Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 112: Đã trưởng thành



Edit: Lune

Gần như Nha Thấu không biết bất cứ thiết bị nào trong phòng kiểm tra, suy đoán xuất hiện trong đầu khiến tay cậu vô thức bám chặt lấy cửa, lưng thẳng băng, cứng ngắc bước chân vào.

Hôm nay vì phải kiểm tra nên cậu mặc quần áo rất rộng rãi. Áo phông đơn giản cùng quần dài màu đen, tóc vểnh lên vài lọn, đứng ngược sáng, trông trẻ trung vô cùng.

Còn vô cớ mang lại cho người ta cảm giác mềm mại mịn màng như nhung nữa.

Mùi thơm trong phòng kiểm tra càng nồng hơn.

Trình Tư Niên ngồi trên ghế, một tay chống cằm, một tay vẫy cậu: "Sao lại ngẩn người ra thế?"

Tới khi anh ta giục lần thứ hai, Nha Thấu mới buông tay nắm cửa, lề mề đi tới.

Trên mặt cậu lộ vẻ không tình nguyện lắm, hình như cực kỳ không muốn vào phòng kiểm tra này, cậu làu bàu: "Hôm nay phải kiểm tra những gì vậy ạ?"

"Không nhiều, chỉ cần kiểm tra hai phần là được."

Trình Tư Niên đứng dậy đi thay một bộ quần áo khác, trước khi đi còn nói với thiếu niên: "Mười phút là xong thôi, Nha Nha đừng căng thẳng quá."

Không, ở cùng anh trong không gian kín mới khiến tôi căng thẳng ấy, Nha Thấu đang cố gắng nhập vai thầm nhủ.

Trong phòng có một thiết bị trông khá giống khoang ngủ đông, xung quanh khoang có những ống dẫn chứa chất lỏng màu xanh lam bên trong, khoang đã bắt đầu vận hành, những chất lỏng màu xanh lam bên trong đang liên tục bốc ra thứ gì đó trông như sương mù, không ngừng truyền vào bên trong khoang.

Mà mùi Nha Thấu vừa ngửi thấy chính là do chất lỏng màu xanh lam này tỏa ra, cậu chưa từng ngửi thấy mùi này, mới đầu ngửi thì thấy hơi hắc, ngửi lâu rồi thì miễn cưỡng có thể chấp nhận được.

Chỉ có điều thấy hơi váng đầu, Nha Thấu vội lắc đầu để mình tỉnh táo hơn chút.

Không gian kín, có khi lúc nữa mình còn phải nằm vào trong đó, Nha Thấu hít thở sâu, đoạn giơ tay ra muốn xem thử thiết bị này rốt cuộc có chức năng gì, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào thân khoang thì cả bàn tay cậu lại xuyên qua luôn.

Nha Thấu ngây người tại chỗ, nhìn bàn tay mình xuyên qua thân khoang mà mắt trợn to, không sao tin nổi.

Lại sợ sau khi chớp mắt những thứ này sẽ biến mất nên mắt mở to đến nỗi nhức cũng không dám nhắm vào.

"Nha Nha."

Giọng nói của Trình Tư Niên vang lên từ phía sau, anh ta đang đeo găng tay, còn đeo cả cặp kính nửa gọng đã cất đi lúc trước, đôi mắt dưới tròng kính nhìn chằm chằm bên này: "Đang làm gì vậy?"

Bị nhìn đến nỗi nổi cả da gà, Nha Thấu bình tĩnh rút tay về: "Tại hơi tò mò về cái này."

"Vậy à?" Trình Tư Niên mỉm cười: "Đây là thiết bị dùng để kiểm tra cho Nha Nha lúc nữa đấy."

Anh ta ngoắc tay, ra hiệu cho Nha Thấu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: "Qua đây nào."

Nha Thấu cẩn thận nuốt nước bọt, bất an đi tới ngồi xuống.

Trong mắt Trình Tư Niên hiện lên vẻ hài lòng.

