Edit: Lune
Sương mù lượn lờ xung quanh, tay chân chẳng hiểu sao bắt đầu mềm nhũn, Nha Thấu nằm xụi lơ bên trong, cách màn sương mù nhìn Trình Tư Niên ở bên ngoài thiết bị.
Cửa khoang từ từ đóng lại, vẻ ôn hòa vốn có trong mắt Trình Tư Niên giờ đây không còn sót lại chút gì, dù có cách tấm ngăn trong suốt của thiết bị thì vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, còn có chút...
Điên cuồng.
"Vừa rồi Nha Nha sợ gì vậy?"
Trình Tư Niên bên ngoài thiết bị mỉm cười, trước mặt hiện lên một màn hình giả lập chống nhìn trộm, cặp kính nửa gọng màu đen kia che khuất quá nhiều thứ trong mắt anh ta, giờ phút này, lời hỏi han ôn hòa vang vọng trong phòng kiểm tra lại như đang thôi miên vậy.
Tia cảnh giác cuối cùng trong mắt thiếu niên chuyển thành mờ mịt, trong con ngươi màu lam phản chiếu hình bóng của anh ta, cậu nghĩ một lúc lâu mới trả lời: "Sợ anh."
Trình Tư Niên vốn đang khoanh tay, ngón trỏ gõ nhịp nhàng lên khuỷu tay, nghe thấy lời cậu nói thì dừng lại, tiến lên một bước: "Sao lại sợ anh?"
Từng bước ép sát, con sói đội lốt cừu dồn chú cừu non vào góc tường, nhất định phải bắt cậu đưa ra lời giải thích.
【Vợ ơi nguy hiểm!!! Cảm giác vợ đang không tỉnh táo lắm thì phải, nhỡ bị Trình Tư Niên lừa nói ra hết thì phải làm sao!】
【Tên Trình Tư Niên này chắc chắn không phải thứ tốt lành gì rồi, má nó chứ, lần đầu tiên muốn tiết lộ thông tin cho một streamer thì bị hệ thống mã hóa hết cả.】
【Tôn trọng số phận của người khác đi, lúc các streamer khác sắp chết sao không thấy mấy người kích động như thế vậy? Kẻ thích nghi được mới có thể sinh tồn, khôn sống mống chết, ok?】
"Bởi vì..."
Khoang được thiết kế hơi ngả ra sau, cảm giác mềm mại dưới thân cùng mùi hương quanh quẩn nơi chóp mũi, Nha Thấu khẽ cựa người.
Sau đó, do không thể suy nghĩ nên lời nói ra cũng trở nên chẳng đầu chẳng đuôi: "Anh dọa tôi, anh bảo tôi cởi quần..."
Trình Tư Niên cau mày, sửa lại: "Kiểm tra bình thường mà."
Nhưng Nha Thấu rõ ràng không nghe lọt tai: "Anh còn đêm hôm đứng cạnh giường tôi nữa, vừa mở mắt ra thấy có người thình lình xuất hiện đáng sợ lắm."
Giọng cậu nói dính vào nhau, chữ trước móc vào chữ sau nghe líu ra líu ríu, còn loáng thoáng nghe thấy mắng Trình Tư Niên là đồ tồi.
Thiếu niên đang phàn nàn lên án, giọng nói chuyện hệt như cái gậy trêu mèo, nói một câu lại như phẩy trước mặt một cái, làm người ta rất muốn mở cửa khoang ra xoa nắn một thôi một hồi.
Suốt quá trình Trình Tư Niên không hề nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ gì, đợi đến khi thiếu niên không nói gì nữa, anh ta mới mở miệng: "Hết rồi à?"
Nha Thấu: "Hết rồi."
"Ừ." Trình Tư Niên chuyển chủ đề, giọng lúc mở miệng lần nữa còn ôn hòa hơn rất nhiều: "Vừa nãy trông thấy bệnh nhân tâm thần kia, em đã nghĩ gì?"
Rõ ràng ngữ điệu nhẹ bẫng nhưng lại khiến người ta có cảm giác giống như một thanh kiếm lạnh lẽo sắp rút ra khỏi vỏ, mà bàn tay kia cũng đã sớm nắm chặt chuôi kiếm.
Thiếu niên bị ngữ điệu của anh ta làm cho run cả người, trong mắt ngoài mờ mịt ra thì còn có thêm tí xíu sợ hãi, nhiều hơn nữa là trống rỗng do không có ý thức mà chỉ biết máy móc trả lời.
