Edit: Lune
Mười mấy quả cầu bay lơ lửng giữa không trung, mấy chục người đàn ông to con mặc đồ đen bước xuống xếp thành đội hình, đồng thanh hô to về phía Nha Thấu một tiếng "Tiểu thiếu gia".
Nha Thấu lúng túng càng nắm chặt vạt áo hơn.
Cậu cảm giác mình lên bờ rồi còn gượng gạo hơn cả lúc ở dưới đáy biển.
Vị phu nhân xinh đẹp đau lòng nhìn cậu, vừa khóc vừa bước nhanh tới nắm lấy tay thiếu niên, xoay cậu một vòng rồi kiểm tra kỹ càng một lượt, không thấy có vết thương nào mới thoáng yên tâm.
Dựa theo những thông tin đã có, du thuyền sang trọng và pháo hoa đều thể hiện rõ sự "giàu có". Nha Thấu là đứa con mà họ khó khăn lắm mới có nên rất được cưng chiều, nếu không đã chẳng bị nuôi thành một người ngây ngô vô tri như vậy.
Tiểu thiếu gia được bao bọc cưng chiều chẳng may rơi xuống biển vào ngày sinh nhật của mình, giờ cuối cùng cũng tìm về được, ngay cả đám vệ sĩ to con phía sau cũng đỏ hết cả mắt.
Vị phu nhân lấy khăn tay ra lau nước mắt: "Nha Nha gầy rồi."
Nha Thấu lặng lẽ nhéo bụng mình, tuy eo không có mỡ nhưng cậu không thấy mình gầy chỗ nào hết á. Cậu mím chặt môi, hơi hoang mang.
Mặc dù ngày nào cũng ăn mỗi cá nhưng làm gì đến nỗi... gầy đi chứ nhỉ?
【Ha ha ha ha nếu gầy đi thật thì ý chẳng phải đang nói Criller không biết nuôi à.】
【Cười chết mất, Lucifer nuôi bé con thành suy dinh dưỡng, Criller cũng không biết nuôi nhân loại, rốt cuộc các ngươi làm sao thế!? Không nuôi được thì đưa đây, để ta nuôi!】
Vị phu nhân xinh đẹp càng lau nước mắt rơi càng nhiều, vừa thấy thiếu niên là đau lòng không kìm được, để không khóc nữa, bà đành phải quay mặt sang bên cạnh, lúc này mới cầm được nước mắt.
Đợi đến khi bà sửa sang lại, bình tĩnh hơn chút rồi mới chú ý tới người đàn ông bên cạnh Nha Thấu, thắc mắc hỏi: "Cậu này là?"
"Tạ Thầm." Tạ Thầm mở miệng, giới thiệu về mình.
Xem ra địa vị của Tạ Thầm trong phó bản này hẳn không thấp, mới nghe mỗi tên thôi mà vị phu nhân này đã biết thân phận của hắn rồi, mắt bà lại đỏ lên, trịnh trọng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu đã đưa Nha Nha về."
Bà không ngừng nói cảm ơn, cuối cùng còn mời Tạ Thầm cùng về dự tiệc tẩy trần tổ chức cho Nha Thấu.
Tạ Thầm cầu còn không được, đáp: "Vâng."
Suốt quá trình Nha Thấu đều đứng bên cạnh không nói gì. Thân phận sắp xếp cho cậu có một người mẹ, còn đang liên tục thể hiện sự yêu thương lẫn thiện ý với cậu, điều này khiến cậu cảm thấy không quen lắm, cũng hơi bối rối nữa.
Đợi tới khi cuối cùng cũng qua bước này, cậu mới mím môi, đi theo Tạ Thầm và người mẹ trên danh nghĩa của mình đến trước mấy quả cầu bay kia.
Đến gần, Nha Thấu mới phát hiện mấy quả cầu bay này to hơn mình tưởng rất nhiều.
