Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 435



"Phép chủng khô... Phép chủng nước... Phép chủng qua áo... Phép chủng qua mũi..."

Vậy mà lại có đến mấy trăm phương pháp!

Thật không biết các bậc tiền hiền đã phải đối mặt với những rủi ro như thế nào, mới có thể tìm tòi ra phương pháp phòng ngừa đậu mùa vào thời điểm bệnh dịch đang hoành hành.

Lật đến trang cuối cùng, lão Hoàng đế mới nhìn thấy phương pháp mà Hứa Yên Miểu thêm vào: Phép chủng đậu bò.

"...Đưa mủ từ mụn đậu của bò vào cơ thể người thông qua vết thương... Phép này an toàn hơn phép chủng đậu người (variolation), triệu chứng nhiễm bệnh cũng nhẹ hơn..."

Hứa Yên Miểu nhận thấy biểu cảm trên gương mặt lão Hoàng đế trở nên đặc biệt phức tạp, không khỏi cất tiếng hỏi: "Bệ hạ, có phải có vấn đề gì không ạ?"

Hắn có chút căng thẳng.

Hứa Yên Miểu luôn biết rằng, thế giới này không hề đơn giản chỉ có đen và trắng, không phải cứ đưa ra một thứ hữu dụng là nó chắc chắn sẽ được phổ biến rộng rãi. Ngay cả khi thứ đó có thể cứu mạng người.

Sẽ có người không tin rằng nó có thể cứu mạng.

Sẽ có người vì lợi ích của bản thân mà không mong muốn thứ cứu mạng người này được phổ biến ra ngoài.

Sẽ có người chỉ vì muốn được yên ổn mà từ chối tiếp nhận những điều mới mẻ.

Ngay cả khi ngươi đưa ra số liệu rõ ràng – giống như việc phổ biến lúa mì trước đây, triều đình thông báo cho thiên hạ biết, sản lượng mỗi mẫu trồng lúa mì cao gấp đôi sản lượng trồng kê... ngươi nghĩ rằng nông dân sẽ lập tức cảm kích rơi lệ, sốt sắng đi trồng lúa mì sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không, triều đình đã phải mất trọn bốn năm để phổ biến, mà cũng chỉ khiến một số khu vực chuyển sang trồng lúa mì.

Hoàng đế tại vị lúc đó còn là một bậc hùng chủ, tài năng kiệt xuất, thụy hiệu là "Vũ". Thế nhưng dù vậy, để khiến toàn bộ người dân Trung Nguyên chấp nhận và trồng lúa mì, cũng đã phải tốn mất mấy trăm năm.

Hứa Yên Miểu không dám tưởng tượng, có triều đình đứng ra phổ biến mà còn chậm như vậy, nếu lão Hoàng đế không tin vào phép chủng đậu bò, thì phương pháp này sẽ khó khăn lan truyền đến mức nào.

Thậm chí có thể sẽ bị thất truyền!

——Thật ra, nếu Hứa Yên Miểu lúc đầu tìm hiểu kỹ càng về phép chủng đậu bò, thì sẽ biết rằng trong lịch sử, sau khi phương pháp này được du nhập vào Trung Quốc, đã từng biến mất đến hai lần.

Lão Hoàng đế gấp cuốn sách lại, trầm mặc một lúc rồi nói: "Đưa mủ từ mụn đậu của bò vào cơ thể người qua vết thương, phương pháp này liệu có..."

Ông ngập ngừng, cố gắng nói một cách uyển chuyển hơn: "Liệu có phải là quá... thần kỳ rồi không? Sao lại có thể đưa thứ từ súc vật vào trong cơ thể người được chứ?"

Lão Hoàng đế lại nhìn Hứa Yên Miểu, thở dài một tiếng: "Trẫm rất tin tưởng khanh, thậm chí có thể hạ chiếu chỉ để phổ biến, nhưng, sẽ có rất nhiều người không tin – trẫm cũng từng là thường dân, họ thậm chí sẽ còn đồn rằng: chủng đậu bò rồi sẽ mọc ra sừng bò. Muốn khiến dân chúng cam tâm tình nguyện đi chủng đậu bò, là chuyện rất khó, rất khó."

Nhất là khi... nói thẳng ra là, bây giờ bệnh đậu mùa còn chưa xuất hiện, tính mạng chưa bị đe dọa, thì có ai lại muốn thử đưa thứ từ súc vật vào cơ thể mình cơ chứ?

Khi lão Hoàng đế nói ra lời này, Hứa Yên Miểu sững người: "Nhưng mà, đợi đến khi bệnh đậu mùa xuất hiện, thì người mắc bệnh gần như chắc chắn sẽ c.h.ế.t mà!"

Phép chủng đậu chỉ có thể phòng ngừa bệnh đậu mùa, chứ không phải chữa khỏi bệnh đậu mùa!

Một ngày tốt lành




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com