Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 110: "Bên anh còn có dịch vụ khám tại nhà nữa à?"



Edit: Lune

Nha Thấu rụt tay về, nhìn chằm chằm vào chỗ vừa có vảy cá ban nãy.

Cánh tay thon dài, trên cổ tay không có gì cả, mảnh vảy màu xanh lam đột nhiên xuất hiện vừa rồi cứ như là mơ vậy.

"Đuôi cá... màu xanh lam?"

Cậu ngẩn ra trong chốc lát.

Cha Nghiêm ở trong phòng khách gọi y: "Được rồi Erwin, đừng có dọa Nha Nha nữa."

Erwin nhún vai, đáp một tiếng "Vâng" rồi bưng cốc nước đi đến bên cạnh cha Nghiêm rồi ngồi xuống.

Đuôi cá màu xanh lam, cừu con có cánh và người có tám cánh tay đều bị bọn họ quy kết thành ảo tưởng.

Nhưng trên hòn đảo hoang đó quả thực có một thứ không ra người không ra quỷ, những điều này thực sự chỉ là ảo tưởng thôi ư?

Nha Thấu bỗng cảm thấy cái thiết lập vốn chỉ thuận miệng nhắc đến này đâu đâu cũng là bẫy, mỗi một điểm đều có tương ứng cả.

【Thân thể mềm mại, da thịt non nớt】tương ứng với thể chất quái dị của cậu,【Luôn có những ảo tưởng kỳ quặc】chính là đánh giá của "Người nhà" cậu hiện giờ về cậu.

Cha Nghiêm thấy Nha Thấu đứng yên không nhúc nhích, ngẩng đầu khỏi đống bản vẽ trên bàn lên, vẫy tay gọi cậu lại gần.

Con robot nhỏ đi bên cạnh chân Nha Thấu, theo cậu tới phòng khách.

Cha Nghiêm cầm lấy cái kính để bên cạnh, sau đó viết viết vẽ vẽ gì đó lên trên bản vẽ, trong lúc ấy vẫn tranh thủ hỏi han: "Nha Nha vừa thấy cái gì vậy?"

Nha Thấu xoa cổ tay: "Chỉ thấy mấy vết xước trên cánh tay thôi ạ."

Cậu không nói thật, sự mẫn cảm bẩm sinh với cảm xúc khiến cậu cảm thấy NPC trước mặt này hơi khác thường.

Bàn tay cầm bút của cha Nghiêm dừng lại: "Chỉ có vậy thôi à?"

Nha Thấu gật đầu: "Vâng, nhưng con chớp mắt cái là nó biến mất rồi."

"Chắc do con vừa về tới nhà, mệt quá nên xuất hiện ảo giác, mẹ con gọi bác sĩ đến kiểm tra cho con rồi phải không? Nhất định phải tra cẩn thận vào, thân thể quan trọng nhất."

Cha Nghiêm cúi đầu tiếp tục viết gì đó, do khoảng cách xa quá mà còn ở chỗ ngược sáng nên Nha Thấu không thấy rõ, nhưng cậu sợ mình chủ động đi tới nhìn sẽ khiến hai NPC này nghi ngờ nên đành thôi.

"Vâng." Nha Thấu ngoan ngoãn nói: "Vậy con lên tầng nghỉ ngơi đây."

"Ừm." Tay cha Nghiêm tay không ngừng: "Về rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, thời gian này đừng nghĩ ngợi gì cả, dưỡng thân thể cho khỏe là được."

Nha Thấu gật đầu, sau đó đi theo robot nhỏ lên tầng.

...

Phòng của cậu nằm giữa tầng hai, có một ban công rất rộng, ra ngoài còn có thể thấy mặt trời đang từ từ lặn xuống.

"Đây là đồ ngủ của chủ nhân, còn có bàn chải đánh răng và khăn mặt."

Robot nhỏ chuẩn bị sẵn đồ dùng cho cậu, trên màn hình hiển thị một khuôn mặt tươi cười, chỉ có có giọng nói máy móc vẫn lạnh lùng như cũ.

Nha Thấu ngồi xổm xuống chọc chọc đầu nó: "Mi là cái gì vậy?"