【Mé! Cảm giác tên này không phải người tốt lành gì, cái loại hay cười tủm tỉm như này thích nhất là trở mặt đâm sau lưng người khác một nhát đấy, bé con đừng có dễ dàng tin tưởng hắn ta!】

【Lòng kiểm soát của tên này dữ thật, từ lúc vào bệnh viện đến giờ cảm giác anh ta vẫn luôn dẫn dắt streamer phải làm sao làm sao ý.】

【Muốn nói nhiều lắm mà gõ cả đống ra đều bị hệ thống boong hết. Nha Nha! Nếu con có thấy bình luận này thì hãy cẩn thận với Trình Tư Niên!】

【Vợ rõ ràng cũng nhận ra hắn ta có vấn đề rồi, nhưng liệu vợ có đấu lại Trình Tư Niên không đây huhu, trong phòng chỉ có hai người, không qua không được, lúc nữa còn phải kiểm tra, không biết vợ có bị ức hiếp không nữa.】

Phòng livestream loạn cào cào, mà trong lòng Nha Thấu cũng đang rối tung lên.

Cậu vẫn hơi cúi đầu, trên đầu bỗng vang lên câu hỏi của Trình Tư Niên: "Sao nhịp tim của em nhanh thế, đang nghĩ đến chuyện gì đáng sợ à?"

Giọng nói của anh ta lúc này hơi lạnh nhạt, Nha Thấu cố gắng để mình trông thật bình tĩnh, song thực tế bàn tay giấu phía sau đã bóp nhăn quần của mình từ lâu rồi.

Cậu phát hiện ánh mắt của Trình Tư Niên từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi mình, trong phòng kiểm tra bật điều hòa, không khí lạnh len lỏi vào trong bộ quần áo rộng rãi của cậu, lạnh đến nỗi làm cậu run lên.

"Vẫn chưa bình tĩnh lại sao?"

Trình Tư Niên chỉ chuyện bệnh nhân tâm thần vừa nãy, đưa cho Nha Thấu một bậc thang.

Nhưng ai biết được liệu anh ta có rút lại bậc thang giữa chừng hay không, cũng không biết bậc thang anh ta đưa cho sẽ dẫn mình đi tới đâu, Nha Thấu hơi ngẩng đầu lên, lông mi run run: "Do một phần thôi."

"Nhưng chủ yếu là tại tôi không thích bệnh viện."

Trong bệnh viện có sự sống mới, cũng có cả cái chết.

Hôm nay thiếu niên mặc một cái áo phông ngắn tay màu vàng chanh, màu này cực kỳ kén da, nhưng thiếu niên trắng nên chẳng những trông không bị dìm mà còn càng tươi hơn.

Ngón tay Trình Tư Niên khẽ động, chuyển chủ đề: "Nếu không thích bệnh viện, vậy Nha Nha có thích anh không?"

【??? Nhà ngươi đang lảm nhảm cái gì đấy? Dù chưa tối thì cũng đừng nằm mơ giữa ban ngày chứ??】

Ngón tay Nha Thấu xoắn vào nhau, vô cớ cảm thấy mình bây giờ giống như bị thiên địch dồn vào trong góc, không chạy được mà cũng không ừ hử được ấy. Miệng cậu hơi hé ra, cuối cùng chỉ có thể uyển chuyển nói: "Chúng ta mới gặp nhau có mấy lần."

Hơn nữa lần đầu gặp còn là lúc Trình Tư Niên đứng ngay bên giường mình, nhiều điểm đáng ngờ như thế cơ mà, ai thích cho được.

"Thế thôi vậy." Trình Tư Niên hiểu ý trong lời nói của cậu, giọng có vẻ hơi thất vọng, đoạn nhún vai, không nói gì nữa.

Ngay khi Nha Thấu cho rằng chủ đề này chấm dứt rồi thì Trình Tư Niên lại đột nhiên nói: "Cởi quần ra đi."

Bé con sốc, vẻ mặt ngơ ra như không tin nổi.

Trong phòng livestream cũng bùng nổ, cả đống dấu chấm hỏi trôi qua, tốc độ làm mới cực nhanh, có đôi khi do nhanh quá mà phần bình luận còn bị lag rồi đứng hình luôn, mà nhìn đại cái nào cũng thấy có từ thô tục.