Tốc độ nói của cậu không khác gì lúc thường, chỉ là giờ không còn chút cảm xúc nào thôi, cậu ngơ ngác nói: "Không nghĩ gì cả, chỉ là rất sợ thôi."
Thiết bị trong khoang vẫn tiếp tục hoạt động, cũng không có bất kỳ điểm bất thường nào.
Trình Tư Niên chạm vào màn hình giả lập: "Đúng là nhát gan thật."
"Vậy giờ em đang nghĩ gì?"
Nhắc tới chủ đề này, trên mặt Nha Thấu thoáng hiện lên vẻ giãy giụa, sau đó nhanh chóng về không cảm xúc như cũ: "Nghĩ khi nào thì được về nhà, tôi không thích bệnh viện."
Lời khai cơ bản khớp với những gì trước đó, có vẻ như cậu không hề nói dối.
Ngón tay thon dài của Trình Tư Niên vuốt ve ống dẫn chất lỏng màu xanh lam bên ngoài khoang, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng trên người thiếu niên trong khoang.
Ngoan ngoãn trả lời mọi câu hỏi, hỏi gì đáp nấy, chỉ là không còn vẻ linh động như thường ngày.
"Không được sợ anh đâu." Trình Tư Niên cười khẽ: "Dù sao sau này anh còn phải ở bên cạnh em rất lâu đấy, Nha Nha à."
"Phải thích anh chứ..."
Lời nói của anh ta tựa như màn sương mù bao quanh lấy thiếu niên trong khoang, không tránh được mà cũng không trốn thoát được, vang vọng bên tai như muốn thấm vào da thịt, như muốn khắc vào trong xương.
【Mẹ nó!! Trình Tư Niên, mày là đồ vô liêm sỉ! Sao dám nói thế hả!!?】
【A a a a rốt cuộc cái tên chết tiệt này đang làm gì vậy? Criller đâu rồi, sao không tới cứu vợ đi kìa!】
【Đang dưới đáy biển chứ đâu, phải gọi Tạ Thầm mới đúng chứ. Huhuhu Tạ Thầm, không phải cậu cùng đội với vợ à? Cậu chăm sóc em ấy kiểu gì đấy?】
"Em là do anh đưa lên, không cho phép em ghét anh." Trình Tư Niên mở cửa khoang, muốn nắm tay Nha Thấu: "Em là của anh..."
Ngay khoảnh khắc ngón tay sắp chạm vào thì một con thú khổng lồ lao tới, tung một vuốt hất văng tay của Trình Tư Niên.
Động tác của con thú khổng lồ quá nhanh, Trình Tư Niên căn bản không kịp phản ứng gì cả, da thịt chỗ gần cổ tay toạc bung, máu chảy ra, cơn đau buốt theo cánh tay xông thẳng lên não.
Nhưng anh ta không xem xét vết thương luôn mà nhìn chằm chặp vào con thú khổng lồ vừa tấn công mình.
Là một con mèo mướp to khủng khiếp, cao khoảng hai mét, hẳn là nó có thể biến lớn hơn nữa, nhưng để di chuyển linh hoạt trong phòng nên chỉ biến lớn chừng này, đứng sừng sững với tư thế bảo vệ bao bọc lấy thiếu niên phía sau.
Con mèo mướp này rất đẹp, bốn cái bao tay trắng giẫm trên mặt đất, đồng tử dọc màu vàng nhìn chòng chọc vào Trình Tư Niên, răng nanh nhếch lộ ra ngoài, cảm giác như thể chỉ cần Trình Tư Niên dám tiến lên một bước là nó sẽ lập tức cắn đứt cổ anh ta rồi nuốt chửng ngay vậy.
Ấy thế mà trong mắt Trình Tư Niên lúc này chỉ có mỗi sự cuồng nhiệt, ánh mắt anh ta rơi trên cái đuôi có màu sắc khác hoàn toàn với bộ lông trên thân con mèo mướp, giống như được ghép từ hai thể khác nhau vậy, sự cuồng nhiệt trong mắt lại càng thêm mãnh liệt.
Sự kết hợp này thật sự quá hoàn mỹ.
Nhưng đúng lúc này, con mèo khổng lồ đột ngột biến mất, chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của thiếu niên.