"Tôi là robot gia dụng đa năng Tiểu Ngũ, rất vui được gặp lại ngài." Robot nhỏ trả lời đâu ra đấy.

"Toàn năng?" Nha Thấu hơi tò mò: "Vậy mi có thể làm những gì?"

"Giải đáp thắc mắc cho chủ nhân, tôi có thể trải giường, tưới hoa, quét dọn vệ sinh..." Robot nhỏ nói một chức năng lại dừng lại một tí, chẳng hiểu sao nghe cứ hài hài.

"Vậy mi có biết giờ là thời đại nào không?" Đối với vấn đề này, Nha Thấu đã xoắn xuýt lâu lắm rồi.

"Năm thứ 28 theo lịch Tinh Tú."

Lịch Tinh Tú?

Nha Thấu nhỏ giọng hỏi: "Là thời đại tương lai hả?"

Robot nhỏ dường như bị câu hỏi này làm cho đứng hình, khuôn mặt tươi cười ban đầu trên màn hình biến thành một dấu hỏi chấm màu đỏ, sau đó mới nói: "Xin lỗi chủ nhân, trong cơ sở dữ liệu không có từ này."

Càng kỳ lạ hơn.

Nha Thấu nén cảm xúc quái dị trong lòng xuống: "Thế phương tiện di chuyển của chúng ta bây giờ là gì?"

"Các loại phương tiện bay không giới hạn bao gồm tàu vũ trụ, tàu bay, cầu bay, ván trượt bay, v.v."

Nha Thấu: "Vậy còn công cụ liên lạc thì sao?"

"Điện thoại." Robot nhỏ nói.

Nha Thấu: "Tất cả mọi người đều dùng điện thoại à?"

Robot nhỏ: "Đúng vậy, thưa chủ nhân."

Nha Thấu vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Không có quang não hay gì đó hả? Công cụ liên lạc chỉ có điện thoại thôi à?"

Đèn báo của robot nhỏ nhấp nháy, tiếp tục khẳng định: "Không có công cụ liên lạc nào khác nữa, thưa chủ nhân."

Giọng nói máy móc không nghe ra cảm xúc, hai lần khẳng định lại mang chút cảm giác vô lý khiến Nha Thấu nhất thời không biết nên nói gì.

Có thể nghiên cứu ra được công nghệ chế tạo phương tiện bay thì không thể nào công cụ liên lạc vẫn dừng ở điện thoại được. Cho dù có dừng lại ở điện thoại thì các chức năng bên trong cũng phải khác đi hoàn toàn mới đúng.

Tuy nói công nghệ nghiên cứu phương tiện bay và điện thoại di động không giống nhau, nhưng cũng không thể có sự chênh lệch lớn như thế được, vô lý giống như một người trưởng thành đi thi chạy với một đứa bé mới sinh chưa biết đi vậy.

Tiên tiến và lạc hậu hòa trộn vào nhau, cứ như thể sự tiên tiến kia xuất hiện từ hư không ấy.

Nha Thấu nhíu mày, nhớ tới một điểm mấu chốt hơn, cậu cúi đầu xuống đối diện với khuôn mặt tươi cười màu đỏ trên màn hình: "Vậy mi kiểm tra dữ liệu thân thể của ta được không?"

Vừa rồi nó bảo cậu đi uống nước làm cho 001 cũng là trí tuệ nhân tạo tức lắm luôn.

"Được chứ." Robot nhỏ nói: "Tôi còn có dữ liệu thân thể lúc trước của ngài nữa."

"Vậy ta xem được không?"

Thiếu niên ngồi xổm xuống, khuôn mặt nho nhỏ, nhẹ nhàng nói chuyện với nó, đôi mắt của robot nhỏ biến thành hình trái tim bé xíu: "Đương nhiên là được."

Lời nói vừa dứt, trước mặt robot nhỏ liền chiếu ra một màn hình giả lập, trên màn hình là dữ liệu thân thể của Nha Thấu.

Các chỉ số đều bình thường, ảnh chụp thì không biết Hệ Thống Chủ lấy từ đâu ra mà thiếu niên trên ảnh cười rạng rỡ cực kỳ.

