Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 111



Edit: Lune

Họ yên lặng ăn xong bữa sáng, ăn xong thì có robot gia dụng dọn dẹp, không chỉ có Tiểu Ngũ mà còn có Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, trừ không có Tiểu Tam ra thì trong biệt thự có tổng cộng chín con robot nhỏ.

Cha Nghiêm và mẹ Nghiêm hôm nay đều không đến công ty mà ở nhà với Nha Thấu.

Nha Thấu thấy hơi xấu hổ khi ở cùng cặp cha mẹ trên danh nghĩa này, thêm cả nghi ngờ đối với bọn họ nữa. Trong phòng khách nghe họ tìm đủ chuyện để quan tâm mình, bối rối đến nỗi ngón tay ngón chân cậu co hết lại, cuối cùng cậu buộc phải tìm cớ chạy tới sân sau phơi nắng.

Mẹ Nghiêm vẫy tay với cậu: "Phơi mà thấy khó chịu thì vào nhà nhé."

"Vâng."

Thiếu niên nằm trên ghế dài, Tiểu Lê Hoa ban đầu đứng trên đùi cậu làm lún xuống một cái hố nhỏ, lúc sau thì cuộn tròn nằm trên đùi cậu, được thiếu niên gãi cằm cho.

Nha Thấu cong môi cười, nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh hiện giờ, khóe môi đang cong lên lại dần hạ xuống.

Nhìn biểu hiện của cha Nghiêm và mẹ Nghiêm vừa rồi quả thực rất giống một cặp cha mẹ vô cùng yêu chiều con trai, nhưng trong biệt thự có quá nhiều điểm đáng ngờ làm cậu luôn có cảm giác như sắp có mưa gió ập đến.

Đáy biển và trên đất liền giống như hai thế giới khác nhau, trên đất liền quả nhiên mới là trung tâm của phó bản.

Tiểu Lê Hoa cảm nhận được sự bất an của cậu, dụi đầu mình vào tay Nha Thấu. Nha Thấu vừa vuốt ve đầu nó vừa suy nghĩ lung tung, cố gắng tháo gỡ từng suy nghĩ lộn xộn như đống len rối trong đầu mình.

Chuyện không có ảnh chụp chung được giải thích là do họ không thường xuyên ở đây, nhà giàu có nhiều bất động sản rất hợp lý, nhưng một khi đã nghi ngờ thì nó sẽ ở yên đấy cho tới khi nào tìm được bằng chứng xác thực.

Hiện giờ cậu không có đủ manh mối để chứng minh những điều này là giả, trừ khi có thể tìm được một người nào đó hiểu rõ gia đình này để hỏi thăm tình hình.

Nha Thấu nghĩ đến Erwin.

Ngay sau đó, cậu lại nhớ đến lời mà Criller nói, Erwin không đáng tin, vậy ngoài anh ta ra thì có vẻ như chỉ còn con robot nhỏ tên Tiểu Ngũ hôm qua thôi.

Đang suy nghĩ, dường như cậu nghe thấy tiếng mẹ Nghiêm gọi mình.

Trình Tư Niên đến rồi, đằng sau còn có Erwin mà cậu vừa nghĩ tới nữa.

Hôm nay Trình Tư Niên không đeo kính gọng vàng mà đổi sang một cặp kính nửa gọng màu đen, mặc đồ thoải mái, trên tay không cầm gì cả, đang mỉm cười nhìn về phía cậu.

Nha Thấu mới gặp Trình Tư Niên hai lần, nhưng qua hai lần gặp ít ỏi này, cậu phát hiện Trình Tư Niên rất thích cười.

Không phải kiểu cười rập khuôn mà mỗi lần anh ta cười đều mang đến cảm giác ôn hòa như có gió phất qua vậy. Kết hợp với chất giọng trầm ấm của anh ta thì có thể dễ dàng lấy được lòng tin của bất cứ người nào. Nếu như đêm qua Trình Tư Niên không đột ngột xuất hiện bên giường cậu thì e là giờ Nha Thấu cũng đã bị vẻ ngoài vô hại này của anh ta lừa gạt rồi.

