Trăng treo đỉnh núi, gió đùa trên cỏ, tuyết phủ khắp rừng như đang chôn giấu một điều không nói.
Mặc Yên ngồi dựa gốc tùng, tay chàng khẽ vuốt cây sáo trúc bạc đã nứt một đường mảnh, mắt nhìn lên trời mà lòng chẳng thấy sao.
“Ba năm… là mộng hay là thật?” – chàng lẩm bẩm, hơi thở phả ra như sương mỏng.
Từ sau một cơn sốt kỳ lạ ba tháng trước, trí nhớ như cơn lũ bất thần ào ập về, xé toang bức màn êm đềm. Trong cơn mê ấy, chàng thấy ngôi nhà đỏ tía bên hồ, thấy mẫu thân rơi lệ ôm x/ác phụ thân, thấy gã áo xám dùng kiếm đâ/m xuyên tim cha mình rồi cười lớn...
Và rồi… người đó, chính là sư phụ của Vân Ca.
“Là thói đời trêu người hay là... thiên mệnh?”
Chàng cười khẽ, trong mắt không ánh sáng mà chỉ là vực sâu không đáy.
Từ sau ngày ấy, chàng bắt đầu đổi khác. Vẻ dịu dàng thuở nào vẫn còn, nhưng trong mắt đã có thêm một điều mà Vân Ca không nhìn thấu – một nét hàn sương của người ôm m.á.u trả thù.
Mỗi đêm, khi nàng say giấc trên đỉnh Phi Vân, chàng lặng lẽ ra khỏi động.
Một mình – một kiếm – một danh sách người cần chết.
Và từng người trong sư môn, từng vị sư huynh, sư tỷ… đều lần lượt ngã xuống mà không rõ hung thủ là ai.
Vân Ca từ dưới núi trở về thì thấy không khí trong phái như ngưng đọng.
T/hi t/hể sư huynh Ngụy Thiên được tìm thấy dưới vực, bên dưới thân là dấu chân hỗn loạn, vết kiếm sắc bén xuyên tâm, thủ pháp quen thuộc.
Vân Ca hoảng hốt chạy khắp nơi tìm các sư huynh sư tỷ, nhưng chỉ thấy m.á.u – tuyết – x/ác – im lặng.
Nàng lao đến chính điện, quỳ gối bên sư phụ đang hấp hối, đôi mắt không còn thần thái của kẻ một đời ngạo thế.
“Sư phụ… ai làm chuyện này? Ai...?”
Lão nhân gắng gượng một hơi, m.á.u trào bên mép, tay nắm chặt lấy tay nàng.
“Là... quả báo. Ta... nợ hắn… một đời máu… một đời người...”
“Sư phụ!!” – nàng hét, giọng vỡ tan như bầu trời đổ sập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Ca không kịp lau nước mắt, bạt kiếm, đạp gió lao xuống núi như ma lộ quỷ khiêu.
Tại thạch trì nơi Mặc Yên từng luyện kiếm, nàng thấy chàng.
Một mình chàng giữa hồ, người vấy máu, tay cầm kiếm… ánh trăng chiếu lên như một vết thương trắng toát.
“Là ngươi?” – nàng khẽ hỏi, giọng như sương đêm ngưng kết.
Mặc Yên không quay đầu, chỉ đáp:
“Phải.”
“Ngươi... từng hứa cả đời không gạt ta.”
“Ta chưa từng gạt. Ta chỉ... chưa nói.”
“Ngươi từng nói yêu ta.”
“Vẫn yêu.”
“Nhưng vẫn g.i.ế.c cả sư môn ta?”
Chàng quay lại, đôi mắt như cánh rừng đã cháy rụi, không còn lá – chỉ còn tro.
“Ta đã nói, ta nợ người nhà ta một huyết hải. Ngươi không phải ta, sao hiểu được nỗi đau tận mắt chứng kiến mẫu thân mình tr/eo c/ổ t/ự vẫn, phụ thân bị pha/nh thâ/y? Chuyện ấy làm sao một đứa trẻ như thế có thể chịu được”
“Vân Ca... ta yêu nàng. Nhưng không thể tha cho kẻ g.i.ế.c phụ mẫu.”
Nàng không nói, không khóc, chỉ nhìn chàng bằng ánh mắt rỗng không – như tất cả đã c.h.ế.t bên trong.
Mặc Yên quay lưng, bỏ đi như chưa từng đến.
Vân Ca không đuổi theo.
Nàng chỉ ngồi giữa bãi cỏ trắng, ôm lấy gươm, m.á.u từ tay chảy xuống như lệ, khẽ thì thầm:
“Kiếp này… lẽ ra là mộng đẹp. Sao cuối cùng... chỉ là đoạn tàn niệm...”