Nha Thấu kiểm tra một lượt không phát hiện ra điều gì bất thường, dứt khoát kéo thẳng xuống cuối, lập tức trông thấy hai hàng chữ nhỏ màu đen ở dưới cùng.

--[Ghi chú: Nhất định phải bổ sung nhiều nước, ngâm mình mỗi ngày.]

--[Năm 27 lịch Tinh Tú.]

Ngoài mấy cái đó ra thì đúng là một bảng dữ liệu rất bình thường.

Nhưng năm 27 lịch Tinh Tú thì là năm ngoái rồi.

Nha Thấu hiểu ra, đây là bảng dữ liệu của năm ngoái.

Cậu xem lại bảng dữ liệu một lần nữa, xác định không có manh mối nào nữa mới thoát ra.

Trở về giao diện chính, Nha Thấu mới phát hiện ở đây không chỉ có dữ liệu của cậu mà còn có dữ liệu thân thể của cha Nghiêm, mẹ Nghiêm và Erwin.

Ngoài đó ra thì phía sau còn có hai ô màu xám, Nha Thấu nghĩ sao lại bấm vào, chẳng ngoài dự đoán, cậu không mở ra được.

"Hai ô màu xám này là gì vậy?" Nha Thấu hỏi robot nhỏ: "Mở ra được không?"

"Phải nâng cao quyền hạn mới mở được." Robot nhỏ nói.

Nha Thấu: "Ta là chủ nhân của mi mà? Sao lại không nâng cao quyền hạn được."

Vẻ mặt của robot nhỏ biến thành vẻ xoắn xuýt, mãi mới nói: "Vậy cho tôi một tuần."

Một tuần sau là mở ra được, Nha Thấu gật đầu: "Ừm nha."

Bảng dữ liệu của cha Nghiêm, mẹ Nghiêm và Erwin ở dưới cùng chỉ có một dòng chữ nhỏ, ghi thời gian kiểm tra, còn ở trên cùng có một nút nhỏ bấm vào là xem được dữ liệu kiểm tra trước đó.

Bắt đầu từ năm 18 lịch Tinh Tú, toàn bộ dữ liệu trong mười năm đều có thể kiểm tra được ở trong đó bao gồm cả【Năm 28 lịch Tinh Tú】, cũng chính là năm nay.

Ngón tay Nha Thấu hơi co lại, sau đó lại duỗi thẳng mở bảng dữ liệu của mình ra lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy hồ sơ nào trước năm ngoái cả, cũng không có dữ liệu của năm nay.

Chỉ có bảng dữ liệu của một mình cậu là không mở được.

Cậu nhìn sang robot nhỏ: "Tiểu Ngũ, sao chỉ có mình ta là không xem được vậy?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra ngơ ngác lẫn hơi bất an: "Của ta chỉ có năm ngoái thôi à?"

Robot nhỏ gật đầu: "Đúng vậy, dữ liệu của chủ nhân năm ngoái mới được nhập vào." Nói xong lại lắc đầu, chủ động giải thích: "Kiểm tra sức khỏe tổng thể năm nay được sắp xếp vào hôm sau sinh nhật của chủ nhân."

Mà vào ngày sinh nhật Nha Thấu lại rơi xuống biển thành ra cũng bỏ lỡ lần kiểm tra tổng thể này.

Giọng nói máy móc tiếp tục: "Nhưng cha mẹ của chủ nhân đã đặt lịch lại cho ngài rồi, đừng lo lắng."

Nha Thấu: "... À."

Robot nhỏ tiến lên một chút: "Chủ nhân còn gì muốn hỏi không?"

"Hết rồi." Nha Thấu lắc đầu, nhớ ra cái gì lại kéo cánh tay máy của nó: "Lấy cho ta một cái điện thoại đến đây nhé."

...

Vì đã tắm ở trên tàu rồi nên Nha Thấu thay đồ ngủ rồi lên giường luôn.

Sắc trời đã khuya, robot nhỏ mang điện thoại mới tới rồi kéo rèm cửa lại, sau đó ngồi xổm ở bên cạnh cửa tiến vào trạng thái ngủ đông.