Cậu cho Tiểu Lê Hoa về hậu trường trước, đoạn hít sâu một hơi rồi đi về phía phòng khách.

Mẹ Nghiêm vừa thấy cậu đi tới liền nhiệt tình đẩy Trình Tư Niên đến trước mặt cậu: "Đây là bác sĩ Tiểu Trình, hôm qua Nha Nha đã gặp rồi phải không?"

"Vâng." Nha Thấu ỉu xìu đáp: "Đã gặp rồi ạ."

Trình Tư Niên nhìn cậu: "Có vẻ như em không vui khi thấy anh nhỉ?"

Anh ta cao hơn Nha Thấu khá nhiều, Nha Thấu ngước mắt lên nhìn anh ta một lúc mới chậm rãi nói: "Ai mà muốn ngày nào cũng gặp bác sĩ đâu."

"Con nói gì vậy." Mẹ Nghiêm cười, mắt cong nhẹ: "Chờ khi nào thân thể Nha Nha tốt lên rồi thì sẽ không cần gặp bác sĩ nữa."

Ánh mắt mang theo ý cười của Trình Tư Niên rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên, nhìn đôi mắt màu lam như đá quý kia, anh ta khen một câu: "Mắt em đẹp lắm."

Nha Thấu không có thiện cảm với anh ta, nhưng ở đây còn ba NPC có ý thức tự chủ không rõ lai lịch nữa nên cậu đành phải gác lại mấy ý nghĩ không hay: "Ồ, cảm ơn anh."

Cậu nói rất nhanh, đôi môi hé mở nhanh chóng khép lại, Trình Tư Niên hắng giọng: "Hôm nay cũng chỉ cần làm kiểm tra đơn giản thôi, lát nữa cháu đưa Nha Nha đến bệnh viện trung tâm kiểm tra toàn diện là được."

Cha Nghiêm gật đầu: "Vậy làm phiền Tiểu Trình nhé."

Erwin cũng nói: "Làm phiền anh rồi."

"Có gì đâu." Những dụng cụ kiểm tra mà Trình Tư Niên mang tới hôm qua đều được để trong phòng chứa đồ ở cửa, sau khi lấy ra thì lắp ngay trên bàn trà trong phòng khách.

Đống bản vẽ của cha Nghiêm hôm qua đã được cất đi, cha Nghiêm và mẹ Nghiêm ngồi ở bên cạnh, Erwin thì đứng sau lưng cậu, trong suốt quá trình Trình Tư Niên kiểm tra không ngừng đặt câu hỏi.

"Thân thể của Nha Nha không có vấn đề gì chứ?" Trong mắt phu nhân xinh đẹp lúc này đầy căng thẳng lẫn lo lắng: "Có bị xuất huyết bên trong gì không? Thần kinh cũng không có vấn đề gì chứ?"

"Kiểm tra sơ bộ không phát hiện có gì bất thường, còn sâu hơn thì phải đến bệnh viện kiểm tra mới biết được."

Trình Tư Niên xem xét dữ liệu của ngày hôm nay: "Việc bổ sung dinh dưỡng thân thể thiếu hụt cứ bám theo cái này là được, thời gian này chịu khó nghỉ ngơi là có thể bù đắp đủ thôi."

Nói xong, anh ta rút một tờ giấy từ trong tập tài liệu ra, phía trên viết những thứ cần ăn trong khoảng thời gian này. Anh ta làm việc rất có tâm, còn cẩn thận dặn thêm lần nữa: "Quan trọng vẫn là phải bổ sung nước kịp thời."

Mẹ Nghiêm gật đầu, trước khi Trình Tư Niên dẫn Nha Thấu ra ngoài thì sực nhớ ra điều gì đó, bà bỗng giữ anh ta lại: "À Tiểu Trình, gửi cho cô một bản dữ liệu thân thể của Nha Nha nhé."

Bà chỉ vào robot gia dụng đa năng Tiểu Ngũ gần đó: "Để cô tải dữ liệu năm nay của Nha Nha lên."

Trình Tư Niên quay lưng về phía Nha Thấu nên Nha Thấu không thấy được nét mặt của anh ta, chỉ có thể nghe thấy câu trả lời:

"Vâng."

