Edit: Lune
Bọn họ lơ lửng trong nước biển, cơ thể phía sau sau một phen đánh nhau kịch liệt mà từ lạnh lẽo ban đầu trở nên nóng bỏng vô cùng, dán sát vào lưng thiếu niên không một kẽ hở.
Móng tay của Criller cực kỳ sắc bén, lúc đánh nhau với Tạ Thầm, phần ẩn trong thịt đã mọc dài ra hoàn toàn, cho nên lúc hắn tóm lấy cổ tay thiếu niên, 001 cứ sợ chúng sẽ vô tình khiến ký chủ của nó bị thương mất.
【Má ơi má ơi? Tiếp theo có phải sẽ xảy ra tình tiết mà tui muốn xem không vậy? Xin địa điểm lẫn thời gian cụ thể để dịch chuyển cái nhở!】
【Vợ yêu kiều quá, lúc bị tóm cổ chân kéo về đã không nhịn nổi rồi! Thế mà còn chưa vào trận nữa hả!】
【Đừng tắt đèn! Đừng tắt đèn! Lặp lại lần nữa đừng có tắt đèn!】
Giọng nói trầm thấp của người nọ vang bên tai nghe còn có chút điên cuồng.
Trong đầu Nha Thấu chỉ toàn hai chữ "giao phối", mấy lời Criller nói ra sau khi bắt được cậu càng chứng minh rằng suy nghĩ của cậu là đúng.
Rõ ràng hắn bảo mình chạy, thế mà từ lúc nào lại biến thành mình đồng ý giao phối?
Lúc này hai mắt Criller đỏ ngầu, cảm xúc trong đôi mắt vốn có màu xám kia khiến người ta khiếp đảm. Nha Thấu cảm giác như giây tiếp theo mình sẽ bị nuốt chửng ấy.
Cảm nhận được thứ cứng rắn đang cọ xát giữa hai chân mình, đôi mắt màu lam xinh đẹp mở to, hoảng loạn đến mức sắp khóc ra đến nơi rồi.
Nha Thấu hệt như bị bóp nghẹt cổ họng, trong nỗi sợ hãi lẫn hoang mang cực độ, một câu cũng không thốt ra được.
Vừa non nớt lại vừa mỏng manh yêu kiều, ôm vào trong ngực hệt như bạch ngọc thượng hạng.
Cậu bất an ngoái đầu lại nhìn Criller, cố gắng tỏ ra yếu đuối hòng khiến đối phương buông lỏng cảnh giác.
Chẳng qua chiêu này với Criller trước kia có lẽ còn có chút tác dụng, nhưng bây giờ thì không, lãnh địa bị xâm chiếm, mùi thay đổi, đây là sự khiêu khích đối với kẻ bề trên.
Thiếu niên bị tên nhân loại kia ôm trong ngực, cùng cả mấy lời lẽ không biết sống chết kia nữa, tất cả đều dồn nén trong tâm trí hắn, không ngừng va đập vào cánh cổng mang tên cảm xúc và lý trí của hắn.
Cánh cổng triệt để mở tung, khí tức xâm lược trên người Criller gần như đè ép khiến Nha Thấu không thể thở nổi, cậu cảm nhận được tay Criller đang sờ lên gáy mình rồi dừng lại ở chỗ mà Tạ Thầm vừa chạm vào.
Cảm giác như bị điện giật lan từ gáy ra khắp tứ chi, thiếu niên không chịu nổi, giây tiếp theo liền biến thành cục bông trắng mềm nhũn trượt xuống.
May mà có Criller đỡ lấy nên cậu mới không rơi xuống sâu hơn.
Đuôi cá màu bạc quấn lấy bắp chân của thiếu niên, phần bụng săn chắc dán sau lưng cậu. Chất liệu quần áo của tộc người cá mỏng tang, mặc mà như kiểu không mặc vậy, cho nên cậu có thể cảm nhận được rõ cơ bụng của hắn cùng những đường gân xanh gồ lên ở bụng dưới do đang nhẫn nhịn cái gì đó.
Nóng rực, cảm giác được rõ mồn một.
Chỗ ở gáy mới bị bóp có lúc mà đã đỏ lên, cục bông trắng trắng hồng hồng mềm nhũn ấn nhẹ một cái là lại run rẩy một cái, cậu hoàn toàn không ý thức được dáng vẻ bây giờ của mình quyến rũ ngon miệng đến nhường nào.