Điện thoại của phó bản này thật sự không khác gì điện thoại bình thường, hệ điều hành giống nhau, cũng không có chức năng đặc biệt nào cả.

Còn có rất nhiều ứng dụng lạ mắt, Nha Thấu mở một ứng dụng mạng xã hội khá lớn lên, tìm kiếm thử mấy từ khóa được đề xuất.

Trang kết quả trả về rất náo nhiệt, hết sức hài hòa, thảo luận về các nghệ sĩ với đủ loại chương trình, không có điểm nào khác thường cả.

Nha Thấu thử tìm kiếm từ khóa "người cá", hiện ra mấy triệu kết quả tìm kiếm lận, mà đây mới chỉ là kết quả của một công cụ tìm kiếm thôi.

Trong đó có vô số bài đăng có nhiều bình luận tương tác.

Cậu bấm vào một bài đăng có nhiều bình luận để xem, lướt một lượt thì thấy bình luận kiểu "Thích người cá khủng khiếp, muốn được vào cơ sở nghiên cứu làm việc quá đi mất! Dù làm trợ lý quèn cũng được!" là xuất hiện nhiều nhất, ý tứ biểu đạt trong bình luận này hoàn toàn trái ngược với những gì cậu hiểu trước đó.

Mà cái cơ sở nghiên cứu kia...

Nha Thấu nhanh chóng tìm kiếm "Cơ sở nghiên cứu thí nghiệm Cory Morodo", lần này thì số lượng bài đăng xuất hiện ít hơn rất nhiều.

Trong phòng bật đèn ngủ, ánh sáng đèn ngủ kết hợp với ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu sáng khuôn mặt thiếu niên, cũng chiếu sáng cả vẻ nghiêm trọng trong mắt cậu.

Thực ra cậu đã ngủ rất lâu trên tàu, nhưng lúc này trong căn phòng tối mờ, ngồi trên chiếc giường mềm mại yên tĩnh lướt điện thoại, trong phòng còn xông hương nên khó tránh khỏi cảm thấy buồn ngủ.

Đợi đến khi cơn buồn ngủ tích tụ đủ nhiều, dù Nha Thấu có cố gắng tỉnh táo đến mấy đi nữa cũng không chống lại được mà ngủ thiếp đi.

Lần này cậu không mơ thấy gì hết, không biết ngủ bao lâu mà mùi hương quanh quẩn trong giấc mơ ngày nồng hơn rất nhiều.

Hình như cậu nghe thấy tiếng cửa mở, còn có giọng nói của 001 nữa.

Nhưng lúc này cậu lại như chìm dưới nước, mặc cho người trên bờ có gọi thế nào cũng không cách nào phản ứng được.

【Thiếu chủ, tỉnh đi.】

Hệ thống Tình Yêu lên tiếng mà giống như đột ngột đưa tay ra, xuyên qua từng tầng nước biển kéo thiếu niên đang chìm xuống lên.

Nha Thấu mở bừng mắt, còn chưa kịp thở dốc, trong giây lát nhìn rõ xung quanh thì tim suýt nữa ngừng đập.

Đèn ngủ đã hết điện trong lúc cậu ngủ, trong phòng đen như mực.

Nhưng cậu vẫn thấy được một cái bóng lờ mờ đang ở ngay cạnh giường mình, nhìn đường nét của cái bóng đó thì có vẻ là người.

-- Có người đang đứng bên cạnh giường mình.

Đây cũng là nguyên nhân 001 và Hệ thống Tình Yêu điên cuồng gọi cậu.

Dáng người rất cao, lúc vào hắn ta đã đóng cửa lại, không bật đèn mà cứ đứng bên cạnh giường cậu như thế, cũng không biết đã đứng ở đây bao lâu rồi.

Động tác định ngồi dậy cứng đờ, đầu óc trống rỗng, lưng thiếu niên cong ra thành một đường cong xinh đẹp, lại từ từ lún vào nệm mềm lần nữa.

"Tỉnh rồi à?"

Giọng nam ôn hòa vang lên trong bóng tối, người đó đi sang bên cạnh bật đèn lên, ánh sáng đột ngột sáng lên làm mắt Nha Thấu nhoi nhói, cậu đành phải nhắm mắt lại, trong không gian yên tĩnh còn nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng nhanh.

