Thiếu niên ấy, khi tỉnh lại, là vào ngày thứ ba kể từ lúc được đưa về núi.
Hắn nằm trên một chiếc giường tre cũ kỹ trong tiểu thất phía sau động Dược Thảo, xung quanh chỉ có mùi thuốc đắng, tiếng gió va vào cửa gỗ và ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua kẽ trúc. Ánh mắt mở ra, lặng lẽ mà trầm sâu, như nước hồ thu không gợn sóng.
Lúc Thẩm Vân Ca bước vào, hắn đã ngồi dậy, tựa lưng vào vách, y phục đã được thay, thương thế cơ bản đã cầm máu, sắc mặt tuy tái nhưng ánh mắt thì vẫn rõ ràng – cảnh giác như dã thú giữa rừng.
Nàng đặt khay thuốc xuống, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi tỉnh rồi?”
Hắn nhìn nàng. Môi mấp máy, nhưng mãi mới bật được một tiếng khàn khàn:
“… Ngươi đã cứu ta?”
Vân Ca không đáp thẳng. Nàng rót một bát nước, đưa qua.
“Uống đi. Rồi nói ta nghe, ngươi là ai, vì sao bị thương?”
Thiếu niên nhận lấy, tay hơi run. Uống xong, hắn đặt chén xuống, rồi lắc đầu.
“Không nhớ.” – Giọng hắn nhỏ, nhưng dứt khoát.
“Không nhớ gì hết?” – Vân Ca nhíu mày.
“Ngay cả tên họ?”
“Không.”
“Thân phận, quê quán?”
“Không nhớ.”
Nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, định tìm xem trong đó có sự giả dối nào chăng. Nhưng không – đôi mắt kia trong veo, buốt lạnh, mơ hồ… như người thực sự vừa bước ra từ địa ngục.
Cuối cùng, nàng thở dài một hơi.
“Được. Không nhớ thì thôi. Nhưng giờ ngươi đang ở Bạch Vân phái, là phái thanh tu, không hỏi lai lịch, không dính thị phi. Ngươi có thể ở lại dưỡng thương vài ngày. Khi khỏe, rời đi cũng được. Còn nếu có kẻ truy đuổi – đừng để họ biết ngươi từng ở đây.”
Thiếu niên không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ đó, Bạch Vân sơn có thêm một người ẩn thân – không danh không họ, không gia cảnh, không môn phái. Các sư huynh tỷ trong phái dĩ nhiên sớm phát hiện có người lạ, nhưng vì Mạc đạo trưởng không hỏi tới, đại sư huynh cũng không tỏ thái độ, nên mọi người đều mắt nhắm mắt mở.
Chỉ có Vân Ca là thường lui tới tiểu viện. Khi thì mang thuốc, lúc thì đổi băng, có khi còn lén mang bánh hoa quế từ nhà bếp cho hắn.
Thiếu niên ấy rất ít nói. Ban ngày thường ngồi trong tiểu viện ngắm cây ngô đồng, ban đêm lại thức trắng nhìn trăng treo trên mái ngói. Tay hắn từng bị thương, nhưng khi hồi phục lại cầm được kiếm – kiếm thức không hoa lệ, nhưng sát khí lạnh như sắt rỉ.
Vân Ca thấy vậy, lòng sinh nghi.
Một hôm, nàng giả vờ đưa thuốc, bày trận thử hắn. Lúc nàng đẩy cửa vào, bàn tay thiếu niên đã đặt lên chuôi kiếm. Hắn không nhìn nàng, nhưng chỉ trong tích tắc đã đủ thủ thế g.i.ế.c người.
Vân Ca dựng lại bát thuốc, thản nhiên ngồi xuống bệ đá trước sân, nhìn hắn.
“Ngươi không nhớ gì… nhưng kiếm của ngươi, từng g.i.ế.c người.”
Thiếu niên im lặng, rất lâu sau mới gật đầu.
“… Ta không phủ nhận.”
Vân Ca không nói thêm. Gió đêm thổi qua, áo nàng khẽ tung nhẹ, vạt trắng bay giữa ánh trăng, như tuyết đầu đông chưa kịp rơi.
“Ngươi có muốn ở lại đây không?”
Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt khó dò.
“Ở đây?”
“Ở lại Bạch Vân.”
“Ta không phải người của các ngươi.”
“Không sao.” – Vân Ca mỉm cười. – “Chỉ cần đừng gây họa, đừng g.i.ế.c người, Bạch Vân không từ chối người từng mang ơn.”
Thiếu niên nhìn nàng thật lâu, rồi lần đầu tiên, giọng nói dịu đi một chút:
“… Được. Nếu không ai truy đuổi, ta sẽ ở lại.”
“Vậy thì phải có tên gọi.” – Vân Ca chống cằm suy nghĩ. – “Hay gọi là… Mặc Yên đi. ‘Mặc’ là yên lặng, ‘Yên’ là khói sương. Ngươi đến như khói, đi cũng nhẹ như sương.”
Hắn lặp lại cái tên trong miệng, rồi gật đầu.
“Vậy… Mặc Yên thì Mặc Yên.”