Vấn Kim Chi

Chương 3



Mẫu phi từng cười, nói ta đóng trò gia đình.

 

Giờ đây, nam nhân yên lặng nhìn ta một lát, dường như thực sự kiệt sức, nằm dài trên giường, từ từ nhắm mắt.

 

Ta không dám rời đi, vì sợ vừa rời, hắn lại bị lửa thiêu như mẫu phi.

 

Nhưng thay khăn tới lần thứ mười mấy, ta vẫn không kìm nổi cái ngáp. 

 

Rõ ràng hắn không nghe thấy, ta vẫn hứa với hắn:

 

“Ta chỉ ngủ chút thôi.”

 

“Chút nữa ta vẫn canh bên cạnh ngươi.”

 

Thực tế, ta tựa vào tay hắn ngủ li bì tới sáng.

 

Chỉ đến khi tiếng người ồn ào, cửa bị đá mở tung, thứ gì đó nhanh chóng phủ lên người ta, ta mới dụi mắt tỉnh dậy.

 

Thấy trước mặt là phụ hoàng và sủng phi, đi cùng hoàng huynh hoàng tỷ cùng bao người.

 

“Đồ ngốc này thật chẳng biết xấu hổ.”

 

Tứ hoàng tử, cũng là đệ đệ ruột của hoàng tỷ mà coi như là huynh đệ của ta, Tô Thanh Dũng cười khinh bỉ.

 

Mọi người nghe vậy sắc mặt khác nhau nhìn ta, rồi quay sang người sau lưng ta.

 

Tạ Trường Phong đứng phía trước nhất. 

 

Sắc mặt không dễ nhận thấy là vui, mà là chằm chằm rà soát toàn thân ta.

 

Ngoại trừ cổ áo hơi xô, trên người được phủ một chiếc áo ngoài, thì cũng vẫn lành lặn. 

 

Hắn như thở phào nhẹ nhõm.

 

Đằng sau, giọng nam trầm lạnh vang lên:

 

“Không biết hoàng đế Đại Tấn cùng quần thần xông vào cung của ta là theo lẽ nào?”

 

Giọng người đáng lẽ bộc lộ sự lúng túng, sững sờ, và phẫn nộ kia lại chẳng thấy mảy may. 

 

Câu hỏi ấy như bịt miệng phụ hoàng và những người kia.

 

Ta không biết cảnh tượng ấy báo hiệu điều gì, chỉ phản xạ ngoảnh lại, ngây thơ nhìn sang.

 

Nhưng chỉ thấy khuôn mặt bên nghiêng, trắng như ngọc, màu đỏ trên má dần phai, vẻ đẹp trang nhã ấy.

 

7

 

Rốt cuộc, lẽ dĩ nhiên ta trở thành công chúa hòa thân mới.

 

Phụ hoàng và sủng phi của hoàng tỷ, ai cũng vui mừng. 

 

Không phải vì dùng con gái mình, mà là lấy một công chúa ngốc, đổi lấy liên minh hai nước, xem như đáng.

 

Ta cũng vui, vì phụ hoàng bảo rằng, vì ta mấy ngày nay ngoan ngoãn, nên cho ta đi chơi chút thời gian.

 

Vài ngày nữa sẽ tới đón ta. 

 

Giống như Tạ Trường Phong đã nói.

 

Nhưng vì sao Tạ Trường Phong không đến tiễn ta? 

 

Ta nghĩ là do ta lại làm hắn giận. 

 

Dù thực ra hắn luôn hay giận ta. 

 

Ta cãi vài câu với hoàng tỷ, nhìn lén người nọ vài cái, hay y phục ta dày mỏng khác đi, đủ thứ nguyên do khiến hắn tức. 

 

Hắn một khi giận là tránh mặt, không đoái hoài. 

 

Mỗi lần ta đều phải níu mãi mới làm lành.

 

Lần này thì thôi, họ cứ thúc ta đi. 

 

Về rồi ta sẽ dỗ hắn.

 

Ta lên kiệu hòa thân, mặc bộ y phục hoa lệ đẹp nhất đời mình.

 

Trong kiệu đã có người ngồi. 

 

Người đó mặc cùng màu đỏ với ta, vẻ mặt điềm tĩnh, ngẩng mắt nhìn ta tiến tới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Họ nói: đó là phu quân của ta.

 

8

 

Ta nghĩ về Tạ Trường Phong.

 

Người lúc đầu làm ầm lên chuyện chúng ta thành hôn rõ là sai lầm.

 

Ta hình như… không gả cho hắn nữa rồi.

 

9

 

Bên trong kiệu không rộng cũng chẳng chật.

 

Rốt cuộc vẫn là người lạ, lại còn cứ nhìn ta không nói gì.

 

Ta thấy ngại ngùng, nhưng vẫn chỉ tay vào chỗ bên cạnh hắn, nhẹ nhàng hỏi: 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Ngươi có thể lùi sang đó một chút được không?”

 

Ta kéo váy. 

 

Hôm nay tà váy to quá, ngồi không vừa.

 

Người đó thật dễ tính, thật sự dịch sang. 

 

Nếu là Tạ Trường Phong, chắc còn mắng ta vài câu “đồ ngốc” mới chịu nhường.

 

Ta vui, nghĩ rằng ra ngoài chơi mấy ngày chắc sẽ chẳng bị chê trách.

 

Cười khì, trong lúc hớn hở, rèm ngọc trên đỉnh đánh vào mặt làm ta đau.

 

Nam nhân mỉm cười nhẹ, thở dài. 

 

Ngón tay thon che rèm cho ta, nhẹ nhàng tháo vương miện đầu.

 

Hắn hỏi:

 

“Ngươi có biết ta là ai không?”

 

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, ngơ ngác, nghiêng cổ, cười:

 

“Phu quân.”

 

Họ dạy ta vậy. 

 

Họ nói, A Uyển, nhìn kỹ đi, đây là phu quân của ngươi.

 

Người kia nhíu mày, không rõ là vì ta hay vì người khác mà:

 

“Vậy ngươi biết phu quân là ai không?”

 

Phu quân là ai cơ? 

 

Phu quân chẳng phải là phu quân sao?

 

Hơn nữa ta tới đây đâu phải để hỏi chuyện đó.

 

Ta níu tà áo hắn, muốn hỏi:

 

“Chúng ta sẽ đi đâu chơi đây?”

 

Hắn ánh mắt chồng chút bất đắc dĩ. 

 

Không giận, cũng không mắng ta ngu ngốc, mà nói:

 

“Hoài Cảnh.”

 

Ta: “Gì cơ?”

 

Hắn nói: “Phu quân của ngươi.”

 

“A Uyển, phu quân của ngươi tên Tiêu Hoài Cảnh.”

 

10

 

Ta đến Ly Quốc. 

 

Cuối cùng cũng hiểu vì sao Tạ Trường Phong lại nói câu kia, rằng ít lâu sau sẽ đến đón ta.

 

Bởi vì Tiêu Hoài Cảnh vốn dĩ đã là một thái tử không được coi trọng.