.h.ế.t rồi, ta tự nhiên không còn sợ nữa.
Nhưng đói khát, ta phải chống lại thế nào đây.
Đến giờ ta vẫn chưa rõ.
Nhưng cục diện này đã được sắp đặt hơn mười năm, giờ đây sắp đến lúc thu hoạch.
Ta không thể bỏ dở nửa chừng ở đây.
Ta chỉ có thể tự nhủ đi nhủ lại với bản thân.
Trần Niệm Vi, ngươi là thanh đao sắc bén nhất, ngươi là tấm khiên vững chắc nhất.
Ngươi không thể để tâm huyết của nàng trở thành trò cười chật vật.
Cố lên chút nữa, cố lên chút nữa.
Ngươi sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Ta không chắc mình còn tỉnh táo hay không.
Mơ màng, trước mắt ta hiện lên một tà váy lộng lẫy.
Tà váy từ xa đến gần, theo nhịp bước lay động, hình phượng hoàng thêu chỉ vàng ngạo nghễ giương cánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong hoàng cung, chỉ có một người đủ tư cách mặc trang phục thêu phượng hoàng.
Đứng đầu hậu cung, hoàng hậu đương triều.
Một sợi chỉ vàng trên người nàng, đủ cho một gia đình bình thường sống cả đời không lo.
Nhưng giờ đây chỉ là đường thêu không đáng kể trên tà váy.
Tâm trí ta lại bắt đầu trôi dạt giữa thực tại và hư ảo.
Lúc nhỏ ta thường nghĩ, tại sao?
Tại sao chúng ta cùng đạp lên một mảnh đất nhưng lại sống ở những thế giới khác nhau.
Không biết từ lúc nào, ta chợt giác ngộ.
Trên đời này, ai cũng là giặc cướp, ai cũng đang cướp đoạt.
Kẻ cướp được nhiều, trở thành vương hầu tướng quân, sĩ tộc quyền quý.
Kẻ cướp được ít, trở thành tiểu lại nơi cung môn, hào phú địa phương.
Cuộc đời này chẳng bao giờ có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, ta trải qua khổ nạn, không phải vì ta sinh ra đã có tội, mà là vì ta không biết cướp, là vì ta cướp chưa đủ nhiều.
Nếu như đây chính là quy tắc của thế gian.
Vậy thì, ta sẽ cướp lấy cả thiên hạ, rồi sau đó...
Ta cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, để nỗi đau đánh thức lý trí, ta nghe thấy thanh âm yếu ớt của chính mình.
Ta hỏi: "Hoàng hậu nương nương, quý thể của thái tử điện hạ vẫn còn an ổn chứ?"
Liễu hoàng hậu đứng ngay trước mặt ta, ngự y trong cung đang bắt mạch cho ta.
Từ khoảnh khắc này, quyền chủ động đã trở về trong tay ta.
Đây là lần đầu tiên ta gặp Liễu hoàng hậu.
Hoàng hậu tính hay ghen, độc ác tàn bạo.
Danh tiếng của nàng rất khó nghe.
Chẳng qua chỉ cần gặp nàng một lần, liền sẽ biết, hy sinh danh tiếng chỉ là thủ đoạn của nàng.
Hoàng hậu xứng đáng là người đứng đầu hậu cung, nàng còn thâm sâu hơn nhiều so với những gì thể hiện ra.
Ta hoàn toàn không nghi ngờ, nếu như không phải Minh Châu công chúa không nhịn được, vô tình trở thành quân cờ trong tay ta.
Cho đến ngày Tế Thần, ta e rằng cũng không có cơ hội gặp nàng.
Ngay từ đầu, nàng đã phòng bị ta.
Sự phòng bị của nàng cũng khiến ta một thời không tìm được cách ra tay.
"Gần đây thái tử thường xuyên phát tác bệnh tim, quả nhiên có liên quan đến ngươi."
Liễu hoàng hậu mặt lạnh như nước: "Nếu như vậy, bản cung cũng không vòng vo nữa, ngươi cứ đưa ra điều kiện đi."