Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 106: Bắt được em rồi



Edit: Lune

"Ấy chết, bị phát hiện mất rồi."

Giọng điệu hờ hững không có miếng lo lắng nào hết, Tạ Thầm thong thả vuốt lại mái tóc hơi rối của mình như thể không cảm nhận được sát ý từ cái nhìn từ xa kia, đoạn còn cúi đầu nhìn Nha Thấu đang đơ ra tại chỗ.

【Bé con đã muốn tránh Criller rồi, nào ngờ cuối cùng vẫn bị hắn trông thấy ha ha ha.】

【Nha Nha bị chồng này thấy cảnh đang bị chồng khác ôm, giờ Criller chắc đang tức chết.】

【Chỉ cần nhìn mặt biển phía sau hắn là biết rồi còn gì? Không chỉ quá năm phút mà còn bị người khác ôm, chậc chậc chậc.】

【Cảm xúc của người cá trong mùa sinh sản không ổn định, giờ bị kích thích thế này... Chà, vợ mà bị bắt về là xong đó! Tuy đang ở trên đất liền nhưng dù sao cũng là đảo hoang, bốn phía toàn là biển, Tạ Thầm có muốn đưa vợ đi thì nghe cũng không khả thi lắm.】

【Sao tôi cứ có cảm giác trạng thái của Tạ Thầm không đúng lắm nhỉ, không hẳn là thay đổi mà kiểu như ban đầu vốn có cái cửa, nhưng do tác động bên ngoài nên cái cửa đó bay mất rồi ấy, chẳng biết có phải ảo giác không mà tôi cảm thấy phó bản này không đơn giản tí nào.】

【Đừng thấy Tạ Thầm ít tuổi mà nhầm, riêng cái kỹ năng thiên phú kia nhé, cậu ta mà điên lên thì không ai can nổi đâu.】

Mặt trời treo cao, mặt biển đột nhiên dậy sóng cuồn cuộn dưới cái nắng chói chang nhìn lạ lùng hết sức.

Criller vẫn đứng ở ranh giới giữa nước biển với đất liền chứ không lên hẳn bờ, gân xanh hằn rõ trên cánh tay.

Không nói rõ được, cũng không thể diễn tả được, Tạ Thầm dời mắt khỏi Nha Thấu, đối đầu với ánh mắt của Criller ở đằng xa.

Hắn nhìn không rõ nhưng hắn có thể cảm nhận được tên người cá kia đang cực kỳ khó chịu.

Giữa hai người thì phải có một người vui chứ đúng không, tên người cá đuôi bạc kia không vui thì hắn đành vui vậy.

Tạ Thầm cúi đầu xuống, liếm môi rồi nói với Nha Thấu: "Qua nhé?"

Nha Thấu khiếp sợ nhìn hắn.

Cuối cùng 001 cũng gào lên, hỏi ra câu mà mình muốn hỏi:【Đã bị phát hiện rồi còn muốn đến trước mặt người ta múa nữa à!?】

Tuy là câu hỏi nhưng hắn không có ý định nghe câu trả lời, vừa dứt lời, hắn chẳng đợi Nha Thấu phản ứng đã cúi xuống bế thiếu niên lên.

Lại là cái kiểu bế trẻ con này, cánh tay vòng ngang qua mông, dễ dàng bế cậu lên.

Bị Tạ Thầm bế bằng một tay, Nha Thấu mất thăng bằng, trong lúc hoảng hốt vội bám vào vai hắn.

"Sao không đi giày?" Cuối cùng Tạ Thầm cũng hỏi ra câu mình muốn hỏi ban đầu.

Bàn chân trắng muốt dính đầy đất với cát, do chủ nhân đang căng thẳng nên mấy ngón chân co hết lại, trông cứ tròn tròn rõ đáng yêu.

Hơn nữa vì có thêm buff Nhan Sắc nên da chỗ nào cũng non nớt cực kỳ, đi chân trần qua đây mà lòng bàn chân đỏ rực hết cả.

Lông mi Nha Thấu run rẩy không thôi, giọng vừa nhỏ vừa khẽ: "Ở dưới nước không cần đi giày."

Nha Thấu nắm chặt tay, nhỏ giọng thương lượng với hắn: "Mình đừng qua đó được không?"