【????? Phục rồi! Phục con mẹ nó luôn rồi! Cái loại đê tiện nào đây?? Kiểm tra bình thường mà cần phải cởi quần à?】

【Trình Tư Niên, anh tự xem lại mình đang nói gì đi? Tôi cho anh một phút, mau quỳ xuống xin lỗi vợ tôi ngay!】

【Mơ tưởng hão huyền! Vợ ông chỉ có thể cởi quần trước mặt ông thôi nhé, ok?】

【Lần trước Lục Lâm An mới chỉ ngứa mồm thôi đã bị vợ ghét rồi, Trình Tư Niên này đúng là tự đào hố chôn mình.】

Bên ngoài nắng rực rỡ, nhưng trong phòng kiểm tra không có cửa sổ, ánh đèn huỳnh quang trong phòng lúc này mang tới cảm giác lành lạnh.

Bên tai Nha Thấu toàn là tiếng độc thoại bùng nổ của 001, thậm chí vì khó nghe quá mà còn bị Hệ Thống Chủ mã hóa thành "Bíp-", cậu vẫn chưa kịp phản ứng, ấp úng hỏi lại: "Gì, gì cơ?"

Bé xinh đẹp ngơ ngác nhìn anh ta, vẻ mặt vừa hoang mang lại vừa kinh ngạc, hai mắt tròn xoe, dáng mắt tròn tròn trông y như con mèo con, đáng yêu vô cùng.

"Cởi quần ra." Trình Tư Niên lặp lại lần nữa: "Không thì kéo ống quần lên cũng được, cần kiểm tra tình trạng của chân."

Nha Thấu hơi bất an, giọng nhỏ xíu: "Phải kiểm tra chân nữa à?"

Trình Tư Niên gật đầu, giơ tay lên cho thiếu niên thấy găng tay của mình: "Nếu không anh đeo găng tay làm gì?"

"Con người quá nhỏ bé trước thảm họa tự nhiên, mảnh vỡ từ thân tàu, lực va đập khi rơi xuống biển, bất cứ một chi tiết nhỏ nào bị bỏ qua đều có thể dẫn đến hậu quả khôn lường, chẳng hạn như tổn thương xương, não hay các cơ quan nội tạng, những bộ phận này đều có khả năng bị tổn thương nghiêm trọng."

"Anh phải đảm bảo an toàn cho Nha Nha."

Khi nói lời này, Trình Tư Niên đang nhìn chân của thiếu niên, trong mắt anh ta không có bất cứ ý vị mờ ám nào cả mà chỉ đơn thuần là đánh giá và xem xét, còn xen cả tìm tòi nghiên cứu nữa.

Đèn huỳnh quang trong phòng kiểm tra nhấp nháy.

Lưng Nha Thấu đầy mồ hôi, cậu lén liếc về phía cửa phòng kiểm tra. Đóng rất chặt, với khả năng của cậu thì không thể nào chạy thoát trước khi Trình Tư Niên kịp phản ứng được, hơn nữa việc cậu đột nhiên bỏ chạy có thể còn gây ra nghi ngờ không cần thiết nữa.

Cậu chậm rãi cúi người xuống, bắt đầu kéo ống quần của mình lên.

Trình Tư Niên: "Chỉ cần để lộ bắp chân là được."

"... À."

Quần rất rộng, Nha Thấu kéo lên xong lại vặn ống quần vào.

Bắp chân rất trắng, do đang căng thẳng nên hơi căng cứng, đầu gối còn hơi hồng hồng.

Trình Tư Niên ngồi xổm xuống trước mặt Nha Thấu, cong ngón tay gõ vào mắt cá chân nhô ra chỗ cổ chân cậu, trầm ngâm nói: "Chỗ này từng bị thương phải không?"

Chỗ mắt cá chân với bắp chân ngay trên bị xe đẩy đâm trúng, tuy không gãy xương nhưng khi đó đỏ cả mảng lớn trông khiếp cực kỳ, lúc sau nhờ phù thủy điều chế thuốc cho mới hồi phục hoàn toàn.

Nha Thấu muốn rút chân về nhưng cổ chân bị Trình Tư Niên nắm chặt căn bản không cử động được.

"Bị trầy da chút xíu."

Trực giác mách bảo cậu rằng không thể nói thật trước mặt Trình Tư Niên nên cậu mới cố ý nói giảm mức độ nghiêm trọng của vết thương.

Trình Tư Niên gật đầu: "Vậy đi lại có thấy sao không? Chân có đau không?"

"Không."

