Edit: Lune
Lúc mở mắt ra, cảnh vật xung quanh lạ lẫm cực kỳ, Nha Thấu không biết đạo cụ dịch chuyển đã đưa mình tới đâu nữa.
Xung quanh là những rặng san hô đỏ xinh đẹp, còn có những chú cá nhỏ màu trắng bạc bơi tung tăng trong đó, sáng hơn đáy biển nhiều, khiến cậu có ảo giác rằng chỉ cần bơi lên chút xíu nữa là có thể ngoi lên mặt nước rồi.
Nói chung là xung quanh khá an toàn.
Dưới biển là sân nhà của người cá nên Criller sẽ nhanh chóng phát hiện ra cậu đã biến mất khỏi cung điện thôi, chỉ cần cậu vẫn ở dưới biển thì việc bị hắn tìm ra chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đây cũng là lý do ban đầu Nha Thấu không dùng đạo cụ dịch chuyển.
Nhưng bây giờ thì khác.
Giọng Nha Thấu ỉu xìu xìu, xác nhận lại lần nữa: "001, mi chắc chắn là hắn không tìm được ta chứ?"
【Ừm, Hệ Thống Chủ đã cho ẩn toàn bộ mùi trên người ngài.】
Có lẽ là do chuyện Criller làm quá mức kinh hãi nên đơn xin nâng quyền hạn lên cao nhất mà 001 gửi lên Hệ Thống Chủ đã nhanh chóng được thông qua, mùi của thiếu niên thoáng cái đã biến mất khỏi đại dương, không còn tung tích.
Chỉ cần Nha Thấu không xuất hiện trong tầm mắt của Criller thì cậu sẽ không bị phát hiện.
Chức năng ẩn này quá mức bá đạo, gần như chỉ mở cho mỗi Nha Thấu, 001 giờ đi cửa sau thành thạo lắm rồi.
Nha Thấu cố gắng làm cho mình trông có tinh thần hơn, cậu xoa mặt: "Cảm ơn 001 nhé."
【Không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm mà.】Ngay từ đầu nhiệm vụ của nó đã là bảo vệ Nha Thấu cho đến khi cậu trở về khu Chinh phục Tình Yêu rồi, nhưng chẳng biết sao mà giờ cứ rối tung rối mù hết lên, tên nào tên nấy cũng đòi ôm ấp hôn hít ký chủ của nó, thực sự là phòng bị không có nổi.
Mà nãy còn mới bị sờ soạng hôn liếm xong, 001 không dám tưởng tượng, nếu Đại điện hạ Tây bộ Teresa kia không đột ngột xuất hiện, ký chủ của nó bị đè ở đó rồi bị làm bước tiếp theo thì phải làm sao nữa.
Nếu bị làm thật thì cả hai khu sẽ nổ tung mất.
Cơ sở dữ liệu của 001 sắp bị cái đám này làm cho cháy luôn rồi, đau đầu chết mất.
Động tác xoa mặt của Nha Thấu dừng lại, biểu cảm hơi ngẩn ra, ngay cả chú cá con bên cạnh bơi lại cọ vào mặt mình cũng không nhận ra.
Không ai biết cậu đang nghĩ gì.
Trước nay không thích nói nhiều, Hệ thống Tình Yêu nhìn chằm chằm thiếu chủ nhà mình một lúc rồi đột nhiên lên tiếng:【Tạ Thầm không sao.】
Điều mình đang nghĩ bị nói toạc ra, Nha Thấu hơi ngập ngừng hỏi lại: "Thật à?"
【Dù gì cũng là Lãnh chúa cai quản khu Đông Nam, chết dễ như thế thì đúng là quá vô dụng.】
Nha Thấu cảm giác từ lúc Hệ thống Tình Yêu nâng cấp dữ liệu nội bộ, phong cách nói chuyện của nó trở nên sắc bén hơn hẳn.