Ga trải giường với chăn có màu xanh lam nhạt, thiếu niên nằm lún vào trong đó, lấy tay che mắt, chân hơi co lên một chút khiến cái chăn mỏng hơi nhô. Chăn đắp ngang bụng, ngoài hở cổ tay ra thì những chỗ khác đều bọc kín mít.

Thấy thiếu niên như vậy, người kia lại tắt đèn đi, lần nữa mở miệng còn nghe ra chút áy náy: "Xin lỗi."

Người đột nhiên xuất hiện trong phòng là ai? Tại sao lại xuất hiện trong phòng cậu? Lúc hắn ta lên đây, cha Nghiêm và Erwin có nhìn thấy không?

Hàng loạt câu hỏi xoay quanh trong đầu Nha Thấu, kể cả trên người có nhiều đạo cụ nhưng thiếu niên vẫn bị dọa cho sợ điếng người.

"Anh bật đèn ngủ cho em rồi."

Nha Thấu bỏ tay xuống, thấy người kia lấy một cái đèn nhỏ từ trong túi ra để lên tủ đầu giường cho cậu.

Lúc hắn ta để đèn ngủ lên chỉ thấy được một bên mặt, đeo kính gọng vàng, đường nét cằm sắc nét, bàn tay đặt đèn ngủ xuống có khớp xương rõ ràng, dưới ánh đèn vàng ấm trông càng đẹp.

Người đó quay lại, Nha Thấu mới nhìn rõ dáng vẻ của anh ta.

Giống như chất giọng của anh ta vậy, là kiểu khuôn mặt rất dễ khiến người ta có thiện cảm, cùng là đeo kính nhưng cảm giác lại khác hẳn với Thẩm Thính Bạch. Vẻ mặt anh ta rất ôn hòa, không dữ cũng không lạnh lùng chút nào, khi nhìn thấy Nha Thấu còn nở nụ cười.

"Chào buổi tối, Nha Nha." Người nọ tự giới thiệu.

Nghe giới thiệu, Nha Thấu cuối cùng cũng biết thân phận của người trước mặt mình: Là bác sĩ Trình Tư Niên mà mẹ Nghiêm đã hẹn đến để kiểm tra cho cậu.

Nha Thấu chống người ngồi dậy, bàn tay giấu sau lưng nắm chặt ga trải giường, trong lòng bàn tay rịn mồ hôi.

"Bên anh còn có dịch vụ khám tại nhà nữa à?"

Mặt cậu hơi nhợt, nhưng môi lại rất đỏ, lúc giương mắt nhìn anh ta còn tỏ vẻ hơi bất mãn.

Vừa rồi vì ánh sáng mạnh quá nên phải che mắt, giờ bỏ tay ra mới để lộ đôi mắt, Trình Tư Niên lọt vào đôi mắt màu lam xinh đẹp, nghe vậy thì nói: "Không có, nhưng Nghiêm phu nhân trả đủ nhiều."

À đúng, nhà họ siêu giàu.

Nha Thấu không đáp lại câu này mà hỏi một câu khác: "Vậy sao anh lại tự dưng xuất hiện trong phòng tôi? Sao không bật đèn?"

Bên cạnh anh ta còn có một cái túi khá to, Nha Thấu liếc qua, trông thấy có một ít dụng cụ kiểm tra.

Nhưng những thứ này vẫn không xoá bỏ nghi ngờ của cậu, giờ trong lòng cậu chỉ đầy cảnh giác với vị bác sĩ xuất hiện đột ngột này thôi.

Cục bông trắng dán sát vào tay cậu mà cọ, mèo mướp đứng ngay bên giường, bất động nhìn chòng chọc vào Trình Tư Niên.

Một đạo cụ Nuốt Chửng cấp S+, còn có một Boss phó bản cấp S+, vậy mà áp lực tỏa ra lại không khiến Trình Tư Niên lộ chút cảm xúc căng thẳng nào cả.

Nhìn ánh mắt chất vấn của thiếu niên, anh ta lại nói lần nữa: "Xin lỗi."