Tạ Thầm dừng bước, lúc Nha Thấu tưởng là hắn sẽ không qua nữa thì hắn lại nói: "Không."

Giọng còn ngân dài ra, mặc dù trước khi hỏi thiếu niên không hy vọng gì nhiều, nhưng cậu cảm giác Lãnh chúa khu Đông Nam khác hẳn với những lãnh chúa mà mình từng tiếp xúc trước đây.

Hệ thống Tình Yêu:【... Vì cậu ta còn trẻ.】

Nha Thấu: "..."

Sau khi bị từ chối, Nha Thấu cảm nhận rõ Tạ Thầm đi nhanh hơn nhiều.

Ngay cái lúc bị Criller trông thấy là cậu biết xong đời rồi, trên đường đi nơm nớp lo sợ, cứ cảm giác như mình đang bước lên đoạn đầu đài.

Nha Thấu quay lưng về phía biển nên không thấy cảnh tượng phía sau thế nào, cũng không thấy được vẻ mặt của Criller, cậu chỉ cảm thấy sau lưng mình càng lúc càng lạnh theo mỗi bước đi của Tạ Thầm thôi.

Còn cả ánh mắt nhìn chòng chọc vào lưng cậu càng ngày càng nóng rực nữa.

Nha Thấu bám tay vào vai Tạ Thầm, cả người cứng ngắc không dám ngoảnh đầu lại, bờ môi khẽ mấp máy, nhưng mãi vẫn không biết nên mở miệng thế nào.

Theo khoảng cách giữa họ ngày càng ngắn lại, cậu cảm giác mình sắp không thở nổi nữa rồi.

Cuối cùng khi đi đến chỗ cách Criller hơn hai mét, Tạ Thầm mới dừng lại, sau đó thả thiếu niên xuống.

Hai người im lặng giằng co.

Có cơn gió thổi qua giữa Tạ Thầm và Criller mang theo đầy mùi thuốc súng vô hình.

Sau lưng, mặt biển gào thét, sóng ngầm cũng từ từ nổi lên.

Ngay lúc 001 căng thẳng nhìn chằm chằm hai tên kia thì Criller bỗng duỗi tay về phía Nha Thấu, không thèm liếc mắt nhìn Tạ Thầm bên cạnh.

Ý tứ rất rõ ràng, hắn đang ra hiệu cho thiếu niên qua chỗ mình.

Nha Thấu còn chưa làm gì thì Tạ Thầm đã tóm lấy vạt áo của cậu, không cho cậu đi đâu hết.

Trong mắt Criller bắt đầu giăng kín bão táp, hắn híp mắt nói: "Nha Nha qua đây."

Mấy ngón tay đang kéo áo Nha Thấu lặng lẽ ghìm chặt hơn, Tạ Thầm cúi đầu nhìn cậu: "Nha Nha muốn qua không?"

Ném thẳng quả bom hẹn giờ này cho cậu.

Tạ Thầm cũng gọi là Nha Nha như muốn chọc tức ai đó.

Ban đầu hai tên này chỉ suýt đụng mặt nhau, sau thì biến thành Criller trông thấy cảnh Tạ Thầm ôm mình, còn giờ thì đứng đối diện với nhau luôn rồi.

Tình hình ngày càng căng thẳng, cuối cùng thì biến thành như bây giờ, Nha Nha đảo mắt, hết liếc người này lại nhìn người kia, trên gương mặt trắng nõn lộ rõ vẻ bất an, do không trả lời được mà sốt ruột đến độ đỏ bừng mặt.

Nha Thấu đứng giữa tâm bão không sao thốt nổi nên lời, cậu cảm giác mình sắp bị hai tên này làm cho phát điên rồi ý.

Cả hai đều đang chờ cậu trả lời, nhưng nhìn vẻ mặt thiếu niên đáng thương quá nên không ai dám ép cậu.

Nhưng cảm giác không nhận được câu trả lời mình muốn cũng không tốt chút nào.

Tạ Thầm nắm nhẹ cằm thiếu niên xoay qua, mắt tuy vẫn liếc tên người cá trước mặt nhưng trong mắt không còn lạnh lẽo như vừa rồi nữa.