Còn 001 thì cứ thấy có chỗ nào đó sai sai, hình như mấy lời này nên là nó nói mới đúng chứ nhỉ? Nhưng nó không nghĩ nhiều mà nói thuận theo lời của Hệ thống Tình yêu.【Ừm, kỹ năng thiên phú của Tạ Thầm hơi...】Nó tìm từ hình dung:【Ảo.】
Chỉ cần Tạ Thầm không tự tìm tới cái chết thì khả năng tử vong gần như bằng không.
Cục bông trắng be bé trong biển ý thức ngơ ngác ngẩng đầu lên, không hiểu tại sao 001 lại nhận xét như thế.
Nhưng mà 001 không giải thích tiếp theo hướng đó mà lại thúc giục:【Ký chủ, mau bóp nát đạo cụ đi.】
Quyền hạn đã mở chỉ có thể duy trì tối đa hai tiếng đồng hồ thôi, cho nên trong vòng hai tiếng này phải đến khu vực an toàn mới được.
Nước biển xung quanh rất ấm áp, Nha Thấu lơ lửng trong nước, cậu nhìn chú cá con bơi đến, trong tay cầm đạo cụ mà Tạ Thầm đã đưa cho mình lúc trước, khẽ dùng sức, đạo cụ lập tức vỡ vụn.
...
Tạ Thầm không cần ngậm hạt châu mới có thể di chuyển dưới biển như thiếu niên, tốc độ hắn bơi tới rất nhanh.
Vết thương trên người hắn đã hoàn toàn hồi phục, nếu không có vết rách trên quần áo với vết máu đỏ nhuộm trên áo thun thì căn bản không thể tưởng tượng được trước đó ở đây đã từng có mấy vết thương sâu tới tận xương.
Áo jacket ban đầu đã bị hắn vứt đi từ lâu, do động tác khi bơi nên áo thun hơi xốc lên, lộ ra những múi bụng săn chắc.
Thiếu niên thực sự rất đẹp, là kiểu đẹp mà lần đầu nhìn thấy phải ngây người mất một lúc mới phản ứng lại được, mà lúc này cậu lại đang thẫn thờ, ngơ ngác nhìn hắn. Tạ Thầm có cảm giác như chỗ nào đó trong lòng mình vừa sụt xuống.
Cậu bóp nát đạo cụ mà mình đưa cho, ý nghĩa truyền đạt là gì Tạ Thầm rõ hơn ai hết.
Gặp lại nhau lần nữa sau trận đánh, trong phút chốc không ai nói gì.
Tạ Thầm siết chặt tay như muốn đến ôm cậu, nhưng cuối cùng chỉ vươn một tay về phía thiếu niên: "Đi thôi."
Có Tạ Thầm hỗ trợ, chẳng bao lâu Nha Thấu đã bơi lên mặt biển.
Lại lần nữa trông thấy mặt trời treo trên bầu trời, thời gian cách lần lên bờ trước đó cùng lắm cũng chỉ hơn một tiếng chứ không lâu gì, vậy mà Nha Thấu lại có cảm giác bàng hoàng không thôi.
Có lẽ là vì trong hơn tiếng đồng hồ ấy đã có quá nhiều chuyện xảy ra, trên đường đi, Nha Thấu rất im lặng, lúc được đưa lên tàu cũng không nói gì.
Trên tàu có sẵn một nhóm người đang tụ tập, vừa thấy thiếu niên lên tàu, ai nấy đều tỏ ra khá là kích động, bị Tạ Thầm cản lại mới không tới vây kín thiếu niên, chẳng qua vẫn có ánh mắt nóng rực lia đến.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế làm Nha Thấu thấy hơi bối rối.
Cả người thiếu niên ướt sũng, im lặng đứng sau lưng Tạ Thầm, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt màu lam xinh đẹp vô ngần.
Vì mới ở dưới nước lên nên lông mi dài hơi dính vào nhau, còn khẽ run rẩy do bất an nữa.