"Được rồi." Nói xong, Trình Tư Niên viết gì đó lên màn hình giả lập trước mặt, màn hình để chế độ chống nhìn trộm nên dù có hiện ngay trước mặt thiếu niên thì cậu cũng không thấy được gì.

Trình Tư Niên không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, hắn gỡ ống quần ra rồi thả xuống chỉnh lại cho cậu, sau đó mới đứng dậy: "Phần này kiểm tra xong rồi."

Vậy thì chỉ còn lại phần cuối cùng.

Anh ta dẫn Nha Thấu đến trước thiết bị kia rồi mở cửa khoang, sương mù cùng với mùi thơm kia tràn ra phả vào mặt thiếu niên vừa mới đi tới khiến cậu không kịp đề phòng.

"Nằm vào đi, kiểm tra xong là Nha Nha có thể về nhà rồi."

Khoang được mở ra, Nha Thấu nuốt nước bọt, nhớ lại ban nãy mình không chạm được vào thiết bị nên trong chốc lát không nhúc nhích.

Trình Tư Niên chỉ cho rằng cậu sợ bèn an ủi: "Thiết bị an toàn lắm, hơn nữa anh ở ngay bên ngoài, lúc nào muốn ra ngoài thì cứ nói với anh."

Thế nhưng thiếu niên trước mặt lại bỗng nghiêng đầu, đôi mắt màu lam tròn tròn kia chớp nhanh mấy lần, thình lình hỏi: "Trình Tư Niên, vừa rồi sao anh lại biết nhịp tim tôi nhanh vậy?"

Nha Thấu cảm thấy đầu óc mình không tỉnh táo lắm, lời nói mà cậu tự cho rằng rất có khí thế khi vào tai Trình Tư Niên lại mềm nhũn chẳng có tí dữ dằn nào, âm cuối còn hơi kéo dài, tựa như cái lông vũ không có trọng lượng bay qua bay lại.

Trình Tư Niên đứng bên cạnh, có lẽ nhận ra cậu không muốn ở gần mình lắm nên đứng tại chỗ, đoạn mỉm cười, nói: "Phòng kiểm tra là dùng để kiểm tra mà."

Cho nên một khi đã bước vào đây, mọi dữ liệu thân thể đều sẽ được hiển thị ra hết, không còn gì là bí mật nữa.

Nha Thấu khó hiểu: "Nếu vậy sao lúc đầu anh không đưa tôi đến thẳng đây mà còn đến tận nhà tôi kiểm tra?"

Trình Tư Niên nhướng mày: "Có vẻ em cứ băn khoăn chuyện này mãi nhỉ."

"Bởi vì anh làm tôi sợ." Nha Thấu chậm rãi nói, cảm thấy đầu óc ngày càng choáng váng: "Tôi nhát gan lắm."

Lúc nói mấy lời này, cậu vẫn cúi đầu nên không thấy vẻ lạnh lẽo thâm trầm trong mắt Trình Tư Niên, mãi đến khi cậu nói xong câu sau, cái lạnh thấu xương kia mới chậm rãi tan đi.

Nha Thấu ngẩng đầu liếc anh ta một cái, môi mím lại làm má hơi phồng lên: "Anh đâu có nói cho tôi biết."

Trình Tư Niên bỗng cười: "Lúc trước anh đã nói với em rồi còn gì? Vì Nha Nha là đối tượng quan sát trọng điểm của anh."

Anh ta đặt tay lên thiết bị đã mở, mỉm cười nhìn Nha Thấu, chờ cậu đi vào.

Nha Thấu cảm giác trước mắt mình có rất nhiều Trình Tư Niên, nhìn mà hoa cả mắt, nhưng thiết bị thì chỉ có một, trong đầu cậu lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ: Nằm vào.

Cậu lảo đảo bước tới, nằm vào trong khoang.

Bên dưới rất mềm mại, Nha Thấu cảm giác như mình đã trở lại cái vỏ sò khổng lồ dưới đáy biển, êm ái thoải mái cực kỳ.

Trên màn hình nhỏ bên cạnh cập nhật thông tin cá nhân của cậu:

(Tên: Nha Thấu)

(Tuổi: 15)

(Trạng thái: Đã trưởng thành)

(Xin người bệnh thả lỏng, kiểm tra sắp bắt đầu.)

【Đã nhận được quyền hạn cấp S, đang đóng cửa khoang.】