[Sao thế nhỉ? Không khí lạnh đột nhiên tràn về à?]
Nhân tiện vỗ vai Cao Hạ một cái: "Vừa vào Công bộ đã có nhiệm vụ lớn do Bệ hạ giao phó, vận khí tốt đấy! Nếu làm tốt, chắc chắn sẽ ghi được dấu ấn trong lòng Bệ hạ! Nào nào nào, mau mời khách đi! Ta nói cho ngươi biết, hồi đó ta phải ngồi ghế lạnh hơn nửa năm gần một năm trời, mới may mắn lọt được vào mắt xanh của Bệ hạ đấy."
Đồng thời chú ý thấy: [Ê? Sao mọi người đều nhìn mình thế?]
Các tân khoa Cống sĩ khác động tác nhất loạt như đã tập luyện qua, lại dời mắt đi chỗ khác.
[Ể? Sao lại quay đầu đi rồi? Vì vừa nãy mình ngước mắt nhìn họ à?]
Cao Hạ thầm nghĩ: Không phải, là vì cuối cùng cũng khớp được giọng nói, phát hiện ra người bí ẩn trước đó chính là ngươi đó.
[Chẳng lẽ là vì chuyện "Hứa Thần Thông" trước đó? Ừm, chỉ có như vậy mới giải thích được.] Hứa Yên Miểu hơi nhíu mày, có chút buồn bực: [Sau này tốt nhất nên ít xuất hiện trước mặt các tân khoa Cống sĩ thôi, tuy rằng họ chỉ tò mò, nhưng bị nhìn chằm chằm thế này vẫn cứ thấy kỳ kỳ.]
Cao Hạ đúng lúc lên tiếng, ngón giữa tay phải búng một tiếng, người cũng cười theo: "Được, mời khách thì mời khách!"
...
"Đây là mời khách mà ngươi nói đó hả?"
Hứa Yên Miểu ngồi xổm trên bờ kè, im lặng nhìn Cao Hạ chằm chằm.
— Vừa tan triều không thể rời đi ngay, họ phải đợi nha môn của mình đóng cửa mới cùng nhau rời khỏi cung thành.
Cao Hạ ho khan một tiếng, cởi áo dài ra, xắn tay áo lên: "Mua cá trực tiếp ở bờ Lạc Thủy rẻ hơn, ta mới vừa làm quan, lương tháng này còn chưa phát mà."
Vừa nói, hắn vừa bày biện bếp lò sắt, xiên sắt, vỉ sắt tự mang theo, nhóm lửa lên, đặt thịt cá hoặc cả con cá nhỏ lên nướng.
"Hơn nữa ăn thịt nướng ở đây còn được nghe hát miễn phí nữa chứ!"
Cao Hạ lý lẽ hùng hồn: "Miễn phí đó!"
Hứa Yên Miểu lặng lẽ đưa tay chỉ ra sông: "Khúc hát miễn phí mà ngươi nói là chỉ cái này hả?"
Một chiếc thuyền lớn lướt qua trên mặt sông, các thủy thủ trên thuyền đang chỉnh lại buồm, giọng hát lớn đầy thô ráp của họ vang lên, âm thanh ấy tựa như vạn ngựa nổi điên, xông pha trái phải, cả dòng Lạc Thủy dường như biến thành một cỗ xe ngựa rộng lớn, theo tiếng gào thét của ngựa điên mà nhấp nhô, sóng lớn cuồn cuộn, như muốn vút thẳng lên trời cao.
Cao Hạ lại ho khan một tiếng: "Thú vui hoang dã, khụ, thú vui hoang dã."
Hứa Yên Miểu liếc hắn một cái. Hai người nhìn nhau, rồi đột nhiên cùng lúc không nhịn được cười phá lên.
Đây quả thực là một bữa mời khách có một không hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
[Ừm, nằm thẳng cẳng—]
Hứa Yên Miểu vươn vai một cái, nằm xuống bờ kè, nhìn lên bầu trời, hít hà làn gió sông, vô cùng thư giãn.
Hắn đang nhìn trời, còn Cao Hạ vừa nướng cá, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Hứa lang đôi lần.
Chỉ qua một buổi thiết triều ngắn ngủi, hình tượng của Hứa lang trong lòng hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Lần đầu tiên gặp Hứa Yên Miểu, ấn tượng của hắn là một mỹ thanh niên đứng bên cạnh không nói nhiều, nhưng cử chỉ tự nhiên, khuôn mặt tinh xảo như đồ sứ thượng hạng.
(Điểm nhấn) Hơn nữa, còn cùng một người khác tặng cho hắn một khoản tiền lớn, quả thực là Thần Tài hạ phàm.
Lần thứ hai gặp mặt, đối phương kiên nhẫn chỉ bảo hắn những điều cần lưu ý trong khoa cử, còn viết một cuốn sổ tay khoa cử in ra cho các học trò.
Lúc này, Hứa lang giống như Bồ Tát tái thế, toàn thân tỏa ra Phật quang phổ độ.
Lần thứ ba gặp mặt, Hứa lang trực tiếp hóa thân thành ác ma trong mắt những thí sinh gian lận, mặt sắt vô tư, mắt tinh tường tuyệt đỉnh. Đến một kẻ g.i.ế.c một kẻ, đến hai kẻ g.i.ế.c một đôi!
Một ngày tốt lành
Lại qua mấy ngày, mọi người cùng trải qua buổi thiết triều, hắn mới hiểu ra...
Thì ra bộ mặt thật của Hứa lang lại là một kẻ thích hóng chuyện náo nhiệt của người khác!
Hứa Yên Miểu: "Sao chân ngươi run vậy?"
Cao Hạ lau mồ hôi trên trán: "Ngày đầu lên triều... ờm..."
Rồi biết trên triều đình lại có một đại sát khí như ngươi.
"... căng thẳng thôi."
"Không cần quá căng thẳng đâu. Theo quan sát của ta, ngoại trừ một vài người cá biệt, đa số mọi người đều khá hòa ái dễ gần, không khí trên triều đình cũng không hề u ám, tuy thỉnh thoảng sẽ có màn toàn võ hành (động tay động chân), nhưng đó đều là vì tranh giành đồ vật, đôi khi cũng là do tức quá hóa giận thôi."
Hứa Yên Miểu ưỡn ngực, ra dáng một bậc tiền bối đáng tin cậy, truyền thụ kinh nghiệm cho tiểu quan mới vào nghề.
Cao Hạ thực sự không nhịn được cười, chắp tay hành lễ: "Đa tạ Hứa Thị trung chỉ... Ủa? Kia là gì vậy?"
Hứa Yên Miểu theo phản xạ quay đầu lại.
*
Trong điện Võ Anh, Lão Hoàng đế vô cùng trân trọng lấy ra một chiếc hộp gỗ đỏ từ trong lớp lớp bọc vải được gói kỹ càng, chỗ buộc dây còn thấy rõ dấu niêm phong bằng đất sét, một dấu ở giữa, hai đầu mỗi bên hai dấu.