Vỏ ngoài cùng là một lớp kim loại không rõ màu đen, không gian bên trong có thể chứa được ba đến bốn người cùng lúc, còn có một cửa sổ nhỏ để người ngồi bên trong có thể ngắm cảnh bên ngoài.
Không có người lái, phía trước có một màn hình rộng, ở cột trạng thái hiện "lái tự động".
Bay trên không trung nên tốc độ rất nhanh, đây có lẽ là phương tiện giao thông trong phó bản này.
Rất cao cấp, phối màu lẫn công nghệ cũng rất khoa học viễn tưởng, chỉ có điều Nha Thấu đã trải qua cốt truyện bối cảnh, thứ liên quan đến đất liền chỉ có mình con tàu kia nên cậu không sao liên tưởng đến bối cảnh tương lai được.
Tự dưng trông thấy quả cầu bay này làm tâm trạng cậu hết sức phức tạp.
Trong cốt truyện bối cảnh, người duy nhất có liên quan tới mình cũng chỉ có ông anh họ kia, à còn cả người cha được anh họ nhắc tới nữa.
Nha Thấu quay đầu nhìn đám đông một lượt, không phát hiện thấy có người nào giống cha của thân phận này hết.
Vị phu nhân xinh đẹp vẫn luôn chú ý tới đứa con trai cưng khó khăn lắm mới trở về này của mình, thấy cậu đang tìm kiếm gì trong đám người, bà lập tức mở miệng nói: "Hôm nay bố có việc bận nên không đi cùng mẹ đến đón Nha Nha về nhà được."
Như sợ thiếu niên không vui nên bà còn cố ý nói thêm: "Nhưng bố đã tổ chức cho Nha Nha một bữa tiệc tẩy trần ở nhà rồi, là party đồng cỏ mà con thích nhất đấy."
Nha Thấu lơ mơ gật đầu.
Phu nhân xinh đẹp nhìn cậu: "Nha Nha giận à?"
Nha Thấu lắc đầu: "Không ạ." Cậu nói nhỏ: "Con chỉ thấy người hơi khó chịu thôi."
Phu nhân xinh đẹp lo lắng: "Hay giờ mình đến bệnh viện nhé?"
Nha Thấu vội vàng xua tay: "Chắc do say sóng thôi ạ, mình con nằm nghỉ một lúc là hết thôi."
Cậu khẽ nhấn mạnh chữ "mình", đôi mắt màu nâu của phu nhân xinh đẹp đầy sự quan tâm: "Ừ được rồi, có gì nhớ nói với mẹ nhé."
Mỗi tiếng mẹ này mẹ kia khiến Nha Thấu thấy lúng túng cực kỳ, cậu bóp đỏ đầu ngón tay mình rồi mới thôi, ngập ngừng "vâng" hai tiếng.
Phu nhân xinh đẹp đã ba ngày không gặp con mình, tuy rất muốn nói chuyện với cậu thêm lúc nữa nhưng Nha Thấu muốn nghỉ ngơi một mình nên bà cũng không thể ép được, đành lên quả cầu bay ở đầu trong sự lưu luyến.
Chờ NPC có liên quan với mình đi rồi, Nha Thấu mới thoáng thở phào, trước ánh mắt chăm chú của nhóm vệ sĩ, cậu chọn ngồi lên một quả cầu bay ở giữa.
Bên trong quả cầu bay đang bật đèn nền màu xanh lam, còn có mùi hương thoang thoảng khá thơm. Nha Thấu khẽ hít vào, thấy mùi này hơi quen quen.
Cậu đảo mắt, khóe mắt liếc thấy một bàn tay bám lên cánh cửa khoang sắp đóng.
Cửa khoang bị kéo ra, Tạ Thầm xuất hiện ở ngay ngoài quả cầu bay.
"Biết lái không?" Tạ Thầm hỏi.
