[Ừm? Ta phải làm sao để đưa ra phương pháp phòng ngừa đậu mùa một cách hợp lý đây...]
[Giống như trong tiểu thuyết nói, tìm được một cuốn cổ tịch... không biết có được không nhỉ?]
[Ta...]
Lão Hoàng đế: "Yến tiệc hôm nay đến đây là kết thúc, Đậu khanh, Tần khanh, Tạ khanh ở lại tiếp đãi quý khách, những người còn lại ai muốn ở thì cứ ở, ai muốn về thì cứ về."
[Ể? Vậy mà nhanh thế đã có thể tan tiệc rồi à?]
[Vậy chẳng phải bây giờ ta có thể về làm giả rồi sao?]
[Tuyệt vời!]
[Chuyện thế này vẫn là càng sớm càng tốt, vạn nhất lại chậm mất nửa canh giờ này thì sao!]
Sau khi lão Hoàng đế rời đi, Hứa Yên Miểu liền lom khom người, lợi dụng lúc mọi người đều giả vờ như không thấy, cẩn thận lén lút chuồn đi.
[Chậc, quả nhiên. Tuy lão Hoàng đế nói có thể tan tiệc, nhưng rất nhiều người vẫn chưa nhúc nhích, may mà ta đã sớm tìm được đường để lẻn đi rồi.]
Quần thần, Cẩm Y Vệ: Không thấy! Chúng ta không thấy!
Ngày hôm sau, khi Hứa Thị trung đang trong phiên trực tại Điện Võ Anh, đã dâng lên Thiên Thống Đại Đế một cuốn "sách cũ".
Đại Đế: "...Khanh nói rằng, khanh tìm được một cuốn sách cũ, trên đó có phương pháp trị bệnh đậu mùa?"
Hứa Yên Miểu kinh hãi: "Bệ hạ! Là phòng ngừa bệnh đậu mùa!"
Trị khỏi bệnh đậu mùa thì quá khoa trương rồi, thần làm gì có bản lĩnh đó!
Lão Hoàng đế gật gật đầu, nhìn cuốn "sách cũ" kia, biểu cảm trở nên có chút vi diệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không phải trẫm muốn nói đâu, nhưng kỹ thuật làm giả này của tiểu Bạch Trạch thực sự quá vụng về, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra tuyệt đối là do con người cố tình làm cũ. So với trẫm năm đó thì còn kém xa không chỉ một chút!
Nhưng mà...
Lão Hoàng đế làm ra vẻ đau đớn tiếc nuối: "Trong cổ tịch vậy mà lại có phương pháp phòng ngừa đậu mùa! Xem ra chiến loạn đã khiến quá nhiều tinh hoa Hoa Hạ của chúng ta bị thất lạc."
Lời này vốn chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.
Hứa Yên Miểu: [Ai bảo không phải chứ, để làm giả cho giống thật, ta còn dùng hệ thống tìm không ít bệnh án trong quá khứ, kết quả không ngờ tới, sớm từ ba trăm năm trước, đã có người nghĩ ra phép chủng đậu rồi! Thậm chí phương pháp chủng đậu bò cũng đã từng có – tuy có khác biệt so với phương pháp chủng đậu bò của phương Tây. Tóm lại, thứ quan trọng như vậy mà lại không được lưu truyền lại! Quá đáng tiếc...]
Chiến tranh, quả thực hủy hoại văn minh quá mà.
Lão Hoàng đế trở nên trầm mặc. Chẳng hiểu vì sao, tâm trạng bỗng nhiên có chút nặng trĩu.
Ông cầm lấy cuốn y thư cổ tịch mà Hứa Yên Miểu làm ra, với thái độ thành kính như đang chiêm bái tiền nhân, tỉ mỉ lật xem từng trang.
"Dùng thịt chuột, rận trâu nước trắng, thịt bồ câu trắng, rết cho vào trứng gà hấp ăn, có thể cả đời không mắc đậu mùa..."
"Lấy một đôi trứng bồ câu trắng dùng ống tre bịt kín, đặt trong nhà xí ngâm phân nước tiểu nửa tháng, sau khi lấy ra, dùng lòng trắng trứng hòa với ba tiền thần sa... vĩnh viễn không mắc đậu mùa, dù có mắc cũng nhẹ."
"Nhân trung bạch (cặn nước tiểu khô) có thể phòng ngừa đậu mùa..."
"Dùng lông bồ câu trắng nấu nước tắm cho trẻ, có thể giảm nhẹ triệu chứng phát bệnh đậu mùa."
"Đầu thỏ sắc nước tắm, có thể giảm nhẹ triệu chứng phát bệnh đậu mùa."
"Để trẻ nhỏ lăn trong chuồng heo, có thể giảm nhẹ triệu chứng phát bệnh đậu mùa."
"Dùng rận trâu nước trắng đã từng nhiễm đậu mùa, một tuổi một con, hòa với bột gạo làm bánh, cho trẻ ăn lúc bụng đói, sau khi đi ngoài ra phân xấu, cả đời có thể tránh được nỗi lo đậu mùa."