Từ ngày Mặc Yên ở lại, núi Bạch Vân dường như bớt tịch liêu hơn một chút.
Thẩm Vân Ca đem hắn giấu sau Dược Thất, viện nhỏ chỉ có một sân gạch cũ, hai gốc mai trắng và mấy lu nước mưa. Mỗi ngày, nàng đều mang thuốc, đem cơm, khi rảnh lại ngồi đọc sách bên bậc đá, ánh trăng chiếu lên vai áo trắng, yên bình như một bức họa.
Mặc Yên ít nói. Dường như hắn không quen với việc sống giữa người khác. Nhưng Vân Ca thì khác – nàng là gió đầu thu, là mưa đầu hạ, có thể xâm nhập vào bất kỳ chốn nào người ta tưởng đã khóa kín.
Nàng kể cho hắn nghe về chuyện sư môn:
“Đại sư huynh ta, Ngô Vân Khê, kiếm pháp thiên hạ vô song, mặt lạnh như hàn sương nhưng lại giấu kẹo mạch nha trong tay áo cho ta. Nhị sư tỷ thì nghiêm như bà lão, chỉ cần thấy ta cười là bảo ta có âm mưu…”
Hắn chỉ lặng lẽ nghe, đôi khi khẽ gật đầu. Nhưng lần đầu tiên hắn bật cười, là khi nàng kể mình từng trộm rượu ngâm thuốc của chưởng môn để… tắm cho mèo bị ghẻ.
“Con mèo ấy sau ba ngày mất sạch lông, suýt nữa bị sư huynh ném xuống núi.” – nàng nói, mắt sáng như sao. – “Nhưng cuối cùng lại được ta cứu, giờ vẫn sống trong kho gạo!”
Mặc Yên nhìn nàng, ánh mắt rốt cuộc cũng có thêm vài phần sinh khí.
Một chiều đầu đông, tuyết đầu mùa phủ lên mái ngói viện con một lớp bạc mỏng. Vân Ca ngồi co chân bên thềm, thổi chén trà gừng trong tay, má ửng đỏ vì lạnh.
Mặc Yên đang rửa kiếm sau sân, động tác chậm rãi, sạch sẽ đến mức gần như… nghi lễ.
“Ngươi biết kiếm pháp?” – nàng hỏi, như tiện miệng.
Hắn dừng tay, khẽ gật.
“Một ít.”
“Vậy dạy ta đi.” – Vân Ca nghiêng đầu. – “Kiếm pháp của Bạch Vân quá nghiêm, đánh không vui. Dạy ta chiêu nào nhẹ nhàng, có thể vừa múa vừa chơi.”
Hắn không đáp, chỉ đặt kiếm lên giá tre, rồi ra hiệu cho nàng đứng giữa sân.
Sau đó, hắn cầm một nhành mai khô làm kiếm, chậm rãi thi triển một chiêu thức kỳ lạ. Kiếm pháp ấy không giống bất kỳ thứ gì nàng từng học. Không có thế đứng, không có chiêu thức cố định. Mỗi một động tác tựa như tùy ý, nhưng khí thế lại như nước chảy mây trôi, linh hoạt, nhu hòa mà sát khí ẩn giấu bên trong lại khiến nàng nổi da gà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chiêu này…” – nàng cau mày. – “Không phải kiếm pháp chính phái.”
Mặc Yên ngước mắt nhìn nàng, không phủ nhận, cũng không giải thích.
Nàng trầm mặc một lúc, rồi mỉm cười.
“Không sao. Không giống cũng chẳng sao. Chỉ cần ta thấy đẹp là được.”
Nói rồi, nàng cầm cành mai bắt chước hắn múa lại. Tuy động tác còn vụng về, nhưng ánh mắt nàng rực sáng, dáng vẻ tung tăng giữa tuyết khiến Mặc Yên phút chốc ngẩn người.
Không biết từ bao giờ, hắn đã thôi đề phòng. Không còn mơ hồ toan tính đường lui, cũng chẳng bận tâm đến quá khứ lấp kín m.á.u và lửa. Hắn thấy mình... muốn ở lại đây lâu hơn một chút.
Ngày tháng trôi như nước suối chảy qua khe đá – chẳng ồn ào, chẳng gấp gáp. Mỗi sớm, Vân Ca luyện kiếm. Mỗi chiều, nàng pha trà. Mỗi tối, hai người ngồi trên mái viện nhỏ, cùng ngắm trăng rơi xuống lớp ngói rêu.
Có hôm nàng hỏi:
“Nếu một ngày ngươi nhớ lại thân phận của mình, ngươi có rời khỏi đây không?”
Hắn im lặng thật lâu, rồi đáp khẽ:
“Nếu có thể chọn... ta nguyện không nhớ nữa.”
Nàng khẽ bật cười, nghiêng đầu tựa vào hiên mái, mắt nhắm hờ.
“Mặc Yên, ngươi thật sự không giống người trong giang hồ.”
Còn hắn, nhìn nàng ngủ bên ánh trăng, trong lòng chợt nhói lên một tia... luyến tiếc không tên.
Và nơi ấy – núi trắng tuyết rơi, mai chưa kịp nở, sương chưa tan – lưu giữ một đoạn nhân duyên chưa thành hình, mà cũng chẳng thể gỡ.
Một đời, chỉ mong có người... cùng mình sống qua những tháng ngày bình dị.
Thế là đủ rồi.