Cơn đau từ chỗ vảy bị lật ngược cùng với ham muốn chiếm hữu đấu đá khắp cơ thể, không ngừng kêu gào bảo hắn phải hoàn toàn chiếm lấy thiếu niên.
Cảm xúc dồn nén bấy lâu tràn ra, mà chút lý trí kia cũng sắp biến mất.
"Lúc nữa chắc cũng sẽ thành màu hồng nhỉ?" Criller thì thầm.
Cái, cái gì?
"Non nớt quá." Giọng nói trầm thấp chỉ có hai người mới nghe thấy.
Nha Thấu đã hiểu rõ hắn muốn làm gì rồi.
"Không, đừng mà." Cục bông trắng trắng mềm mềm vẫn đang phản kháng.
Chỉ có điều giọng run quá, vừa nhỏ vừa nhẹ, nghe còn thấy hay hơn lúc cậu nói bình thường nhiều.
Cục bông trắng không muốn giao phối với mình.
Điều này khiến Criller thoáng khựng lại, lúc làm lại động tác ban nãy thì mạnh tay hơn không ít.
Thiếu niên đang quay lưng về phía mình nên Criller không thấy được nét mặt của cậu, hắn giơ tay nắm cằm thiếu niên, vừa xoay lại thì thấy đuôi mắt đỏ ửng của thiếu niên.
Sóng nước trong mắt dập dờn, cậu cắn chặt môi khiến nơi đó mọng đỏ ướt át.
Hàng mi run run, không dám nhìn hắn.
Nghĩ sao Criller lại đưa tay tới, ngón tay chạm vào bên răng thiếu niên rồi tách nó ra, men theo hơi nóng trượt vào trong.
Rất thành thạo, cứ như đã từng làm thế rồi vậy.
Cảm giác nóng bỏng ướt át bùng nổ nơi đầu ngón tay, do không thoải mái nên thiếu niên còn ư ư ý bảo hắn rút ra, trong lúc ư ư còn cọ răng vào tay hắn, có điều răng hơi cùn nên không làm rách nổi da.
Chẳng biết cái chốt nào bị mở mà chút lý trí cuối cùng của hắn cũng tan biến nốt.
Ánh mắt Criller tối sầm.
Thiếu niên bơi bằng hai chân nên không được xa lắm, thậm chí giờ quay đầu lại còn có thể trông thấy nơi Tạ Thầm đang bị giam cầm.
"Ở đây được đấy."
Nha Thấu hoảng loạn đến mức bắt đầu cảm thấy mọi thứ trở nên hoang đường, mặt cậu tái nhợt, bờ môi cũng vô thức run rẩy, cậu không kiềm chế được mà vươn tay đánh hắn, kể cả không ghìm được lực, đánh mạnh đến mức tay mình tê rần rồi mà Criller vẫn không chịu buông ra.
"Đừng làm vậy."
Cậu không hiểu tại sao lại biến thành thế này, rõ ràng lúc từ đáy biển lên còn tốt lắm mà, sao giờ lại thành ra như vậy.
Giọng thiếu niên nghe quá mức đáng thương, Criller nghe xong thì dừng lại rồi cúi đầu nhìn cậu hồi lâu.
Khi ánh mắt cả hai chạm nhau, trong lòng Nha Thấu bỗng nảy sinh chút hy vọng hão huyền, hy vọng Criller sẽ tha cho mình, nhưng tiếc là ——
"Không ở đây cũng được."
Nói xong, hắn ôm chặt thiếu niên như muốn hòa cậu vào trong xương cốt của mình, theo đường cũ mang cậu về.
...
Đám người cá trong cung điện nhìn thấy tia chớp bạc cuốn theo dòng nước xiết lao vút về phía cung điện chính, tiếng động rất lớn, ngay cả Đại điện hạ của Tây bộ đang thương nghị chuyện quan trọng với thuộc hạ ở bên cạnh cũng thoáng ngẩng đầu lên, thấy dấu vết lưu lại trong nước thì khẽ nhíu mày lại.
Còn bên cung điện chính.
Nha Thấu nằm trong vỏ sò, hai tay che miệng, cả khuôn mặt đỏ bừng như mới bị hun nóng.