Cậu nắm vạt áo của mình, trên người vẫn đang mặc quần áo của tộc người cá nên cũng không dính sát vào da vì sũng nước. Nhưng đôi chân kia thì trắng đến mức lóa cả mắt, còn có thể lờ mờ trông thấy đường cong bên dưới lớp vải mỏng nữa.
Nha Thấu đang nghĩ xem mình nên làm gì thì trước mắt tối sầm, có thứ gì đó ụp lên đầu cậu.
—— Tạ Thầm trùm một cái khăn tắm rất to lên đầu cậu.
Nói đúng ra thì không phải khăn tắm mà giống như một loại đạo cụ nào đó hơn, bọc kín Nha Thấu chỉ chừa lại cho cậu đúng một khe nhỏ để thở.
Nha Thấu không giãy giụa, lẳng lặng nghe Tạ Thầm bảo đám người vây quanh rời đi, cậu mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
"Nha Nha."
Giọng nói có phần rầu rĩ của Tạ Thầm vang lên trên đỉnh đầu, đây là câu nói thứ hai mà hắn nói với cậu, dường như chỉ gọi cậu để xác nhận điều gì đó thôi vì gọi xong thì không thấy nói gì nữa.
Tay Nha Thấu siết chặt hơn một chút, chủ động mở miệng.
"Tạ Thầm, tôi muốn đi tắm."
...
Trên tàu lúc nào cũng có sẵn quần áo để thay, Tạ Thầm sờ thử chất vải, sau đó dùng điểm tích lũy đổi cho Nha Thấu một bộ mới tinh.
Nước nóng đã chuẩn bị xong, Nha Thấu đóng cửa lại, ngăn tầm nhìn của Tạ Thầm.
Trên con tàu này muốn gì có nấy, Nha Thấu tắt phòng livestream rồi bắt đầu cởi quần áo.
Ở chỗ bẹn đùi có một dấu răng, không bị rách da.
Dù không muốn nhớ lại đến mấy nhưng vừa thấy cái dấu răng này là mấy hình ảnh liên quan đến nó lại không ngừng hiện lên trong đầu. Hơi nóng lan khắp mặt, Nha Thấu xấu hổ co người lại.
Chỗ cậu muốn vệ sinh sạch sẽ thì đã được Criller rửa giúp cho rồi, mà chỗ nó lại hơi mẫn cảm nữa. Nha Thấu cố gạt bỏ cảm giác xấu hổ từ hồi ức mang lại rồi rửa thêm lần nữa, cuối cùng cả người mềm nhũn nằm trong bồn luôn, ngực phập phồng nhè nhẹ.
Nước nóng và không gian kín mang đến cảm giác rất an toàn, chờ đến khi tay chân vốn cứng đờ dần thả lỏng ra, cậu mới có cảm giác mình sống lại.
Chỉ có điều đầu óc hiện giờ vẫn rối bời lắm, không chỉ vì Criller mà còn vì Tạ Thầm ngoài kia nữa.
Hạt châu đã được cậu rửa sạch xong cất trong hậu trường rồi, lên bờ vội quá, chẳng biết còn cơ hội trả lại hay không. Mấy ngón tay để trên đầu gối co lại, cả người ngâm trong nước nóng đều ửng đỏ.
Nhưng biển lại không hề yên bình, thân tàu lắc lư như mới bất ngờ đụng phải cái gì đó.
Nước nóng trong bồn cũng lắc lư theo mà tràn ra ngoài, thiếu niên không phòng bị, cánh tay đột ngột va vào bồn tắm, không khỏi rên khẽ một tiếng.
Nhưng cậu không có tâm trí nào để mà bận tâm đến cơn đau trên cánh tay nữa, thân tàu bỗng dưng lắc lư khiến cậu nhớ lại cái đêm mình gặp sóng thần kia, một suy đoán hoang đường khiến người ta hoang mang hiện lên.
Đừng bảo là...
