Vận Mệnh Tàn Hoa

Chương 8: Mặt Người – Tim Quỷ, Nguyệt Chiếu Trên Mưu



Đêm phủ tướng quân, trăng treo đầu ngõ như mắt thần rọi xuống hồng trần, lặng lẽ mà sắc lạnh.

Vân Ca vừa hồi phủ sau hành trình truy sát dài ngày, áo chưa kịp thay, tóc còn vướng cánh lá khô. Nàng bước qua hành lang dài, bỗng nghe tiếng động sau thư phòng cha mình.

Linh giác võ học khiến nàng nép vào bóng tối, nội lực thâm hậu, hơi thở mỏng như tơ.

“Ta tới... để lấy lại mạng ngươi.” – giọng nói ấy như gió rít trong lòng đá, quen thuộc đến rợn người.

“Mặc Yên!” – nàng thầm siết tay, hơi lạnh lan tận ngón.

Sau cánh cửa hé, hai bóng người đang nói gì đó trong ánh nến mờ:

“Ngươi cuối cùng cũng tìm tới. Không sớm, không muộn… đúng như lời hắn từng nói.”

“Phụ thân ta c.h.ế.t dưới trướng ngươi. Mẹ ta c.h.ế.t trong biển lửa do sư phụ nàng phóng. Nàng... được nuông chiều như công chúa, còn ta... mười năm ngủ bên xác mẹ không một nấm mồ!”

“Hôm nay, ta chỉ còn ngươi. Sau sẽ gửi tro cốt về Bạch Vân.”

Cha nàng – Đại tướng Thẩm Uy thở dài:

“Là nợ máu. Nhưng năm xưa, cha ngươi gây phản, sư phụ nàng chỉ đi theo quân lệnh. Đứa nhỏ như ngươi... cũng đáng bị cuốn vào ư?”

“Phản? Phụ thân ta chỉ không quỳ trước lệnh triều đình hại dân!”

Tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ – như sấm đầu thu.

Vân Ca đứng đó, toàn thân run rẩy, như bị xé khỏi thực tại. Nàng như nghe được nhịp tim mình gãy vỡ từng hồi:

“Thì ra... tất cả chỉ là một màn kịchbáo thù?”

“Mặc Yên, chàng lừa ta… để g.i.ế.c người thân ta?”

“Chàng dùng ánh mắt thương yêu… che giấu lưỡi d.a.o chực chờ…”

Nàng lùi một bước, trượt chân giẫm lên cành khô.

"Rắc!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong phòng, hai người lập tức dừng lại.

Cửa bật mở.

Mặc Yên nhìn thấy nàng – bóng trắng giữa đêm – môi không son mà tái, mắt không lệ mà sâu như vực.

“Vân Ca…”

“Không cần nói gì cả.”

“Chàng g.i.ế.c sư môn ta… bây giờ lại còn định gi.ết cả cha ta… cần gì phải thanh minh nữa?”

Chàng tiến lên một bước, nàng lùi lại hai.

“Không phải ta không yêu nàng…”

“Chỉ là…tình yêu không cứu nổi mối hận này!”

Vân Ca rút kiếm, ánh thép dội vào mắt chàng.

“Giết ta đi. Để mối hận kết thúc tại đây.”

“Hoặc để ta g.i.ế.c chàng. Để đoạn tình này được chôn theo máu.”

Mặc Yên lặng thinh.

Rồi chàng buông kiếm, xoay người, từng bước rời đi, bóng dáng chênh vênh như ngọn gió thoảng qua xác hoa.

“Nàng không nên gặp ta nữa. Vì lần sau, người ta giết… sẽ là chính nàng.”

Nàng nhìn theo, lòng tựa bãi hoang không người, chỉ có gió hú, trăng soi, m.á.u đọng trên ngưỡng tim.

Từ đêm đó, nàng không còn là Vân Ca – Thập Thất Sư Muội.

Nàng là Nguyệt Sát, bóng ma giang hồ, chuyên đeo mặt nạ cha mình, cải trang ra tay đòi nợ máu.

“Nếu g.i.ế.c chàng... là cách khiến chàng được giải thoát, thì ta nguyện làm ác nữ cả đời.”