Cậu cắn môi, không biết đang nghĩ gì.
Trong mắt ánh lên vẻ bối rối, nhiều hơn nữa là sự xấu hổ vô tận, còn cả tủi thân nữa.
Giờ thì cậu hiểu lời Criller nói ban nãy có ý gì rồi, không ở đó thì nghĩa là ở nơi khác.
Rõ ràng cậu chưa từng nhắc qua chuyện tắm rửa gì với Criller cả, thế mà chẳng hiểu sao Criller lại biết. Nha Thấu không rõ giữa chừng ban nãy đã xảy ra những chuyện gì, đầu óc hỗn loạn quá mức không xử lý nổi bất cứ thông tin nào cả.
Đôi chân dài co lại, lúc đè lên nhau còn phính ra chút thịt ở đùi.
Làn da ở chỗ mới được liếm sạch qua kia rất non nớt, Nha Thấu không nhớ lắm mình có khóc hay không, mà dù có khóc thì nước mắt cũng hòa vào nước biển rồi nên cũng chẳng nhận ra được, chỉ có đuôi mắt đỏ ửng là đang tố cáo việc cậu đã bị ai đó bắt nạt thôi.
Cậu cuộn tròn người lại, trông y chang con tôm nhỏ.
Trên tay vẫn còn tóc của Criller mà cậu giật xuống ban nãy, cậu hất bỏ chúng đi, không muốn mở miệng nói chuyện với Criller chút nào hết.
Chẳng qua là quyền chủ động đâu có nằm trong tay cậu.
Bàn tay lạnh buốt nắm lấy cổ chân cậu kéo xuống dưới, để lòng bàn chân cậu áp thẳng vào chỗ vảy hơi nhô lên.
Nha Thấu muốn rụt chân về nhưng lại bị ghìm chặt như thể bị còng, không nhúc nhích nổi.
Mà người đang giữ cổ chân cậu là Criller.
Bờ vai rộng, vòng eo săn chắc, thân hình cường tráng hơn thiếu niên đang cuộn tròn trong vỏ sò nhiều, ánh mắt hắn đăm đăm, lặng lẽ nuốt khan, yết hầu lên xuống liên tục mang đến một cảm giác khó nói nên lời.
Ngay cả vết thương trên người cũng chưa thèm xử lý, trên mặt vẫn còn vết máu, trên đuôi cá còn có mấy cái vảy bị lật ngược, toàn là do lúc đánh nhau với Tạ Thầm ban nãy để lại.
Tạ Thầm bị nhốt trong ảo cảnh của hắn, giờ không biết đã thoát ra được chưa.
Trận chiến cùng đẳng cấp vừa rồi đã thể hiện trọn vẹn năng lực chiến đấu đáng sợ của hắn, nhưng dẫu sao nơi đây vẫn là biển, dù cậu có sử dụng đạo cụ dịch chuyển thì cũng sẽ bị bắt về.
Mà chạy xong rồi bị bắt về thì hậu quả chỉ càng thê thảm hơn thôi.
Cánh tay rắn chắc luồn vào giữa lưng thiếu niên với vỏ sò, khẽ dùng sức nâng cậu lên.
Đầu thiếu niên hơi ngửa ra sau, lộ ra cái cổ yếu ớt.
Nha Thấu cảm thấy nơi đó truyền đến cảm giác ấm nóng ươn ướt, Criller đang hôn lên đó, cậu bỗng bật ra tiếng nức nở, vì không nhìn thấy gì nên tay cứ khua khoắng loạn xạ, mãi đến khi đụng tới vai đối phương thì gắng sức đẩy cái tên người cá đuôi bạc trước người mình ra.
Vòng eo mảnh khảnh cong lên trông hấp dẫn vô cùng.
Criller đang ở trạng thái bị kích thích nên sẽ không tha cho cậu, mãi tới lúc không thể phớt lờ cái cảm giác khó chịu do tư thế này mang lại được nữa, hắn mới miễn cưỡng rời khỏi nơi đó.
Những nụ hôn dày đặc men theo cái cổ thon dài xuống thẳng phía dưới, bỏ qua cả lớp áo.
Bàn tay phía sau buông ra, nửa thân trên của thiếu niên lún xuống vỏ sò.
Động tác này làm cậu sợ, sự xâm lược bao trùm lẫn hormone nam tính như muốn thấm vào trong xương, cậu vừa hoảng vừa tức, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Criller!"