Nha Thấu hơi mất tự nhiên, duỗi một ngón tay ra dè dặt chỉ vào màn hình phía trước, không biết lái thì vẫn có lý để khỏi xấu hổ nha: "Chỗ kia ghi lái tự động còn gì?"
"Ừm." Ngón tay thon dài của Tạ Thầm khẽ gõ cửa khoang, nhìn thiếu niên đang ngồi ngoan ơi là ngoan trên ghế: "Nhưng lái tự động có nhiều nguy hiểm tiềm ẩn lắm, đã vậy còn là phương tiện bay, một khi rơi xuống..."
Hắn không nói hết phần sau, chừa lại không gian cho Nha Thấu thỏa sức tưởng tượng.
Bé con nghĩ đến cảnh máy bay rơi, trong lòng hơi hoảng: "Vậy cậu biết lái không?"
Tạ Thầm cong môi: "Biết chứ."
...
Rất tự nhiên, cuối cùng Tạ Thầm cũng ngồi chung một quả cầu bay với Nha Thấu.
Thật ra Nha Thấu không thấy khó chịu chỗ nào hết, cũng không hề say sóng gì cả, chẳng qua là tìm cái cớ muốn ở một mình để nghĩ xem nên ứng phó với cốt truyện trên đất liền thế nào thôi.
Nhưng mà giờ cậu đang nhìn chằm chằm vào phương tiện bay vẫn đang ở trạng thái "lái tự động", ánh mắt liếc về phía Tạ Thầm bên cạnh đầy vẻ chất vấn.
Tạ Thầm vô tội: "Tôi biết lái nhưng tôi không lái." Hắn sợ thiếu niên lại giận: "Yên tâm, có tôi ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Nha Thấu: "... Ừ."
Càng nghĩ cậu càng cảm thấy mình bị lừa, nhưng mà Tạ Thầm ngồi cùng cũng tốt, cậu có thể thu hoạch được nhiều thông tin hơn.
Là phương tiện bay nên tốc độ của quả cầu bay cực kỳ nhanh, giống như xe cộ chạy với tốc độ cao trên đường cao tốc ấy, mãi đến khi vào thành phố rồi mới chậm lại.
Sau khi vào nơi này, mùi thơm mà Nha Thấu ngửi thấy trước đó càng nồng hơn, thậm chí không hiểu sao ngửi lâu lại thấy thôi thối.
Rất buồn nôn, còn lẫn cả mùi khét như đốt thứ gì đó vậy.
Nha Thấu nhíu mày, giơ tay lên che mũi lại, dùng cách này để giảm bớt khó chịu.
Những tòa nhà cao tầng san sát nhau, dày đặc đến nỗi Nha Thấu tưởng như mình vừa tiến vào mê cung.
Đủ loại phương tiện bay lượn giữa các tòa nhà cao tầng, màn hình ánh sáng lơ lửng ở tít phía trên thành phố cùng những con robot không ngừng di chuyển đều toát lên vẻ tân tiến của công nghệ tương lai.
Nhưng mà...
Nha Thấu ghé tới gần cửa sổ, áp tay lên cửa kính rồi cúi đầu nhìn xuống nhà thờ phía dưới.
Kiến trúc cổ xưa lẫn trong đám công nghệ điện tử xung quanh trông vừa đột ngột lại vừa quái dị.
Vì tốc độ của quả cầu bay chậm lại nên Nha Thấu có thể thấy trên phố có con robot bế đứa trẻ tàn tật qua đường, cũng thấy cả những người đi đường vội vã cầm điện thoại nghe nữa.
Điện thoại?
001:【Ngài không nhìn nhầm đâu, đúng là điện thoại đấy.】
Nếu như nơi đây là thời đại tương lai thì tại sao vẫn còn sử dụng điện thoại?
Tiên tiến và lạc hậu, khoảng cách thời đại lên tới hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm, cái cảm giác xung đột từ hai yếu tố này va chạm mang lại khiến bàn tay Nha Thấu đang áp trên cửa sổ hơi tê dại, còn vô cớ cảm thấy hoảng hốt nữa.