Đất liền không thích hợp cho người cá, lên bờ sẽ hạn chế năng lực của người cá, rời khỏi nước càng lâu thì thực lực người cá có thể phát huy càng giảm, cuối cùng còn sẽ chết vì thiếu nước.

Tạ Thầm tính toán cả rồi, cho nên mới cố tình đứng cách mép nước biển hai ba mét, ung dung kéo áo của thiếu niên, nhàn nhã nhìn đối phương.

"Em trai, không giới thiệu chút sao?"

Nha Thấu ngây người một lúc mới nhận ra tiếng "Em trai" Tạ Thầm vừa gọi là gọi mình.

Nhưng mà hắn ít tuổi hơn mình mà?

Gọi em trai gì hả!

Nha Thấu hơi bực nha.

Nhưng ngay lúc nghe thấy cách gọi này, Criller bỗng ngước mắt lên, đôi mắt màu xám tựa như một vùng biển chết nhưng lại làm người ta e sợ, không biết liệu đây có phải là bình yên trước khi nguy hiểm ập đến hay không.

"Kẻ này là "anh trai" mà em đã gọi trong mơ lúc trước à?" Ánh mắt Criller liếc xuống Tạ Thầm đánh giá một lượt, trong mắt là sự bài xích vốn có đối với loài người, còn cả sự tàn nhẫn muốn giết chết đối phương nữa.

Tạ Thầm 1m87 vốn đã cao rồi, chỉ là đuôi cá của Criller quá dài nên trông Criller mới cao hơn nhiều như thế.

Hành động vừa rồi của hắn rõ ràng là khiêu khích, không một giống đực nào có thể chịu đựng được việc có kẻ khác xuất hiện bên cạnh người mình ưng ý trong giai đoạn tìm bạn đời, sát ý cuồn cuộn dâng lên, nhưng vừa chạm tới thiếu niên thì lại cố gắng kìm xuống.

Một lúc sau hắn mới dời mắt, môi mỏng khẽ mở, lời nói đầy miệt thị chê bai: "Cũng chẳng có gì đặc biệt."

Bầu không khí ngột ngạt nặng nề, đối mặt với ác ý trực diện khiêu khích của Criller mà vẻ mặt của Tạ Thầm vẫn chẳng hề thay đổi. Thậm chí hắn còn xoa nhẹ gáy thiếu niên, từng chút một xua tan mùi của Criller lưu lại trên đó rồi phủ mùi của mình lên.

Đây dù sao cũng không phải thế giới ABO, không có đánh dấu gì cả, cũng không cần phiền phức đến thế.

Nhưng Nha Thấu không hề biết chuyện đó, cậu chỉ cảm thấy có cơn run rẩy từ sau gáy lan ra khắp người, tê tê dại dại, cậu bất giác rên khẽ một tiếng, hai bắp chân cũng bắt đầu run lẩy bẩy.

Tạ Thầm bỏ tay xuống đỡ hờ lấy người cậu, thì thầm nói xin lỗi bên tai thiếu niên rồi mới nhếch miệng cười, nói với Criller: "Ừ, đúng là tôi chẳng có gì đặc biệt cả."

Hắn hùa theo lời nói của Criller, nhưng lời nói chẳng có tí ăn nhập nào với hành động khiêu khích của hắn.

Nha Thấu mãi mới hết cảm giác run rẩy ban nãy, lúc này cũng chẳng còn tâm trí nào mà hỏi Tạ Thầm sao tự dưng gọi mình là em trai nữa, càng không có thời gian để giải thích với Criller rằng đây không phải là "anh trai" như hắn nghĩ.

Để sớm kết thúc màn kịch này, cậu liên tục ra hiệu bằng mắt cho Tạ Thầm đừng nói lung tung nữa.

Thấy Tạ Thầm không nhìn mình còn duỗi tay ra kéo áo hắn.

Tạ Thầm cúi đầu xuống, lúc chạm phải ánh mắt của thiếu niên thì tỏ ra ngây thơ vô tội cực kỳ, hoàn toàn không nhận ra lời mình nói khiến không khí sôi sục thế nào, thậm chí còn vui vẻ nháy mắt với Nha Thấu rồi nở nụ cười rạng rỡ.

Ánh mắt của Criller tối sầm xuống, trên mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhìn chòng chọc vào hai người họ.