Criller không trả lời.
Thiếu niên bây giờ không khác nào cá nằm trên thớt, cậu bị lật qua lật lại, sợ hãi không biết con dao của đối phương sẽ rơi xuống lúc nào.
Criller: "Đúng là chỗ nào cũng hồng thật."
Mắt Nha Thấu đỏ bừng, chóp mũi cũng đỏ, cơ thể run rẩy không thôi: "Anh không thể như thế được."
"Tại sao?" Criller hiếm khi đáp lại.
"Tôi, tôi không đồng ý." Nha Thấu lắc đầu, nếu lúc này đang ở trên đất liền thì trên mặt cậu chắc chắn đã ướt nhẹp rồi.
Criller nói: "Nhưng vừa nãy ta đã cho em cơ hội rồi."
Nếu nhượng bộ thì thiếu niên sẽ bị mang đi như lúc trước, vậy hắn thà không nhượng bộ còn hơn.
"Tôi sẽ ghét anh."
"..." Criller im lặng không nói gì.
Nha Thấu bị giữ chặt không cựa được người, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu hắn từ từ cúi thấp xuống.
Đầu óc cậu trống rỗng.
...
Bên trong cung điện chính rất yên tĩnh.
Nha Thấu nằm trong vỏ sò khẽ thở hổn hển, cố dằn sự ấm ức đang trào lên trong lòng mình, sốt ruột đến nỗi nước mắt suýt trào ra.
Lúc nãy hoảng quá cậu lại giật tóc Criller, vừa mới buông ra thì không biết nó trôi theo nước đi đâu mất rồi.
Chỗ đùi hơi rát, Criller nhổm người lên.
Trước khi hắn làm bước tiếp theo, Nha Thấu bám chặt mép vỏ sò.
"Criller, cơn sóng thần đêm đó là do anh tạo ra thật à?"
Criller khựng lại.
Mà đúng lúc này, bên ngoài cửa cung điện vang lên tiếng gõ cửa.
Lúc đầu nghe còn khá nhẹ nhàng, nhưng chưa được ba giây thì đã thành đập cửa, cuối cùng chuyển sang phá cửa luôn.
Đối phương hẳn cũng là một người cá có năng lực không tầm thường, cánh cửa nặng thế kia mà chưa được bao lâu đã đổ sập xuống.
Ngoài cửa là một người cá có cái đuôi màu lam, đôi mắt màu lam sẫm đảo quanh bên trong, thấy thiếu niên thì ngây người ra, sau đó quay phắt sang nhìn Criller, hàng mày nhăn chặt.
—— Là Đại điện hạ của Tây bộ mà Cá Vàng Nhỏ đã nói với cậu lúc trước.
Chẳng biết có phải ảo giác của Nha Thấu hay không mà cậu cảm thấy người cá đuôi lam này đang cực kỳ phẫn nộ.
Trước khi cửa điện sập xuống, Criller đã bọc kín người thiếu niên lại rồi, chỉ có điều khắp cung điện toàn là mùi của Criller nên không cần đoán cũng biết hắn vừa làm gì.
Chờ Nha Thấu phản ứng lại thì hai người cá kia đã lao vào đánh nhau.
Giọng của Criller vang lên: "Teresa, ngươi nổi điên gì vậy?"
Teresa hùng hổ: "Tự nghĩ đi."
"Mẹ kiếp, thế mà ngươi cũng xuống tay được!"
Bọn họ đều là người cá, cũng đều đang ở dưới nước nên không ai biết Vương Người cá đang bị thương hay Đại điện hạ của tộc người cá Tây bộ sẽ thắng.
Nhưng Nha Thấu chẳng muốn bận tâm đến nữa, cậu lặng lẽ bóp nát một cái đạo cụ dịch chuyển, biến mất khỏi tòa cung điện này.
Đi đâu cũng được, miễn không ở đây là được.
Cậu cũng không muốn tìm manh mối gì nữa.
...
Thiếu niên biến mất lặng lẽ, mãi mười lăm phút sau, hai người cá mới miễn cưỡng ngừng chiến.
Bọn hắn tìm khắp cung điện mà chẳng thấy bóng dáng thiếu niên đâu.
Bấy giờ cả hai mới sững sờ.
Người biến mất rồi.