Nha Thấu nằm trong khoang, tay chân bủn rủn vô lực, cậu cố gắng đứng dậy, ánh mắt vẫn mờ mịt, ngơ ngác lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"
Trình Tư Niên lắc đầu: "Không có gì."
Nha Thấu đấm đấm bắp chân: "Kiểm tra xong rồi ạ?"
Trình Tư Niên: "Ừm, lát nữa anh đưa em về."
"..." Nói thật thì Nha Thấu không muốn đi xuống cùng anh ta tí nào, biểu cảm thoáng chốc có phần cứng nhắc.
May mà Trình Tư Niên không quá chú ý đến cậu nên cũng không phát hiện ra biểu cảm của cậu. Có vẻ như anh ta đang bận tìm con mèo đột nhiên xuất hiện ban nãy, nhưng anh ta tìm khắp phòng một lượt mà không thấy đâu cả, mãi đến khi điện thoại trong túi rung lên mới thôi.
Anh ta mở ra xem: "Xin lỗi Nha Nha nhé, anh có việc đột xuất, chắc em phải tự xuống rồi."
Nha Thấu xuống khỏi khoang thiết bị, lúc chân chạm đất vẫn cảm thấy không chân thực, cậu đáp lại một tiếng: "Ừm."
Cậu gắng gượng lấy lại tinh thần, chậm rãi rời khỏi phòng kiểm tra.
Cuối cùng cũng nhìn thấy mặt trời bên ngoài, dù chỉ ở trong đó hơn mười phút nhưng có cảm giác như cách cả một đời vậy.
Nha Thấu cố gắng hết sức để mình trông bình tĩnh nhất có thể, chờ đến khi đi đến nơi mà Trình Tư Niên không thể nào nhìn thấy được nữa mới tựa vào bức tường bên cạnh.
Cậu lấy viên ngọc trai vẫn luôn để trong túi ra, bề mặt vốn trắng ngà lúc này đang đỏ rực.
Còn nóng khiếp người.
...
Trong hành lang chỉ văng vẳng tiếng thở dốc hơi gấp gáp của Nha Thấu.
Đầu cậu đến giờ vẫn hơi choáng, cục bông Nuốt Chửng giờ đang bám trên tay cậu, hấp thụ chỗ sương mù với mùi thơm kỳ quái mà cậu đã hít phải.
Viên ngọc trai biến thành màu đỏ kia là do phù thuỷ đưa cho cậu, để khi cần có thể bảo vệ cậu.
Nha Thấu vốn tưởng rằng nó sẽ phát huy tác dụng ở dưới biển cơ, nhưng không ngờ lại là ở trên đất liền.
Nếu 001 có mặt thì sắc mặt bây giờ chắc đã đen như đáy nồi rồi, nó nghiến răng nghiến lợi:【Ký chủ, nhất định phải cách xa Trình Tư Niên ra.】
Sắc mặt Nha Thấu vẫn hơi nhợt nhạt, nghe vậy thì gật đầu: "Ta biết rồi."
001:【Mạo hiểm quá.】
Ngay từ khi bước vào phòng kiểm tra, Nha Thấu đã thấy mùi thơm kia cực kỳ bất thường rồi, nó khiến cậu vô thức cảm thấy bất an.
001 có thể khóa kín khứu giác trong một khoảng thời gian nhất định, nhưng Nha Thấu hiểu bản thân quá rõ, cậu rất sợ Trình Tư Niên, nếu diễn kịch trước mặt anh ta thì e là sẽ bị nhìn ra mất.
Cho nên cậu chỉ để 001 khóa phần nào thôi, do đó ban nãy mới rơi vào trạng thái mơ màng nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhớ ra rồi phát hiện điều bất ổn.
Thêm cả viên ngọc trai trong túi vẫn luôn nóng ran nữa, Nha Thấu muốn không tỉnh táo cũng khó.
Mấy lớp này chồng lên nhau mới có thể qua mặt được Trình Tư Niên.
"Cho nên ta mới thả meo meo ra."
Lúc nói lời này, lọn tóc vểnh trên đầu còn đung đa đung đưa, đoán chừng là đang nghĩ mình làm vậy siêu đúng đắn luôn á.
Trước khi nằm vào khoang thiết bị, Nha Thấu đã lặng lẽ thả Tiểu Lê Hoa ra ngoài.
Từ hậu trường chạy ra, cộng thêm thuộc tính của chính Tiểu Lê Hoa nữa nên Trình Tư Niên sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của nó, một khi Trình Tư Niên định làm gì đó thì Tiểu Lê Hoa sẽ nhảy ra ngăn cản.