001 không có thực thể, nó chỉ có một cái bóng mờ ảo, vậy mà nhìn cảnh này vẫn có cảm giác run sợ, nó không nghi ngờ chút nào, chỉ cần ký chủ của mình rời khỏi đây thì tên người cá đuôi bạc kia sẽ nổi cơn thịnh nộ lôi Tạ Thầm xuống nước, sau đó dùng móng vuốt sắc nhọn xé nát hắn ra thành trăm nghìn mảnh.

Nhưng Tạ Thầm có thể trở thành lãnh chúa thì cũng chẳng phải dạng hiền lạnh gì, hắn biết rõ, dù chỉ cách có hai ba mét thôi, nhưng đất liền với đại dương khác nhau hoàn toàn, mấy mét này chính là một vực sâu không thể nào vượt qua đối với tên người cá kia.

Người cá rất khó di chuyển trên cạn, tốc độ cực kỳ chậm, kể cả Criller có lên bờ thì Tạ Thầm cũng vẫn thoải mái ứng phó được.

Lần này hắn nhất định phải đưa Nha Thấu đi.

Tạ Thầm giấu sự lạnh lẽo trong mắt, nói với Criller: "Vẫn chưa nhận ra à? Tôi với em ấy mới là cùng một loại người."

"Con người với con người, người cá với người cá, chẳng lẽ anh không biết?"

Dưới nắng, từng cái vảy của người cá đuôi bạc kia xinh đẹp lại vừa sắc bén, hai từ này ghép lại với nhau đã nói lên sự không tầm thường của hắn rồi.

"Cùng một loại người?" Khóe miệng Criller khẽ cong: "Vậy lúc em ấy gặp nạn trên biển, ngươi đang ở đâu?"

Một câu hỏi cực kỳ sắc bén.

"Ngươi đâu có ở trên con tàu đó."

Hoang dã, ngang tàng, trên khuôn mặt quá mức xuất chúng kia dày đặc sát ý.

Tạ Thầm im lặng giống như bị hỏi khó.

Sau đó hắn liếc mặt biển đang dậy sóng ở phía xa, tay còn lại đút vào túi, giọng điệu hờ hững.

"Nhưng vụ tai nạn trên biển đó là do ai gây ra?"

...

Chỉ một câu nói khiến bầu không khí lạnh như đóng băng.

Bàn tay đang giữ mình đã buông ra, Nha Thấu được tự do trở lại.

Nhưng lúc này cậu không biết mình nên chọn con đường nào trong hai con đường trước mặt nữa.

Vẫn còn rất nhiều tin tức chưa tìm hiểu dưới đáy biển, cậu vẫn chưa biết Criller có phải là người cá lên bờ hay không, cũng mới biết tộc người cá có một vị công chúa bị mất tích, nếu giờ mà trở về đất liền thì sẽ không thu thập được bất kỳ tin tức nào hết.

Nhưng là người chơi, cậu nên ở cùng Tạ Thầm mới đúng, vì dù sao họ cũng coi như lập nhóm vào phó bản này mà.

【Chỉ mình tôi thắc mắc thôi hả? Tạ Thầm, nhóc con nhà cậu quen vợ tôi từ khi nào thế? Đừng bảo là lập nhóm bên ngoài rồi cùng vào phó bản nha?】

【Lập nhóm? Thế thì tôi hiểu sao tự dưng Tạ Thầm lại phát điên rồi.】

【Điểm xuất phát ban đầu của người chơi là ở trên đất liền, còn Nha Thấu lại là ở trên tàu, tính ra do lỗi nên hai người đã bị tách ra ngay từ đầu rồi. Nhìn tốc độ của Tạ Thầm thì hẳn là đã lập tức tìm đến khi vừa phát hiện ra, kết quả là lần đầu thì hụt, lần hai tìm được rồi lại không đưa về được, giờ là lần thứ ba rồi... Quá tam ba bận, không khùng lên mới lạ.】

【Thế đặt cược đê. Xem liệu lần này Tạ Thầm có đưa Nha Nha về được không.】

Nha Thấu không để ý đến phòng livestream mà chỉ hoang mang nhìn Tạ Thầm.

Tạ Thầm nói vậy là sao?