"Vừa rồi gặp chủ tịch Nghiêm và cậu Erwin ở dưới tầng, họ bảo anh lên đây." Trình Tư Niên nói: "Thấy em đang ngủ, anh sợ làm phiền nên không bật đèn."

Cái lý do nát thật, Nha Thấu không tin người có thể khiến 001 đưa ra cảnh báo lại không bật đèn chỉ vì "sợ làm phiền giấc ngủ của mình".

Trình Tư Niên tiếp tục: "Trong phòng bật điều hòa nên anh mới đóng cửa lại."

Ngực Nha Thấu hơi phập phồng, tay siết chặt chăn hơn, không nói gì cả.

Trình Tư Niên đã nói hết những gì có thể nói rồi, nhớ tới mục đích mình đến đây, anh ta ôn hòa nói với thiếu niên: "Giờ chúng ta bắt đầu làm kiểm tra nhé."

...

Thấy thiếu niên đã thích ứng được rồi nên Trình Tư Niên tắt đèn ngủ rồi bật đèn trong phòng lên.

Sau khi trong phòng sáng choang lên, Nha Thấu không còn hồi hộp như trước nữa.

Trình Tư Niên nhấc một cái ghế đẩu tới để cạnh giường, lấy dụng cụ kiểm tra cần dùng từ trong túi ra, vừa nói vừa làm: "Còn cần phải đến bệnh viện để làm kiểm tra một số bộ phận, hôm nay chỉ làm mấy kiểm tra nhỏ thôi, Nha Nha đừng căng thẳng quá."

Nha Thấu qua loa "ừm" hai tiếng.

Sau khi bình tĩnh lại, cậu mới phát hiện lưng mình đầy mồ hôi lạnh.

Không chỉ sau lưng mà trên trán cũng có, thêm không khí lạnh thổi ra từ điều hòa nữa làm cả người lạnh rùng mình.

Trình Tư Niên đưa một cái khăn tới: "Lau đi."

Cái khăn vốn là do robot nhỏ đặt ở bên giường, Nha Thấu liếc anh ta một cái, nhận lấy rồi lau sạch cho mình, sau đó mím môi phàn nàn: "Anh làm tôi sợ."

"Xin lỗi." Trình Tư Niên vừa sắp xếp dụng cụ vừa nói, sau khi đặt cái cuối cùng xong liền vẫy tay với Nha Thấu: "Qua đây nào."

Nha Thấu chậm chạp dịch mông qua, muốn xem người này rốt cuộc muốn làm gì, thế là phối hợp nghe theo anh ta, đưa tay ra.

Nhưng Trình Tư Niên có vẻ chỉ đến kiểm tra thật, anh ta nhìn chăm chú vào dữ liệu trên màn hình ảo, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Không bổ sung nước kịp thời."

Nha Thấu: "..." Nước biển có uống được đâu.

"Dinh dưỡng hấp thu mỗi ngày đều không đạt tiêu chuẩn."

Còn chưa được ba ngày, sao dữ liệu này cho ra được kết quả dinh dưỡng hấp thu không đạt tiêu chuẩn vậy. Bé con muốn nói lại thôi, cúi đầu đá cái ghế con mà Trình Tư Niên để gần đó một cái.

Trình Tư Niên dựng cái ghế con lên rồi xoay người về chỗ cũ, mà mắt không giây nào dời khỏi cái bảng dữ liệu.

Vẻ nghiêm túc trong mắt anh ta rất thật, Trình Tư Niên cực kỳ quan tâm đến kết quả kiểm tra của cậu, Nha Thấu hơi nhíu mày nhìn anh ta.

Trình Tư Niên xem xong bảng dữ liệu mới quay sang cậu: "Có thể nói cho anh biết sau vụ tai nạn đã xảy ra chuyện gì không?"

Con tàu đã chạy đến nơi rất xa bờ, xung quanh toàn là biển mà vẫn có thể sống gần ba ngày, với tiểu thiếu gia được bao bọc nâng niu từ bé mà nói thì đúng là một chuyện rất khó làm được.

Nha Thấu: "Chuyện này đâu có nằm trong phạm vi công việc của anh nhỉ?"