...

Trình Tư Niên đưa Nha Thấu đến bệnh viện trung tâm.

Lúc Nha Thấu xuống khỏi quả cầu bay, khoảnh khắc chân chạm đất, cuối cùng âm báo của hệ thống cũng vang lên.

【Tinh ——】

【Nhiệm vụ cá nhân 2: Lên bờ đã hoàn thành.】

Đi tới bệnh viện là hoàn thành? Bệnh viện này mới là "bờ" mà hệ thống nhận định à?

Nha Thấu ngây người, không ngờ nhiệm vụ 2 tới tận chỗ này mới nhận được thông báo.

Bệnh viện trung tâm khác hẳn với bệnh viện hiện đại cậu biết, đủ loại trang thiết bị lạ cùng với những hành lang trong suốt nối giữa các tòa nhà, trong đó có cả người đến khám bệnh lẫn y bác sĩ đi tới đi lui.

Điều không thay đổi có lẽ là quy trình khám bệnh rất phức tạp và...

Rất đông người.

Trình Tư Niên quay đầu lại nhìn thì phát hiện thiếu niên không theo kịp, bèn đi đến bên cạnh cậu, nói đầy ẩn ý: "Bệnh viện đông người quá phải không?"

Nha Thấu do dự gật đầu: "Ừm."

Đông người không phải chuyện gì tốt, chỉ có thể mừng là ở đây có robot dịch vụ, một số người già tới khám bệnh không biết bắt đầu từ đâu và không ai đi cùng sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Trình Tư Niên ngẩng đầu nhìn hành lang trong suốt nối liền giữa các tòa nhà, những người vội vã bước đi chỉ chú ý đến con đường trước mắt mình chứ không ai chú ý đến phong cảnh bên dưới.

Xung quanh có người gào khóc mất cả tiếng, cũng có người tuyệt vọng khi vừa nhận được kết quả xấu, hoặc mừng rỡ khi cuối cùng cũng khỏi bệnh được xuất viện, tất cả đều hòa trộn vào nhau.

Nếu không biết rõ đây là phó bản vô hạn lưu thì có lẽ Nha Thấu đã cho rằng đây chính là thế giới của họ sau nhiều năm nữa rồi.

Ngón tay Nha Thấu hơi co lại, cậu quay đầu sang một bên, hàng mi dài cụp xuống: "Giá mà tất cả mọi người không bao giờ bị bệnh thì tốt biết mấy."

"Anh cũng mong vậy." Trình Tư Niên vẫn ngẩng đầu, đoạn nheo mắt lại: "Hoặc là con người không bao giờ bị bệnh, hoặc là khoa học kỹ thuật đủ tiến bộ để có thể chữa khỏi bất kỳ loại bệnh nào, dù sao thì ít ra cũng phải thực hiện được một trong hai điều này chứ."

Trình Tư Niên đi phía trước cậu, cặp kính không độ vừa rồi đã bị anh ta tháo ra, Nha Thấu nhìn chằm chằm anh ta, đột nhiên nói: "Đây chính là 'huyễn tưởng của anh' mà anh nói sao?"

"Nha Nha thông minh lắm, nhưng không được dụ anh nói ra như vậy đâu nhé." Trình Tư Niên nhấc chân đi về phía trước, không tiếp tục chủ đề này nữa: "Đi theo anh nào."

Chuyển chủ đề nhanh đến mức Nha Thấu hoàn toàn không kịp phản ứng.

Không biết kiểm tra lúc nữa có phải chỉ mình cậu hay không, để đề phòng bất trắc, Nha Thấu bỏ sẵn cục bông trắng Nuốt Chửng vào trong túi mình trước. Cái vòng trên cổ tay xanh hơn lúc trước nhiều rồi, vết nứt cũng ít hơn không ít, vòng tay đang dần dần hồi phục.

"Đừng có đụng vào tôi! Đám điên này!"