Mà kể cả có bị phát hiện thì anh ta cũng không có đủ bằng chứng chứng minh Tiểu Lê Hoa là mèo của cậu.
Nghĩ thì hay lắm, chỉ là hơi nhát gan nên giờ đứng trong hành lang hơn mười mấy phút rồi mà vẫn còn đang run, cục bông trắng dính vào da cậu, tham lam nuốt những thứ đang cố gắng xâm nhập vào cơ thể cậu.
Nha Thấu khẽ chọc vào đầu Tiểu Lê Hoa, mềm giọng nói: "Mày còn biết biến to cơ à."
Mèo mướp vốn đang liếm móng vuốt, nghe vậy gật đầu, còn ngẩng đầu lên trông khá là đắc ý.
"Vậy sau này không thể gọi mày là Tiểu Lê Hoa nữa rồi." Nha Thấu ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng đầu gối lên khuỷu tay mình: "Đại Lê Hoa."
"Meo ~"
"Về thôi."
Nha Thấu chống người đứng dậy, khống chế bước chân loạng choạng của mình, cố gắng không để bản thân ngã sang bên cạnh, chậm rãi bước từng bước.
Có lẽ là vì hai phó bản trước đó cậu trải qua tương đối dễ dàng nên cậu gần như quên mất u ám khó lường, giỏi ngụy trang mới là đặc điểm của NPC ở nơi này.
...
Niềm vui sống sót sau tai nạn khiến Nha Thấu về nhà nằm dài trên giường cả buổi, đầu óc vẫn choáng váng, chờ sau khi cục bông trắng nuốt sạch mới có chuyển biến tốt lên.
Mẹ Nghiêm đích thân xuống bếp, thấy cậu ngủ li bì thì hơi lo lắng, lên hỏi cậu xem có muốn bà mang cơm lên phòng cho cậu không, sau khi Nha Thấu uyển chuyển từ chối mới thôi.
Trước khi đi còn bảo robot nhỏ mang nước vào cho cậu, đứng bên ngoài dặn dò: "Nha Nha nhớ uống nhiều nước vào."
Nha Thấu nhỏ nhẹ đáp: "Vâng ạ."
Cậu ngủ cả buổi, giữa chừng thấy miệng khô khát nước bèn bò dậy uống chút nước rồi lại quay về ngủ tiếp.
Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, Nha Thấu mới bị tiếng thông báo của máy truyền tin đánh thức.
—— Là Tạ Thầm.
Tạ Thầm biến mất một ngày cuối cùng cũng xuất hiện, Nha Thấu dùng chăn mỏng trùm đầu mình, ngủ đến nỗi mặt hơi đo đỏ, cậu mơ mơ màng màng bấm nút nghe, khẽ "alo" một tiếng.
Tạ Thầm dừng lại: "Đang ngủ à?"
Nha Thấu nằm trên giường khẽ cựa người, trùm kín đầu rồi thì không trùm kín chân được, bàn chân để hở ra ngoài hơi lạnh nên lại len lén rụt vào.
"Ừm ừm ừm."
Quả nhiên là mới tỉnh ngủ, bình thường chỉ ừm hai tiếng, bây giờ ừm tận ba tiếng.
Giờ này là thời gian ăn tối đi dạo, mà ngủ giờ này, Tạ Thầm nhạy bén nhận ra có gì đó khác thường: "Nha Nha gặp chuyện gì ở bệnh viện à?"
Nha Thấu phản ứng chậm nửa nhịp: "Sao cậu biết tôi đến bệnh viện?"
"Sáng nay tôi có đến tìm nhưng mẹ Nha Nha nói Nha Nha đến bệnh viện cùng bác sĩ rồi." Hàng mày của Tạ Thầm vẫn nhíu, hắn lặp lại câu hỏi: "Thế gặp phải chuyện gì?"
Nói một chốc một lát không rõ được nên phải mất một lúc Nha Thấu mới nói hết được cho hắn biết.
Trong lúc cậu nói, Tạ Thầm không hề lên tiếng, Nha Thấu nói xong đợi mười mấy giây vẫn không thấy hắn trả lời, đoạn chọc cái gối của mình, chủ động hỏi: "Tạ Thầm, cậu có biết Trình Tư Niên không?"
Tạ Thầm cuối cùng cũng đáp lại: "Không biết."
