Vấn Kim Chi

Chương 4



Mẫu hậu hắn sớm qua đời, ngôi thái tử này chẳng khác gì tấm bia đỡ tên cho chân thái tử thực sự.

 

Tự nhiên, vị trí thái tử ấy cũng không thể ngồi lâu.

 

Nếu không, chuyện liên hôn sao lại đến lượt người kế vị tương lai đem ra thử nước.

 

Ta và hắn hình như đều là kẻ không được ai coi trọng.

 

Đây là điều ta rút ra sau khi nghe nhũ mẫu bên cạnh Tiêu Hoài Cảnh kể.

 

Nhưng khi ta mới đến, người chăm ta lại chưa phải nhũ mẫu kia.

 

Hắn dẫn ta đi gặp thái tử tương lai chân chính, Nhị hoàng tử Tiêu Hoài Dự.

 

Người kia nhìn ta, lại nhìn về phía Tiêu Hoài Cảnh, nhạo báng cười lớn:

 

“Tiêu Hoài Cảnh, không ngờ ngươi lại vô dụng đến vậy.”

 

“Phụ hoàng khai ân ban cho ngươi cưới một công chúa, thế mà hay thật, ngươi cưới về một con ngốc!”

 

“Có điều cũng phải, ngươi là một con ch.ó hoang, nói không chừng ngay cả công chúa ngốc cũng chướng mắt ngươi.”

 

Ánh mắt hắn dừng lại trên ta, đầy vẻ hả hê:

 

“Ngươi nói xem có phải vậy không? Tẩu… tẩu.”

 

Sắc mặt Tiêu Hoài Cảnh không đổi, chỉ là bàn tay nắm lấy ta chặt hơn.

 

Ta chẳng hiểu những lời hắn nói có ý gì.

 

Nhưng…

 

“Nói Hoài Cảnh là chó sao?”

 

“Thế thì rất đáng yêu rồi.”

 

Ta nghiêm túc gật đầu.

 

Bàn tay đang nắm ta khựng lại.

 

Người vừa còn chế nhạo bật cười to giờ thì ngẩn ra, không ngờ ta lại đáp như vậy.

 

Mà ta lúc ấy còn cực kỳ nghiêm túc, không có nửa điểm châm chọc.

 

Hắn bị nghẹn đến đỏ bừng mặt.

 

Tức giận hất tay áo bỏ đi:

 

“Quả nhiên ngốc thì mãi là ngốc!”

 

“Đúng là thứ mất mặt!”

 

Ta không hiểu sao hắn lại nổi giận, giống như khi chẳng bao giờ đoán nổi tâm ý của Tạ Trường Phong.

 

Nhưng ta vừa đến đây đã khiến người khác khó chịu, không khỏi lo sợ, bất an.

 

Ta hỏi Tiêu Hoài Cảnh:

 

“Có phải ta nói sai rồi không?”

 

Hắn nghiêng đầu, nhìn gương mặt ta đầy ngây ngốc, cong khóe môi, khẽ nhéo má ta:

 

“Không.”

 

“A Uyển nói rất đúng.”

 

Đúng là gọi ta là A Uyển.

 

Những ngày này, chúng ta đã quen thân.

 

Hắn quả thực là một người rất có tốt tính. 

 

Suốt đường đi chưa từng nổi giận với ta.

 

Lần đầu tiên ta gặp được, ngoài mẫu phi ra, có người khoan dung như thế, còn khen ta nữa.

 

Chỉ là dường như căn bệnh đêm ấy vẫn còn di chứng.

 

Mỗi đêm hắn đều nóng sốt.

 

Ta lại tiếp tục thay khăn cho hắn, còn đan cho hắn một sợi bình an lạc.

 

Đây là thứ mẫu phi đã dạy ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bà nói, mang theo bình an lạc, sẽ được phù hộ bình an.

 

Thế là ta buộc nó nơi thắt lưng hắn, ngóng trông nhìn hắn.

 

Kỳ thực chỉ sợ hắn chán ghét. 

 

Bởi trước kia, khi ta đan cho Tạ Trường Phong, hắn ta chẳng ưa, còn giật xuống ném sang một bên:

 

“Xấu c.h.ế.t đi được! Không có lấy một hạt ngọc, đeo ra ngoài chẳng biết bị bao nhiêu người chê cười!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nhưng Tiêu Hoài Cảnh chỉ khẽ vuốt sợi bình an lạc kia, không biết nghĩ gì, rồi mỉm cười:

 

“Đan thật khéo.”

 

Ta hiếm khi được khen.

 

Xoa đầu, ngượng ngùng lắp bắp mấy câu khách sáo:

 

“Tạm tạm thôi.”

 

Phụ hoàng bọn họ không lừa ta.

 

Quả thật là đưa ta ra ngoài chơi.

 

Suốt dọc đường, Tiêu Hoài Cảnh đều đưa ta ngắm non sông núi sông.

 

Ta học được cách gọi tên hắn.

 

Ngày trước, hễ vui giận đều gọi là Tạ Trường Phong.

 

Còn bây giờ, đã thành:

 

“Tiêu Hoài Cảnh! Tiêu Hoài Cảnh!”

 

Nhưng lần này, không còn là sự khó chịu hay phiền chán.

 

Mà là không sót một lần nào, hắn cũng ngoái đầu nhìn lại.

 

11

 

Ly Quốc rất tốt.

 

Tiêu Hoài Cảnh cũng rất tốt.

 

Chỉ là cung nữ đi theo bên cạnh ta lại chẳng ưa ta.

 

Trước mặt người khác, nàng cười cười.

 

Nhưng sau lưng, nụ cười hóa thành soi mói, rồi khinh thường bĩu môi:

 

“Ta tưởng là gì ghê gớm, cũng chỉ là một kẻ ngốc.”

 

“Chẳng qua là vận tốt, sinh ra liền làm công chúa.”

 

“Nếu không, sao có thể trở thành Thái tử phi?”

 

Sau lưng, nàng luôn gọi ta là ngốc.

 

Không cho ta kể những lời nàng nói xấu với Tiêu Hoài Cảnh.

 

Thậm chí còn mỉa mai mà cười:

 

“Đồ ngốc, ngươi có biết vì sao Thái tử điện hạ cưới ngươi không? Chẳng qua là vì thân phận ngươi thôi.”

 

“Thực ra, người ta ghét ngươi đến c.h.ế.t.”

 

“Nếu có thể, e rằng bây giờ đã g.i.ế.c quách ngươi rồi.”

 

“Dù sao, trên đời này thử hỏi có nam nhân nào chịu nổi nỗi nhục nhã khi cưới một đứa ngốc làm thê tử?”

 

Những điều nàng nói, ta đều không tin.

 

Nhưng một ngày nọ, nàng lại nói:

 

“Thấy khu rừng trong bãi săn kia không?”

 

“Thái tử điện hạ mất tích rồi.”

 

“Nghe nói bên trong có thả trước gấu đen sói hoang.”

 

“Ngươi nghĩ xem, mất đi sự che chở của Thái tử, ngươi còn sống được bao lâu?”