Cậu do dự hỏi: "Là sao...?"

Trong đầu bỗng nổi lên một suy đoán không tốt đẹp gì, thiếu niên cảm giác có hàn ý lan đang dần lan khắp toàn thân mình.

"Tên người cá trước mặt em cũng chẳng phải..."

Lời Tạ Thầm còn chưa nói hết, mặt biển vốn phẳng lặng bỗng dưng dậy sóng thần, cuốn hai người đang đứng trên bờ xuống dưới nước.

...

Cho dù có hạt châu trong miệng thì khi bị cuốn xuống dưới biển vẫn rất khó chịu.

Mùi tanh của máu lan rộng ra theo dòng nước, Nha Thấu nhìn thấy một mảng đỏ gần đó.

Còn có những bọt khí li ti do di chuyển trong nước với tốc độ cao nữa, dày đặc nên căn bản không thấy được bên trong vùng màu đỏ kia đang xảy ra chuyện gì.

Chờ tới khi chúng tản ra mới thấy được quỹ đạo di chuyển của Criller và Tạ Thầm.

Màu bạc với màu đen quấn lấy nhau, mỗi lần va chạm đều mang theo sát ý khiếp người, còn có thể nghe thấy tiếng ngâm dài của người cá nữa.

Như bị ép ra từ cổ họng vậy, khàn đặc.

Tạ Thầm đánh nhau với Criller không phải là một lựa chọn khôn ngoan, chưa kể dưới nước còn là chiến trường của người cá.

Hắn là bá chủ dưới biển, cái đuôi màu bạc di chuyển trong nước hệt như tia chớp.

Còn con người chưa có bất cứ biện pháp bảo hộ nào mà đã xuống nước, không có dưỡng khí còn phải chịu tốc độ di chuyển cao, vốn đã yếu thế hơn hẳn rồi.

Nhưng hắn là Tạ Thầm.

Một người một cá không thèm dùng kỹ năng thiên phú, chỉ đơn thuần đánh tay đôi.

Vảy trên đuôi của Criller đã rụng không ít, vảy bạc lẫn máu bị nước biển cuốn phăng đi. Hắn dùng một tay bóp chặt cái cổ yếu ớt của tên loài người trước mặt, móng tay sắc bén như găm vào trong thịt, chỉ cần siết mạnh hơn chút nữa là tên trước mặt sẽ chết.

Tạ Thầm bị siết cổ nhưng chẳng hề tỏ ra hoảng sợ, hắn giơ tay lên tóm lấy cánh tay của tên người cá đang siết cổ mình.

Tạ Thầm cười: "Em ấy là của tao."

Nói đoạn tay hắn siết lại, sau đó là tiếng xương trật khớp vang lên.

Tạ Thầm mặc áo jacket màu đen, trong nước chỉ tổ vướng víu, áo khoác đã bị móng tay sắc bén của người cá cào rách, trên cánh tay là vết thương sâu tới tận xương, nếu Tạ Thầm không né nhanh thì cả cánh tay đó đã bị phế bỏ rồi.

Đuôi cá màu bạc của Criller bỗng chuyển hướng, mấy cái vây vốn mềm mại xinh đẹp giờ lại sắc bén như lưỡi dao lạnh lẽo muốn cướp đoạt mạng sống, lao vút về phía kẻ không biết điều kia.

"Của ta."

Biển buổi sáng đẹp vô cùng, nhưng không một sinh vật biển nào dám bén mảng đến gần, mấy con cá mập đần độn vừa ngửi thấy mùi của Vương Người cá là đã quay đầu bỏ chạy rồi. Còn thiếu niên là đối tượng bị tranh giành lại đang ở cách đó không xa, chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi không ngừng bao trùm.

Criller và Tạ Thầm lúc này mỗi lần ra tay đều nhằm mục đích giết chết đối phương, trong nước không chỉ có mùi máu tanh mà còn có sát ý và phẫn nộ nữa.

Cả hai rất mạnh, nhưng cũng đều khiến thiếu niên cảm thấy quá mức xa lạ.

Nhờ kỹ năng thiên phú nên các vết thương của Tạ Thầm vừa xuất hiện đã lập tức lành lại.