Hình ảnh người cá đuôi bạc hai mắt đỏ ngầu lập tức xuất hiện trong đầu, chỉ mới nghĩ thôi mà Nha Thấu đã cảm thấy tay mình lạnh buốt, còn chỗ bị cắn ở bẹn đùi thì đau âm ỉ rồi.
Nhưng giờ mới qua nửa tiếng, sao Criller có thể phát hiện ra nhanh như thế được nhỉ?
Tay Nha Thấu bấu chặt vào thành bồn, nhịp thở cũng vì suy đoán này mà gấp gáp hẳn lên.
Thân tàu chỉ lắc lư một đợt, không có đợt thứ hai, đợi tàu ổn định lại, Nha Thấu lập tức bò ra khỏi bồn tắm.
Giọng Tạ Thầm vang lên ngoài cửa, hỏi bên trong xảy ra chuyện gì rồi à: "Có cần tôi vào không?"
"Không cần!" Nha Thấu không màng đến cái gì đã từ chối ngay tắp lự, giọng nghe còn hung dữ hơn trước một tẹo, chỉ có điều chất giọng vốn mềm nhẹ nên chẳng thấy sợ gì: "Không xảy ra chuyện gì cả."
Hung dữ hơn tí thôi chứ không đáng kể lắm.
Cậu vội lau khô người, kiềm chế nhịp tim đang đập điên cuồng với tay chân bủn rủn, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi mở cửa bước ra ngoài.
Ngay lúc mở cửa, mùi hương ngọt ngào cũng bay ra, xâm chiếm cả căn phòng từng chút một.
Tạ Thầm đang cầm điện thoại trong tay, vừa thấy cậu ra thì sững sờ.
Hắn không ngờ thiếu niên sẽ ra ngoài nhanh như vậy, cũng không ngờ sẽ là thế này.
Nha Thấu mặc quần áo hắn chọn vừa khít người. Vóc người rất đẹp, tuy không cao lắm nhưng có đôi chân trắng trẻo thon gọn kia kéo dài hiệu ứng thị giác khiến cả người cậu trông vừa cao lại vừa cân đối lắm luôn.
Vì ra ngoài vội quá nên còn chưa cài xong hai cúc áo sơ mi trên cùng, có thể thấy rõ xương quai xanh tinh xảo, nhìn kỹ còn thấy ở hõm xương quai xanh có một nốt ruồi nhỏ xíu, còn điểm xuyết một giọt nước chưa được lau khô.
Vị trí nốt ruồi giống với mình, điều này khiến tai Tạ Thầm hơi nóng lên.
Mà giọt nước chọn chỗ cũng đẹp nữa, làn da trắng hồng điểm thêm giọt nước trông cuốn hút vô cùng, Tạ Thầm nhìn mà thấy miệng khô khốc, ánh mắt hắn hơi lảng sang chỗ khác.
Mà mảng đỏ trên cánh tay trắng nõn cũng nổi bật hết sức, mấy ý nghĩ mờ ám vừa mới dấy lên lập tức bị dập tắt, Tạ Thầm cau mày: "Bị va vào đâu à?"
Mảng đỏ khá lớn, cũng chẳng có gì mà phải giấu, Nha Thấu gật đầu, tránh tay hắn đưa tới, khẽ hỏi: "Vừa nãy có chuyện gì vậy?"
Tạ Thầm: "Va phải đá ngầm."
Nha Thấu: ??
Sao đá ngầm lại xuất hiện ở đây? Đá ngầm xuất hiện giữa biển ý hả?
Còn chưa kịp ngạc nhiên lẫn thấy vô lý thì Nha Thấu chợt nhớ ra điều gì đó, làm những cảm xúc mới chớm kia bị ghìm xuống luôn.
Ngày cậu bị ngộ độc cá, Criller cũng từng biến ra đá ngầm.
Đừng bảo là hắn đến thật đấy nhé?