"Tạ Thầm." Nha Thấu quay đầu nhìn sang Tạ Thầm bên cạnh: "Giờ đang là thời đại nào vậy?"
Lúc trên tàu cậu đã hỏi 001 vấn đề này rồi nhưng 001 không đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Tạ Thầm bắt tréo chân: "Điều kiện không đủ nên tạm thời chưa thể nhận định được."
Nha Thấu bỗng hiểu được câu nói của Tạ Thầm khi tàu đâm phải đá ngầm, những thứ trên đất liền không thể dùng quy tắc của thế giới bình thường để nhận định được, chẳng hạn như việc trong thời đại tương lai lại xuất hiện thứ đáng lẽ không nên xuất hiện như điện thoại.
Nha Thấu ngồi ngay lại: "Vậy cậu có manh mối gì không?"
"Tôi chỉ có thông tin của thân phận này trong phó bản thôi." Thời gian hắn ở trên đất liền còn chưa đến một ngày nên không nắm được nhiều thông tin.
"À à." Nha Thấu gật đầu tỏ vẻ mình hiểu rồi: "Vậy thân phận của cậu trong phó bản này là gì thế?"
"Con trai cả của một gia đình giàu có khác." Tạ Thầm lấy ít dâu tây, ngắt cuống rồi đưa đến trước mặt thiếu niên: "Nhóm Lâm Tiêu với Hạ Lục vẫn còn ở trên bờ, chắc đã lấy được chút manh mối rồi."
Lâm Tiêu và Hạ Lục là những người cùng vào phó bản lúc đầu, là cấp cao của khu Đông Nam.
"Nhưng mà..." Tạ Thầm kéo dài giọng, thu hút sự chú ý của thiếu niên: "Lúc trên tàu tôi nghe được vài tin đồn."
"Tin đồn gì?"
Tạ Thầm: "Hai mươi năm trước, tàu đánh bắt từng vớt được một người cá giống cái."
Các thuyền viên trên tàu sinh hoạt dài ngày trên biển nên rất thích tán gẫu để giải trí, lúc Tạ Thầm chuẩn bị xuống tàu lên đảo một mình, đám thuyền viên đó hẳn là tưởng hắn đã đi rồi nên mới tiết lộ chuyện này trong lúc nói chuyện.
Hai mươi năm trước, người cá giống cái, hai từ khóa nối liền với nhau làm Nha Thấu lập tức nhớ lại lúc nghe thấy đám người cá lữ khách nói muốn tìm công chúa người cá khi còn ở dưới biển, bèn truy hỏi: "Lúc đó người cá kia đang mang thai phải không?"
Tạ Thầm: "Bọn họ không tiết lộ."
Vai Nha Thấu chùng xuống: "Vậy giờ người cá đó còn sống không?"
Lúc hỏi ra câu này cậu vốn không mang theo chút hy vọng nào rồi, dù gì cũng hai mươi năm không tìm thấy người thì gần như đã chỉ ra một kết quả, nhưng cậu vẫn thấy buồn khi thấy Tạ Thầm lắc đầu.
"Thuyền đánh bắt là của cơ sở nghiên cứu thí nghiệm, khó ai có thể trốn thoát khỏi đó ra ngoài lắm."
Trong đôi mắt đỏ của Tạ Thầm là bóng dáng thiếu niên, hắn cảm giác được quả cầu bay đã dừng lại.
"Đến rồi."
...
Bọn họ từ bờ biển đến đây mất hơn một tiếng đồng hồ.
Nha Thấu còn chưa xuống, mới chỉ mở cửa khoang ra thôi mà đã nghe thấy tiếng hoan hô ầm ĩ bên ngoài.
Quả cầu bay đáp xuống một bãi cỏ rộng lớn, không giống những tòa nhà cao tầng san sát mà Nha Thấu đã thấy ban nãy, nơi này to đến mức vô lý.