Cách đó không xa truyền đến một tiếng thét kinh hoảng, một người mặc quần áo bệnh nhân, trên đầu còn đeo thiết bị chẩn đoán đang chạy điên cuồng về phía Nha Thấu, phía sau y còn có mười mấy nhân viên bảo an.

Người bệnh nhân đó vừa chạy vừa hét, trong mắt tràn đầy sợ hãi: "Tôi không muốn quay về!"

Y vốn đang chạy về phía Nha Thấu, với tốc độ của y thì đám bảo an kia hoàn toàn không đuổi kịp được, nhưng khi người đó quét mắt về phía Nha Thấu bên này lại như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp mà phanh gấp lại rồi ngã nhào xuống đất.

"Ji... Ji..."

Người đó run rẩy duỗi một cái tay ra, trong miệng lẩm bẩm gì đó, Nha Thấu kìm nén nỗi sợ trong lòng nhích về phía trước, nhưng lại bị Trình Tư Niên dùng một tay ngăn lại.

Giọng của Trình Tư Niên rất ôn hòa: "Đừng đến gần, trạng thái tinh thần của người này không ổn định, rất nguy hiểm."

Chính vì người đó ngã xuống nên mười mấy nhân viên bảo an phía sau mới đuổi kịp.

Bọn họ thở hổn hển đè người đó xuống, lôi y dậy khỏi mặt đất, đá mạnh vào người y một cái. Nhưng lúc quay đầu trông thấy Trình Tư Niên thì sắc mặt lập tức lộ vẻ hoảng sợ: "Bác sĩ Trình, tên điên này đột nhiên chạy ra ngoài nên chúng tôi không phản ứng kịp, nó còn lén lút chế ra thuốc bột, chúng tôi..."

Trình Tư Niên cắt ngang lời giải thích yếu ớt vô lực của bọn họ, tốc độ nói không nhanh nhưng lại mang đến cảm giác áp lực nghẹt thở: "Mười mấy người không đuổi kịp một người?

Sắc mặt đám người kia lập tức trắng bệch, môi mấp máy muốn nói gì đó, người trong tay họ lại điên cuồng giãy giụa.

"Buông tôi ra! Các người mới là bọn điên!"

Bệnh viện vốn đã đông người, động tĩnh bên này đã thu hút không ít người tới, trong đám đông xì xào bàn tán.

—— "Nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người anh ta kìa? Chắc là từ bệnh viện tâm thần số ba bên cạnh nhỉ? Loại bệnh tâm thần này không nhốt kỹ lại, để chạy ra ngoài gây hại cho xã hội à?"

—— "Đáng sợ quá, may mà bị bắt lại rồi,mình điên còn nói người khác điên."

Nha Thấu thoáng nghiêng đầu, phát hiện là hai ông bác thích hóng chuyện đứng phía sau, họ còn đang nói gì đó nhưng Nha Thấu không nghe nữa mà quay đầu lại nhìn bóng lưng của Trình Tư Niên.

Trình Tư Niên lúc này hoàn toàn khác với Trình Tư Niên vẫn luôn mỉm cười với cậu, Nha Thấu bất giác cảm thấy Trình Tư Niên bây giờ hơi đáng sợ, bên tai là giọng ra lệnh lạnh lùng của anh ta: "Dẫn về, không được phép để chuyện tương tự thế này xảy ra lần nữa."

Đám người kia như được đại xá, nhìn cái dáng đó cảm giác chỉ thiếu điều quỳ xuống dập đầu với anh ta thôi: "Chúng tôi đi ngay đây ạ."

Người kia vốn đang vùng vẫy, giờ sắp bị kéo đi, ánh sáng leo lét trong mắt cũng tắt ngấm, y thình lình gào lên: "Đều là giả! Đều là giả!"

Người được gọi là "kẻ điên" gầy trơ xương, bên dưới bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình như trống rỗng, đường gân xanh trên tay nổi rõ, trên mu bàn tay còn có chi chít vết kim tiêm.

Tóc tai rối bù, trạng thái tinh thần bất ổn, lúc bị nhấc lên còn loạng choạng.

Có vẻ như y đã từ bỏ rồi, nhưng khi quét mắt tới Nha Thấu đứng phía sau Trình Tư Niên, ánh sáng trong mắt lại bùng lên, vùng vẫy muốn chạy về phía này.