"Trong số những thông tin chúng ta nắm được hiện giờ không có người nào tên là Trình Tư Niên, nhưng anh ta hẳn là một NPC cực kỳ quan trọng." Tạ Thầm nói: "Những chuyện khác còn phải chờ xác nhận."
Hắn khựng lại, đột nhiên hỏi: "Anh ta không bắt nạt Nha Nha đấy chứ?"
"Không." Tuy Trình Tư Niên hơi khác thường, nhưng so với một số người đã gặp trước đó thì có vẻ anh ta không có ý đó với mình.
"Nha Nha giỏi lắm." Tạ Thầm nhắm mắt lại, sự bực bội mới sôi lên lập tức tắt ngấm khi nghe thấy giọng nói của thiếu niên.
Nha Thấu cuộn tròn trong chăn, cậu chớp mắt, sau đó vén một góc chăn nhỏ xuống để đầu mình ló ra ngoài, hỏi lại: "Thật không?"
Trong giọng nói còn có chút hân hoan.
"Thật mà." Giọng nói của Tạ Thầm truyền qua máy truyền tin nghe khác hẳn với điện thoại của phó bản: "Trong thời gian ngắn mà có thể nghĩ ra cách như vậy là rất giỏi rồi."
"Cũng rất ngoài dự đoán của tôi."
Ai cũng thích được người khác khen, cho dù đối phương chỉ là một người có thực lực tương đương mà nói để cho mình vui thì Nha Thấu cũng cảm thấy vui vẻ đến mức bong bóng bay khắp nơi rồi.
Cậu xoa hai má nóng bừng của mình, nghiêng đầu vùi vào gối.
Còn khẽ i a khi cử động nữa, giống như một miếng bánh ngọt mềm mại ngọt ngào đang tỏa mùi thơm ấy.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng nói của mẹ Nghiêm truyền từ bên ngoài vào: "Nha Nha con yêu, ra ăn tối thôi."
"Nhất định phải ăn một chút, cơm trưa con cũng chưa ăn, Nha Nha ra ăn cơm đi." Đây là giọng của cha Nghiêm.
Hai người đứng ở ngoài cửa phòng cậu, nghe có vẻ không thấy cậu ra thì không đi.
Nha Thấu đành phải bò dậy khỏi giường, nói tạm biệt với Tạ Thầm: "Tôi phải đi ăn cơm đây."
Tạ Thầm bên kia "ừ" một tiếng: "Có thể hai ngày tới sẽ không liên lạc được với tôi."
Nha Thấu khựng bước lại: "Sao vậy?"
"Tôi phải đến cơ sở nghiên cứu một chuyến, người chơi chủ yếu đều ở đó."
【Tinh ——】
【Nhiệm vụ cá nhân 3: Đến Cơ sở nghiên cứu thí nghiệm Cory Morodo.】
【Phần thưởng nhiệm vụ: Một manh mối quan trọng về cơ sở nghiên cứu.】
Nhiệm vụ lại đến.
Ngoài âm thanh thông báo lạnh lùng của hệ thống còn có lời dặn dò của Tạ Thầm.
"Mang đạo cụ tôi đưa cho theo bên người đi, nhớ cẩn thận với tất cả mọi người xung quanh trừ người chơi."
...
Nha Thấu ăn cơm xong lại phải ngâm bồn tắm một hai tiếng đồng hồ dưới sự thúc giục mãnh liệt của mẹ Nghiêm.
Trong bồn tắm hơi nóng lượn lờ, cậu ngâm mình trong bồn tắm vào mùa hè nóng nực vậy mà chẳng thấy khó chịu chút nào hết.
Cậu nằm sấp trên thành bồn tắm, chọc cái cục bông trắng ăn no tới nỗi mơ màng.
Đây cũng là đạo cụ Tạ Thầm đưa cho cậu, theo như 001 giới thiệu thì cục bông trắng này ngáp một cái là có thể nuốt hai người như cậu, mà bây giờ cục bông trắng đang bám trên đầu ngón tay cậu, còn màu trắng thì đã biến thành màu đỏ.
Tạ Thầm đưa cho cậu tổng cộng ba đạo cụ, một cục Nuốt Chửng, một là đạo cụ tấn công, còn một cái nữa thì tương tự như đạo cụ không gian.
Nha Thấu mở ra xem, phát hiện bên trong có một sợi dây chuyền.
Hình như là sợi dây chuyền mà Tạ Thầm hay đeo trên cổ.