Có vỉ nướng, bên cạnh còn có robot nhỏ bưng trà rót nước, những người vốn đang thưởng thức trà bánh vừa thấy quả cầu bay xuất hiện đã dừng hết lại rồi, cửa khoang vừa mở ra thì đồng loạt reo hò.
Nha Thấu theo sau Tạ Thầm đi xuống.
"Tiểu thiếu gia, mừng cậu trở về!"
Nha Thấu vừa xuống đã bị những tiếng reo hò vây kín, cậu lúng túng không biết nên đáp lại thế nào.
Cậu không giỏi ứng phó với mấy kiểu tình huống thế này lắm, cho nên hồi còn ở khu Chinh phục Tình Yêu cũng không tham gia hoạt động quy mô lớn nào cả, giờ phải đối mặt với những NPC nhiệt tình quá mức này nên lúng túng cực kỳ.
Trở lại bờ lại phải duy trì thiết lập nhân vật, cậu vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy người mẹ kia của mình đang vội vàng đi về phía này.
Không biết bà nói gì với đám người kia mà giây tiếp theo đã thấy bọn họ tản ra.
Chỉ có ít người vẫn cố rướn cổ nhìn qua đây, có điều đã bị Tạ Thầm lẳng lặng đi qua chắn tầm mắt hết rồi.
"Mẹ, con vẫn thấy không thoải mái lắm, con muốn về ngủ." Nha Thấu giành nói trước.
Bắt đầu phải nhập vai, cậu nhanh chóng nhớ lại thiết lập nhân vật của mình một lượt.
【Thân thể mềm mại, da thịt non nớt, ngô nghê chưa trải sự đời luôn có những ảo tưởng kỳ quặc, trưởng thành trong sự nuông chiều của gia đình nên hễ không vừa ý là sẽ nổi giận.】
Không chiều theo ý mình là sẽ giận dỗi, cho nên ban nãy cậu nói muốn ở một mình trong quả cầu bay, người mẹ cũng không ngăn cản gì, vậy lần này chắc cũng được.
"Vẫn thấy khó chịu à?"
Phu nhân cực kỳ lo lắng, đoạn lấy điện thoại ra rồi dặn dò người ở đầu bên kia: "Bảo bác sĩ đến một chuyến."
Nha Thấu: "Không..."
Cậu vừa mở miệng thì đã bị phu nhân ngắt lời: "Những chuyện khác mẹ đều đồng ý, nhưng thân thể quan trọng nhất, nhất định phải kiểm tra cho cẩn thận."
Giọng điệu không cho thương lượng nên Nha Thấu đành phải thôi, lúc sắp đi còn được Tạ Thầm nhét cho một đạo cụ liên lạc.
...
Đúng là nhà giàu bậc nhất có khác, Nha Thấu nhìn biệt thự to đùng, thầm nhủ.
Cậu tự về một mình.
Mà không đúng lắm, không thể nói là một mình được, vì bên cạnh cậu còn có một con robot nhỏ ngồi phi cơ cùng cậu về nhà.
Rất khéo là cậu vừa đẩy cửa chính ra đã thấy ông anh họ Erwin đã thoát được sau khi rơi xuống biển đang ngồi trong phòng khách.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, vẻ mặt khi trông thấy cậu kích động cực kỳ, ông sải bước như muốn bay đến trước mặt thiếu niên luôn vậy.
Nhiệt tình, nhiệt tình quá.
001 giải thích:【Cha của ngài, tên là Nghiêm Quốc Lân.】
Cha cậu, họ Nghiêm?
【Khả năng là theo họ mẹ?】001 suy đoán.
Nha Thấu thắc mắc: "Không có thông tin về mẹ của thân phận này à?"