"Có một chút liên quan nhưng không nhiều, đối với việc theo dõi thân thể thì biết được hàng ngày ăn những gì rất quan trọng." Trình Tư Niên đẩy gọng kính: "Tất nhiên tiểu thiếu gia không muốn nói cũng được, đây là tự do của em."

Mũi chân thiếu niên chạm đất, hỏi ngược lại: "Vậy anh nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?"

Trình Tư Niên đoán: "Gặp được cá heo chăng?"

Nha Thấu: ?

"Chẳng phải thường có mấy tin tức như thế à? Cá heo giúp con người thoát khỏi sự truy đuổi của các sinh vật biển khác rồi đưa họ lên bờ." Giọng Trình Tư Niên tràn ngập ý cười, từ vẻ ngoài cho đến nội dung cuộc trò chuyện đều rất giống anh trai hàng xóm tốt bụng.

"... Trí tưởng tượng của anh phong phú thật đấy."

Một câu khá mỉa mai, ai ngờ Trình Tư Niên lại rất tán thành: "Anh cũng cảm thấy vậy."

"Anh thường xuyên huyễn tưởng ra một vài thứ, nếu như thật sự trở thành hiện thực thì tốt biết mấy."

Nha Thấu nghiêng đầu: "Anh huyễn tưởng ra cái gì?"

"Em đoán xem." Trình Tư Niên cong môi, cất dụng cụ vào trong túi: "Khi nào tiểu thiếu gia nói cho anh biết chuyện trên biển, anh sẽ nói cho em biết những huyễn tưởng của anh."

"Em nghỉ ngơi đi, anh xuống dưới trước."

...

Trình Tư Niên đứng dậy rời đi, Nha Thấu đi theo anh ta ra ngoài cửa một tẹo, thấy anh ta trao đổi gì đó với cha Nghiêm, trên mặt cha Nghiêm hiện lên vẻ lo lắng, sau đó nghiêm túc gật đầu rồi tiễn anh ta ra ngoài.

Khi cha Nghiêm quay đầu lại thì cậu đã lặng lẽ vào trong phòng rồi.

Chưa đến ba phút, cha Nghiêm đã gõ cửa phòng cậu, hỏi cậu có muốn ăn chút gì không.

Nha Thấu mở cửa, tay vẫn giữ lấy tay nắm cửa: "Thôi con chờ ăn sáng luôn."

Bây giờ là 12 giờ đêm, cha Nghiêm vỗ đầu ảo não: "Xem bố này, Nha Nha về mà còn chưa ăn cơm tử tế nữa, Tiểu Trình mà không nhắc thì bố cũng bận việc quên mất."

Nha Thấu đợi ông nói xong mới hỏi một câu: "Mẹ con đâu ạ?"

Cha Nghiêm: "Hình như vẫn chưa về? Nha Nha nhớ mẹ rồi à? Để bố gọi điện cho mẹ con nhé."

Nha Thấu lắc đầu: "Không cần đâu ạ, con chỉ hỏi thôi."

"Bố ngủ ngon."

Nha Thấu đợi cha Nghiêm đi rồi mới đóng cửa lại.

Lưng dựa vào cửa, do mở cửa một lúc nên khí lạnh trong phòng tràn ra ngoài tương đối, giờ trong phòng không còn mát mẻ như ban nãy nữa, nhưng Nha Thấu lại cảm thấy còn lạnh hơn nhiều, tay cũng lạnh buốt.

【Ký chủ phát hiện ra điều gì rồi à?】

Nha Thấu không gật đầu cũng không lắc đầu, cậu nuốt nước bọt rồi đi tới bên giường, tung mình nằm vào giữa giường.

"Thái độ của cha Nghiêm và mẹ Nghiêm không bình thường."

Ngay từ đầu cậu đã cảm thấy cực kỳ không hợp lý rồi, cảm giác mà hai người này mang tới cho cậu là họ muốn tạo nên bầu không khí rằng họ rất quan tâm đến cậu, nhưng hành động thực tế thì không có bao nhiêu cả.

Chẳng hạn như sau khi đứa con trai cưng đã an toàn trở về, bọn họ không có biểu hiện quan tâm đến cậu nhiều lắm.