Vì suy đoán này mà Nha Thấu cảm giác trên người mình lạnh hẳn, cậu vô thức cắn môi, bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay bấm cả vào lòng bàn tay.
Xét theo biên độ lắc lư vừa rồi thì có vẻ như đã va vào một khối đá ngầm rất to, vậy con tàu...
Tạ Thầm: "Tàu không sao cả."
Nha Thấu càng hoang mang: "Ủa tại, tại sao?"
"Nguyên nhân cụ thể thì không rõ, trên đất liền có rất nhiều chuyện không thể dùng quy tắc của thế giới bình thường để nhận định được."
Chuyện va phải đá ngầm có thể khiến tàu chìm này mà cũng không nhận định được hả?
Hơn nữa ngay cả Tạ Thầm cũng không biết, vậy rốt cuộc cái phó bản này là sao thế? Vừa đột ngột lại vừa quái dị, cứ như là giả ấy.
Nha Thấu muốn biết tình hình bên ngoài thế nào, nhưng lại sợ Criller tới thật nên phút chốc không dám ra.
Tạ Thầm nhìn cậu chằm chằm một lúc: "Muốn ra ngoài xem không?"
Trên mặt Nha Thấu hiện lên vẻ do dự, cuối cùng vẫn thấy hơi sợ bèn hỏi nhỏ một câu: "Liệu chúng ta có thể an toàn rời khỏi đây không?"
"Có chứ." Tạ Thầm đáp không chút do dự.
"Vậy tôi không đi đâu." Tuy nghe hơi vô dụng nhưng Nha Thấu vẫn chọn từ bỏ.
Tạ Thầm không có ý kiến: "Ừm."
...
Trong phòng chỉ có hai người, hết chủ đề nói chuyện rồi nên thành ra hơi ngượng, với lại suy nghĩ của cậu về Tạ Thầm vẫn còn khá phức tạp.
Cậu nói: "Tôi buồn ngủ rồi."
Tạ Thầm "Ừm" một tiếng nhưng không nhúc nhích.
Nha Thấu còn tưởng hắn không hiểu ý mình, đang định nói lại lần nữa thì bỗng nghe thấy Tạ Thầm lên tiếng:
"Xin lỗi Nha Nha nhé."
Lời xin lỗi chợt vang lên trong phòng.
Lông mi Nha Thấu run run, cậu ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Thầm cao hơn mình gần cả cái đầu với vẻ ngạc nhiên.
Mà hắn cũng đang cúi đầu nhìn thiếu niên, ánh mắt hai người bỗng chạm nhau, Nha Thấu vội vàng quay đi.
Nha Thấu ngập ngừng nói: "Sao, sao mà xin lỗi?"
"Do tôi mất khống chế, xin lỗi vì đã làm Nha Nha sợ."
Hắn đang nói tới chuyện mình chủ động khiêu khích Criller lúc trên đảo.
Chất giọng của Tạ Thầm thuộc kiểu giọng thiếu niên xán lạn, rất phù hợp với ngoại hình của hắn, nếu không phải tiến vào phó bản vô hạn lưu trong khu Trốn thoát Kinh Hoàng thì hắn sẽ là kiểu nam sinh được rất nhiều người yêu thích, có thể thoải mái tung hoành trên sân bóng rổ.
Nha Thấu nhất thời không đáp lại.
Lúc đó Nha Thấu thực sự rất giận với hành vi của Tạ Thầm, vì nó mang đến một loạt phản ứng dây chuyền phía sau. Vừa nhớ lại đã thấy ấm ức, Tạ Thầm trong tư tưởng của cậu đã bị cậu đấm cho mấy cái rồi. Thế nhưng lúc trong rừng Tạ Thầm đã cứu cậu, lại còn đưa cậu từ dưới biển lên bờ nữa, cho nên cậu cũng rất biết ơn hắn.
Hai bên mâu thuẫn nên mới khiến tâm trạng bây giờ của cậu phức tạp đó.
