Vận Mệnh Tàn Hoa

Chương 7: Máu Chảy Thành Sông, Gươm Gào Dưới Trăng



Ba ngày sau đại biến, thiên hạ chỉ còn truyền nhau hai chữ:

"Bạch Vân phái" – diệt môn.

Và người sống sót duy nhất: Vân Ca – đệ tử chân truyền của chưởng môn Bạch Vân Phái.

Vân Ca xuống núi trong một đêm mưa. Áo trắng đã nhuốm đỏ, ánh mắt lạnh như dao, sâu như vực, không còn dáng vẻ thiếu nữ từng e ấp bên hồ.

Trên lưng nàng là thanh Huyết Phách kiếm – món binh khí từng được treo trong đại điện.

Từng bước, từng bước, nàng truy theo dấu m.á.u Mặc Yên để lại, mỗi nơi hắn đi qua đều có người chết, nhưng chẳng kẻ nào có thể ngăn bước chân nàng.

“Nếu thiên hạ này không có công lý, thì ta – chính là kiếm luật.”

Tại Huyền Đàm Tửu Quán, chàng xuất hiện.

Một mình, ngồi dưới mái hiên, rượu đổ xuống đất, mắt nhìn mưa không chớp, gió qua tay không động.

Nàng bước tới, kiếm đã rút ra, chưa chạm m.á.u mà hơi lạnh đã xé gió tan thành sương.

“Mặc Yên.”

“Ta biết nàng sẽ đến.” – chàng nói, môi nhếch cười buồn.

“Ta đến, là để tiễn ngươi về đền tội với sư môn ta.”

Chàng đặt chén rượu xuống, mắt chẳng nhìn nàng, mà nhìn về một dãy núi xa:

“Vân Ca, nếu có thể quay lại, ta vẫn sẽ giết.”

“Vậy thì ta cũng sẽ g.i.ế.c ngươi... sớm hơn một khắc.”

Kiếm đối kiếm.

Một trận so tài đẫm nước mắt, đẫm máu, đẫm thù, chẳng có ai là kẻ thắng.

Mặc Yên trúng một nhát vào vai, lùi lại ba bước, m.á.u tuôn đỏ ướt vạt áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nàng đã mạnh hơn trước...”

“Là nhờ đã... tuyệt tình.”

Nàng vung kiếm đ.â.m thẳng vào tim chàng, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, chàng lại không tránh.

Mũi kiếm dừng cách tim chàng một đốt tay, run nhẹ.

“Sao không đâm?”

“Ta không tha cho ngươi. Nhưng lòng ta… không cho phép g.i.ế.c kẻ mình từng yêu... trong khi còn nhớ ánh mắt ấy.”

Mặc Yên cười khẽ, nhắm mắt, xoay người, lại bỏ đi.

“Vậy thì để thù nàng mãi đeo theo ta... như bóng đuổi hồn.”

Kể từ đó, nàng trở thành ác mộng của Mặc Yên. Mỗi lần chàng ra tay diệt người trong danh sách, bóng trắng của nàng đều xuất hiện sau đó.

Có lần hắn vừa g.i.ế.c xong Trưởng lão Dương Môn, thì một mũi kiếm cắm xuyên qua lưng hắn, suýt lấy mạng.

Chàng quay lại nhìn nàng, ánh mắt không hận, không giận, chỉ đau như người thấy ánh mặt trời lần cuối.

Nàng không nói, chỉ như bóng ma lặng lẽ giữa tuyết, rồi biến mất sau sương mờ.

“Nếu ngươi còn sống, ta sẽ còn giết.”

Một đêm nọ, trong cơn mê, Vân Ca nằm mộng thấy thuở còn trên đỉnh Bạch Vân:

Mặc Yên ngồi thổi sáo, nàng dựa bên, hoa đào rơi phủ tóc.

“Nếu sau này có ngày ta phản bội nàng thì sao?” – chàng hỏi.

“Vậy thì ta sẽ g.i.ế.c chàng. Rồi chôn chàng dưới gốc đào. Để mỗi năm xuân về, chàng còn biết nhớ ta.”

Tỉnh dậy, nàng cười như khóc.

“Mặc Yên... ta đã quên mất… ta từng yêu chàng đến thế.”