Một người thì 12 giờ đêm còn chưa về nhà, một người vẫn còn đang bận xử lý chuyện của mình.

Mà vừa rồi chính là điểm quan trọng nhất, một người cha vô cùng yêu thương con lại không nhận ra chuyện con mình chưa ăn gì, sau khi con về cũng không hỏi han gì hết, bình thường hả? Ít ra cái tên Trình Tư Niên lòng dạ khó lường kia còn hỏi một câu là cậu đã gặp chuyện gì trên biển.

Tóm lại chỉ một câu thôi, không hợp lý.

Nha Thấu đã ngủ đủ rồi, đêm hôm bị Trình Tư Niên dọa như thế nữa nên sau đó cũng không ngủ được mấy, cậu uống chút dịch dinh dưỡng mà phù thủy cho để lót dạ rồi lên giường nằm chờ. Chờ đến 7 giờ sáng mới mở cửa, đi dạo một vòng quanh biệt thự, mãi tới khi cha Nghiêm gọi cậu xuống ăn sáng.

Mẹ Nghiêm 12 giờ đêm qua còn chưa về nhà lúc này đang ngồi trên ghế sô pha, bưng một tách cà phê, xem tin tức ngày hôm qua.

Nhìn thấy cậu liền nở nụ cười: "Nha Nha, chào buổi sáng con yêu."

Nha Thấu: "Chào buổi sáng."

Bữa sáng đều mua hết ở bên ngoài, nhà giàu bậc nhất nhưng bữa sáng lại mộc mạc bất ngờ, sữa đậu nành, bánh tiêu, còn có các loại bánh ngọt khác. Nhớ ra tối qua con trai còn chưa ăn cơm nên sáng nay mua rất nhiều.

Cha Nghiêm và mẹ Nghiêm nói xin lỗi cậu vì chuyện hôm qua không nhận ra cậu chưa ăn cơm, Nha Thấu cắn một miếng trứng ốp la, đột nhiên gọi: "Mẹ ơi."

Mẹ Nghiêm dịu dàng nói: "Sao vậy con?"

"Sao trong nhà không có ảnh chụp chung của nhà mình thế ạ?"

Đây là điều mà Nha Thấu vừa phát hiện ra trong lúc đi dạo biệt thự ban nãy, cả căn biệt thự, đừng nói là ảnh chụp chung mà ngay cả ảnh cũng không có.

Sau khi cậu hỏi câu này, bầu không khí xung quanh tựa như hơi cứng ngắc lại.

Cha Nghiêm rót cho cậu một cốc sữa đậu nành, cười nói: "Vì nhà mình hiếm khi ở đây, lần này đến cũng chỉ vì để tổ chức party đồng cỏ cho con thôi."

"À à." Nha Thấu cúi đầu, chậm rãi ăn nốt miếng trứng ốp la còn lại, không hỏi gì nữa.

Mẹ Nghiêm cũng cười nói: "Mau ăn đi, mấy ngày này chịu khó nghỉ ngơi, còn đâu không cần nghĩ ngợi gì cả."

"... Vâng."

"Lúc nữa bác sĩ Trình sẽ đến, con nhớ phối hợp làm kiểm tra với cậu ấy nhé."

Nha Thấu: "Còn phải kiểm tra nữa ạ?"

Cái tên Trình Tư Niên gì đó còn muốn đến nữa hả?

"Đương nhiên rồi." Mẹ Nghiêm lại gắp cho cậu một miếng trứng: "Nhất định phải kiểm tra kỹ một lượt, chắc chắn thân thể không có vấn đề gì mới yên tâm được."

Cái tay đang kẹp miếng trứng của Nha Thấu khựng lại, cậu lẳng lặng cụp mắt xuống.

Cậu còn phát hiện ra, cha mẹ cậu cực kỳ quan tâm đến thân thể của cậu.

...

- Chương về sau đã dài lại còn dài đều nên tui muốn nhanh cũng không nổi, bà con chờ tui. T^T

- Ngôi 3 thay đổi theo bối cảnh, không phải tui bị loạn hay nhầm lẫn nhé.