001:【Thông tin nhập vào không đầy đủ, thông tin của bà ấy tạm thời chưa được nhập vào. Dù sao cũng là phó bản mới nên khi bắt đầu vận hành thường nhiều bug lắm.】
Đạo lý thì hiểu, nhưng chẳng phải người mẹ trên danh nghĩa của cậu nói rằng cha cậu rất bận hả? Sao tự dưng lại xuất hiện ở nhà?
Cha Nghiêm tuy không khóc sướt mướt như mẹ Nghiêm nhưng một người đàn ông từng này tuổi rồi lại đỏ mắt, nhìn cậu rồi không ngừng nói "tốt rồi" thì có thể thấy ông mừng và kích động thế nào khi thấy cậu an toàn trở về.
Tay Erwin vẫn còn bó bột, chắc là bị thương lúc rơi xuống biển, lúc này cũng rơi mấy giọt nước mắt.
"Căn cứ vào trạng thái hiện giờ của chủ nhân, xin chủ nhân kịp thời bổ sung nước, chú ý nghỉ ngơi."
Thanh âm của robot nhỏ khiến cả hai người kia khựng lại.
Thấy con robot nhỏ đang nháy đèn đỏ, Nha Thấu hơi tò mò, còn 001 nhìn thấy con robot này thì tức điên.
001 không chịu thua cũng nói một câu:【Ký chủ uống nước đi.】
"..."
Cha Nghiêm hình như đang thương lượng chuyện gì đó với Erwin, trên bàn trà bày đủ loại bản vẽ, các loại số liệu rối rắm hoa cả mắt.
Sau khi hết kích động, bọn họ lại vùi đầu vào thảo thuận, cha Nghiêm thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xem thiếu niên đang làm gì, thấy cậu không có việc gì mới lại yên tâm cúi đầu xuống.
Nha Thấu nhân lúc này đi dạo một vòng tầng một của biệt thự rồi mới đi đến chỗ máy lọc nước rót cho mình một cốc nước.
Nhấp một ngụm nhỏ, nuốt xuống mới cảm thấy dạ dày hơi trống trơn.
Cả ngày không ăn gì, tới khi cậu nhận ra thì cảm giác đói bụng đã sôi lên rồi.
Nha Thấu để cốc nước lại bên cạnh máy lọc nước, lúc duỗi cánh tay ra, ánh mắt thoáng thấy một mảnh màu lam xinh đẹp.
Trên cánh tay trắng nõn điểm một cái vảy cá màu lam lấp lánh, nhưng chớp mắt một cái thì đã biến mất tăm.
Nha Thấu sững sờ.
Chẳng biết từ lúc nào mà Erwin đã đi tới, thấy bộ dạng ngơ ngác của cậu bèn hỏi: "Sao thế em họ?"
Nha Thấu cúi đầu nhìn cánh tay mình, lẩm bẩm: "Hình như em vừa thấy thứ gì đó."
"Chắc nhìn nhầm." Erwin bước tới, lấy hai cái cốc khác rót nước, không quan tâm lắm: "Lúc trước em vẫn hay nhìn nhầm mà."
Nha Thấu ngẩng đầu: "Chẳng hạn?"
Erwin trầm tư: "Chẳng hạn như thường xuyên thấy những mảnh lụa rất đẹp, nhưng em lại nói đó không phải là lụa, còn nói chúng đong đưa trong nước trông đẹp lắm."
"Lại còn nói mình nhìn thấy con cừu nhỏ có cánh, người có tám cánh tay, trong đầu lúc nào cũng có mấy tưởng tượng kỳ quặc."
Nha Thấu nhớ tới thiết lập nhân vật của mình ——【Luôn có những ảo tưởng kỳ quặc...】
Người có tám cánh tay thì cậu chưa thấy bao giờ nhưng nhện người thì có thấy rồi.
Erwin rót xong hai cốc nước chuẩn bị mang qua cho cha Nghiêm, đi được nửa đường lại dừng lại.
"Anh còn nhớ năm ngoái, em nói nằm mơ thấy mình có một cái đuôi cá màu lam rất đẹp nữa."