Thiếu niên nghiêng đầu sang bên cạnh, trong phòng yên tĩnh lạ thường.
Tạ Thầm vò đầu mình rối tung lên.
Lần đầu tiên hắn trịnh trọng nói xin lỗi nên hơi gượng gạo, mãi đến khi hắn nói xong rồi mà Nha Thấu vẫn chẳng nói gì.
Tạ Thầm nhìn qua, bắt gặp đuôi mắt ửng đỏ của cậu thì sững sờ: "Nha Nha?"
Nha Thấu khẽ "ừm" một tiếng, toan lấy tay che mắt lại thì bị Tạ Thầm nắm lấy.
"Cậu vừa bảo sẽ không bắt ép tôi nữa mà." Nha Thấu hít mũi, hai mắt đỏ hoe nhìn hắn, thấy hắn quả nhiên thu tay về rồi mới lặng lẽ che mắt mình.
Nhưng đuôi mắt ửng đỏ vẫn lộ ra ngoài, Tạ Thầm nắm chặt tay rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại mấy lần, lại không biết nên nói gì.
Chưa thành niên hắn đã vào phó bản vô hạn lưu rồi, vẫn luôn sống trong sự giết chóc tuần hoàn không ngừng nghỉ, bảo tay không xé nát quái vật thì hắn có thể làm ra mấy chục kiểu cũng được, nhưng đây là lần đầu hắn cảm thấy bất lực thế này, chỉ biết xin lỗi đi xin lỗi lại.
Tạ Thầm bỗng nhớ ra điều gì, trên tay phải thình lình xuất hiện một cục bông trắng, mềm mịn núng nính, ấn xuống còn nảy lên nữa.
Hắn đưa cái này đến trước mặt thiếu niên, lại gọi tên cậu lần nữa.
Bấy giờ Nha Thấu mới bỏ tay xuống, lập tức nhìn thấy cục bông trắng kia.
【Đạo cụ Nuốt Chửng cấp S+, dù đối phương có thực lực mạnh cỡ nào cũng sẽ bị cục bông trắng này bám dính.】001 giải thích thêm rồi cảm thán:【Vũ khí siêu khủng đó!】
Nha Thấu không thèm giả vờ nữa, không nhịn được mà hỏi: "Gì đó?"
"Cho Nha Nha đạo cụ." Tạ Thầm nhớ mấy người trong lãnh địa của mình mỗi khi dỗ bạn gái đang giận dỗi đều sẽ mua đồ tặng cho người ta, Tạ Thầm bắt chước, nhỏ giọng thủ thỉ: "Nha Nha đừng giận nữa được không?'
Lôi hết những gì mình từng nghe được, từng nhìn thấy ra dùng một lượt, thấy thiếu niên vẫn chưa lên tiếng lại lấy ra cả đống đạo cụ, toàn bộ đều là S+, muốn tặng hết cho cậu.
Nha Thấu có nhận mấy cái này cũng chẳng dùng được, đợi tới lúc cậu về khu Chinh phục Tình Yêu rồi, có cầm nhiều nữa cũng có dùng được đâu, cho nên cậu không nhận mà chỉ nói:
"Vậy sau này những việc mà tôi không muốn làm, cậu không được bắt ép tôi đâu đấy."
Tạ Thầm không cần nghĩ đã đáp: "Được."
Đối phương là Lãnh chúa khu Đông Nam, lúc này lại ngoan ngoãn nghe lời một người chơi mới như cậu, cái cảm giác đảo ngược này khiến lòng bàn tay của Nha Thấu rịn mồ hôi, cuối cùng cũng trùng khớp với hình ảnh quấn lấy cậu đòi vào phó bản cùng nhau lúc ban đầu rồi.
Nhưng sao độ thiện cảm của hắn với mình ban đầu là 0 mà lại muốn vào phó bản cùng mình nhỉ?