Cuộc chiến tranh giành này kéo dài không lâu thì bỗng có ánh sáng trắng lóe lên khiến mọi thứ bất động.

Cảm giác quen thuộc, Nha Thấu biết đây là ——

Ảo Ảnh.

Ảo ảnh được tạo ra giam Tạ Thầm tại chỗ, loại kỹ năng như bug không rõ ranh giới thật giả này ngay cả người chơi cấp bậc như Tạ Thầm muốn thoát ra cũng phải mất chút thời gian.

Criller lơ lửng trong nước, tay phải giơ cao lên, chỉ trong chớp mắt là có thể cắt đứt cổ họng đối phương.

"Criller!"

Nha Thấu mất khống chế gọi tên hắn.

Âm thanh rất nhỏ nhưng Criller vẫn nghe thấy, hắn dừng lại thật, sau đó lao nhanh về phía này.

Trên đuôi cá vẫn còn vết thương bị hở thịt ra ngoài, vảy gần chóp đuôi bị toạc cả mảng, khuôn mặt lạnh lẽo đáng sợ vô cùng, khiến Nha Thấu không tự chủ được mà lùi lại.

Trên cánh tay người cá đuôi bạc vẫn còn máu, hắn hơi nâng cánh tay lên, liếm vết thương ngay trước mặt thiếu niên.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Criller bị thương nặng thế này kể từ khi trưởng thành, hắn hạ cánh tay xuống, nhìn thiếu niên chằm chằm.

Lại là cái cảm giác như bị dã thú nhằm vào.

Ánh mắt như muốn nuốt chửng cả người cậu, chỉ đối mặt một giây thôi mà sau lưng cậu đã bắt đầu túa mồ hôi rồi.

Criller duỗi tay chỉ về phía sau Nha Thấu: "Chạy."

Cảm xúc hiện giờ của hắn đang rất không ổn.

Nha Thấu run giọng, không nghe rõ: "Gì cơ?"

"Chạy."

Criller chỉ lặp lại, ngay cả 001 cũng bắt đầu thúc giục:【Chạy mau, đừng để hắn bắt được!】

Đừng bảo sẽ bị ăn thật nhé?

Trong đầu Nha Thấu hiện lên suy đoán ăn thịt người, khuôn mặt lập tức tái mét, nhưng vẫn phải cố sức xoay người bơi về phía ngược lại.

Thiếu niên bơi trông rất giống một người cá có cái đuôi màu trắng bạc.

Cậu ngoái đầu nhìn lại thấy Criller vẫn đang ở chỗ cũ nhìn chằm chằm về phía này, khoảnh khắc chạm phải ánh mắt hắn, Nha Thấu cảm giác như lửa bén tới mông rồi ấy.

Thiếu niên bơi càng lúc càng xa, gần như biến mất khỏi tầm nhìn của Criller.

Giống cái lần mới lên bờ, nhưng lần thì khác, lần này hắn sẽ bắt được về.

Người cá đuôi bạc vốn đang ở yên tại chỗ, nhưng ngay giây sau đột nhiên lao về phía thiếu niên như một mũi tên rời khỏi dây cung.

Tốc độ cực nhanh, khoảng cách giữa hai người không ngừng thu hẹp.

Nha Thấu cảm giác được người cá đuôi bạc đuổi sát phía sau, tim đập điên cuồng, cố gắng bơi nhanh hơn.

Mùi quen thuộc xông vào mũi, còn nồng hơn cả tối qua.

Bàn tay vừa mới xé rách da thịt con người tóm lấy cổ chân của thiếu niên, sau đó bị kéo lại vào trong ngực hắn.

Gáy va phải cơ bắp rắn chắc, hơi đau, làm thiếu niên bất giác rên khẽ một tiếng.

Criller dùng một tay nắm lấy cằm của thiếu niên xoay qua: "Bắt được em rồi."

Cũng cùng lúc này, Nha Thấu nhớ lại thông tin trên tài liệu 001 đã bổ sung cho mình:

Người cá theo đuổi bạn đời bằng cách rượt đuổi, một khi cuộc rượt đuổi bắt đầu, bị bắt được cũng đồng nghĩa với việc ——

Đồng ý giao phối.

"Ta đã cho em cơ hội rồi."

Từng lời Criller nói vang rõ bên tai.