"Cứu tôi, cứu tôi, tôi là..."

Miệng y bị bịt lại, bụng lại bị một bảo vệ khác đá mạnh cho một cái, cơn đau quặn lẫy mũi tiêm sau lưng khiến y lập tức ngất đi.

Tên bảo vệ đá người kia còn căm tức nhổ nước bọt, sau đó lôi bệnh nhân bỏ trốn này nhanh chóng rời đi.

Nha Thấu chỉ cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, cậu nắm chặt vạt áo, sực nhận ra mình đã nhìn theo hướng mấy người đó rời đi quá lâu rồi mới quay phắt đầu lại.

Cậu quay đầu quá đột ngột nên bất ngờ chạm phải ánh mắt của Trình Tư Niên đang nhìn mình, còn cả sự lạnh lẽo chưa kịp giấu đi trong mắt anh ta nữa.

Chỉ là thoáng qua rồi như băng tuyết tan chảy, Trình Tư Niên cong môi: "Nha Nha bị dọa sợ à?"

Nha Thấu bấm vào lòng bàn tay mình: "Hơi hơi." Cơn đau khiến cậu bình tĩnh lại, cậu ra vẻ vô tình hỏi: "Anh ta là ai vậy?"

"Bệnh nhân của bệnh viện bên cạnh." Trình Tư Niên nói: "Xin lỗi vì đã khiến Nha Nha sợ nhé, sau này anh nhất định sẽ yêu cầu họ tăng cường giám sát chặt chẽ hơn."

Trình Tư Niên làm động tác "mời": "Bây giờ anh đưa em qua đó."

Nha Thấu chậm rãi đi theo sau Trình Tư Niên, vừa đi vừa cúi đầu nhìn gót giày người phía trước: "Trình Tư Niên, làm bác sĩ nên lúc nào anh cũng quan tâm đến bệnh nhân như vậy à?"

Trình Tư Niên không hề dừng bước: "Sao lại hỏi thế?"

"Tại anh có vẻ rất để tâm đến tôi." Trong lòng Nha Thấu hơi trầm xuống, chờ câu trả lời của Trình Tư Niên.

Trình Tư Niên bình tĩnh nói: "Ừm, mẹ em trả cho anh khá nhiều tiền, cho nên em là đối tượng quan sát trọng điểm của anh."

Tại sao lại dùng... đối tượng quan sát?

Nha Thấu mím môi: "Phân biệt đối xử như vậy là không đúng." Đừng làm bẩn hai chữ bác sĩ được không?

"Trêu em thôi." Trình Tư Niên khẽ cười một tiếng: "Bọn anh đối xử với tất cả mọi người đều như nhau."

Sau đó Nha Thấu không nói gì nữa.

Cậu đã thăm dò đủ rồi, bởi vì đầu óc không nhanh nhạy lắm nên khi tới cửa phòng kiểm tra mới nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.

Không lâu trước đó, Trình Tư Niên đã vô tình tiết lộ: Anh ta không muốn con người bị bệnh, muốn chữa khỏi tất cả các loại bệnh tật trên thế giới, thoạt nhìn thì có vẻ là một bác sĩ ân cần chu đáo với bệnh nhân đấy.

Nhưng vừa rồi gặp phải bệnh nhân bỏ trốn từ bệnh viện bên cạnh thì sao? Phản ứng của Trình Tư Niên là gì?

Phản ứng của anh ta là để cho đám bảo an lôi người bệnh nhân kia về, đối với hành vi ức hiếp người của bảo an thì thờ ơ như không thấy.

Nha Thấu lại nghĩ đến từ đó.

—— "Không hợp lý."

Trình Tư Niên mở cửa phòng kiểm tra ra, một mùi thơm kỳ quái xộc ra từ bên trong khiến Nha Thấu cảm thấy hơi khó chịu.

Người đàn ông bước vào bên trong, vận hành mấy thiết bị mà Nha Thấu không biết là gì, sau đó mới đưa tay về phía cậu.

"Vào kiểm tra thôi."