Với những thông tin có được ban đầu ở ngoài phó bản, Nha Thấu khó mà hoàn toàn tin tưởng Tạ Thầm được. Cậu không muốn nghĩ xem rốt cuộc Tạ Thầm nói lời này thật lòng đến đâu, cũng không hề trả lời thẳng với hắn rằng mình đã hết giận hay chưa.
"Tôi muốn đi ngủ."
Cậu buồn ngủ thật, tối qua lọt vào "Ảo Ảnh", hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như thế làm cả thể xác lẫn tinh thần của cậu đều mệt mỏi.
Lúc đi lại chỗ bẹn đùi vẫn hơi rát.
Tạ Thầm để cục bông trắng ở mép giường rồi lại lấy thêm hai cái đạo cụ nữa đặt bên cạnh: "Nha Nha ngủ đi, dậy là về bờ rồi."
...
Giấc ngủ này không yên ổn cho lắm, Nha Thấu lại cảm thấy thân tàu lắc lư, hình như có tiếng sóng rào rào, còn có cả tiếng gầm giận dữ của ai đó nữa.
Cậu như lại nhìn thấy người cá đuôi bạc kia, hắn đuổi theo con tàu của bọn cậu, cuối cùng bị năm sáu chiếc thuyền nhỏ hơn đuổi theo phía sau vây lại, tấm lưới khổng lồ được tung ra, còn có thiết bị gì đó bị ném xuống biển nữa.
Đằng sau thì không mơ thấy nữa, cậu chìm hẳn vào một mảnh tối tăm.
Lúc tỉnh dậy thì bọn họ đã lên bờ rồi.
Cậu xem giờ mới phát hiện mình đã ngủ hơn tám tiếng, ngủ thẳng một mạch từ sáng đến chiều.
Lần nữa đặt chân lên bờ, Nha Thấu vẫn có cảm giác không thật lắm.
Giống như chỉ có mình cậu trải qua cốt truyện bối cảnh về vụ đắm tàu, mà giờ đã qua đoạn cốt truyện ấy, cốt truyện chính cuối cùng cũng được điều chỉnh về đúng hướng.
Ở dưới biển gần ba ngày, Nha Thấu không biết bất cứ thông tin nào trên đất liền hết.
Thời gian Tạ Thầm ở trên đất liền cũng không dài lắm, hắn dẫn thiếu niên ra ngoài.
Mặc dù bọn họ lên bờ rồi nhưng vẫn chưa thấy hệ thống nhiệm vụ thông báo đã hoàn thành, nhiệm vụ 2 Lên bờ kia vẫn im ắng, chẳng có động tĩnh gì.
Lúc họ đang nói chuyện thì hơn mười quả cầu bay tới.
Đây là quả cầu gì vậy? Sao lại bay được? Thời đại này đã tồn tại thứ này rồi hả?
Cậu đi tới thời đại tương lai rồi à?
Thế mấy cái trước đó phải giải thích thế nào?
Mấy thứ này là cái gì với cái gì vậy?
Ngay lúc cậu đang suy nghĩ lung tung thì cửa khoang mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp khóc sướt mướt bước xuống.
Vừa thấy Nha Thấu, nước mắt bà lập tức tràn mi: "Nha Nha, con trai cưng mau qua đây với mẹ."
Nha Thấu nắm chặt tay, đứng tại chỗ không biết làm sao.
"Điểm xuất phát của người chơi đều ở trên đất liền, mỗi người sẽ có một thân phận được sắp đặt sẵn để dễ dàng tham gia vào phó bản này hơn." Tạ Thầm giải thích: "Hơi giống với loại phó bản nhập vai."
"Thân phận của Nha Nha là con trai độc nhất của một gia đình giàu có, hai vợ chồng hiếm muộn mãi về già mới có con nên rất mực yêu thương cưng chiều con trai."
"Còn nữa." Tạ Thầm thoáng dừng lại rồi nói tiếp: "Lên bờ rồi thì cố gắng ở trong nhà."
"Chú ý an toàn."