Cậu cất kỹ giúp Tạ Thầm xong, bỏ hai món còn lại vào hậu trường. Viên ngọc trai nóng rực trong hậu trường lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, Nha Thấu lại lấy nó ra bỏ vào túi áo ngủ của mình.
Cả đêm không còn xuất hiện chuyện có người đột nhiên đứng cạnh giường cậu như hôm qua nữa, chỉ là vì ban ngày ngủ nhiều quá nên tối không ngủ được.
Không quá quen thuộc với hoàn cảnh ở thời đại này, chỗ này lại chỉ có mình mình là người chơi nên Nha Thấu cũng không tiện ra ngoài tìm manh mối.
Chỉ có thể chợp mắt một lúc khi trời gần sáng, sau đó dậy đi dạo quanh biệt thự một lần nữa.
Lúc ra khỏi cửa thì gặp robot nhỏ Tiểu Ngũ đến gõ cửa, trên màn hình của nó là hai hình trái tim to đùng.
Nha Thấu ngồi xổm xuống, mở giao diện lưu trữ lên, ấn mở dữ liệu của mình ra nhưng không thấy có kết quả kiểm tra hôm qua.
Nhưng rõ là hôm qua mẹ Nghiêm nói sẽ tải dữ liệu mới cho cậu mà.
Môi mím chặt, tâm trạng đi dạo biệt thự cũng không còn, cậu vỗ lưng Tiểu Ngũ rồi quay người về phòng.
Lấy một tờ giấy ra rồi bắt đầu viết viết vẽ vẽ, mãi đến khi dưới tầng có tiếng động mới ra khỏi phòng.
Trình Tư Niên hôm nay lại đến, ỷ vào việc không sợ Nha Thấu phát hiện ra chuyện hôm qua nên biểu hiện như thể chưa từng xảy ra chuyện cố gắng thôi miên cậu vậy, trên mặt lúc này mang nụ cười đúng mực, đang nói chuyện với cha Nghiêm và mẹ Nghiêm.
Hôm qua tất cả đều ở tầng một nên Nha Thấu không quan sát toàn cảnh được, giờ đứng trên cầu thang nhìn xuống, cậu thấy cha Nghiêm với mẹ Nghiêm trông như đang nịnh bợ Trình Tư Niên ấy.
Rõ ràng gọi là bác sĩ Tiểu Trình nhưng biểu hiện lại rất nịnh nọt, hoàn toàn không phù hợp với thiết lập nhân vật giàu có quyền thế chút nào.
Trình Tư Niên cười chào hỏi thiếu niên đứng trên tầng hai, ra hiệu cho cậu xuống dưới làm kiểm tra.
Sau chuyện hôm qua, Nha Thấu hơi sợ Trình Tư Niên nên không muốn xuống.
"Không muốn xuống à?"
Erwin thình lình xuất hiện sau lưng cậu, y ngáp một cái, hai mắt lim dim, hiển nhiên là mới ngủ dậy.
Nha Thấu dừng lại: "Sao anh lại ở đây?"
"Hôm qua muộn quá nên ở lại đây luôn, em họ không biết à?" Erwin hệt như con chim công lòe loẹt, nói xong còn ra vẻ buồn bã: "Em họ không còn thân thiết với anh nữa rồi."
Nha Thấu lùi lại một bước, không muốn nói chuyện hay tiếp xúc gì với Erwin.
Erwin lại chặn cậu lại, chỉ vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, đoạn hỏi cậu: "Biết anh ta là ai không?"
Nha Thấu ngước mắt lên: "Trình Tư Niên."
"Anh ta không chỉ là Trình Tư Niên." Cảm xúc trong mắt Erwin ngày càng nóng rực: "Có anh ta trợ giúp, nhà chúng ta sẽ có thể nắm được quyền lực thật sự."
"Anh ta là hy vọng của chúng ta."
...
Ngày thứ ba sau khi lên bờ vẫn khá nhàm chán, có lẽ là do phó bản lần này không có giới hạn thời gian nên nhịp độ không còn gấp gáp như trước.
Nhưng Nha Thấu cảm thấy khoảng lặng hiện giờ chỉ là đang ủ cho một cơn bão lớn hơn thôi, khiến cậu luôn cảm thấy thấp thỏm không yên.
Lần kiểm tra này của Trình Tư Niên có cả cha mẹ Nghiêm lẫn Erwin ở bên cạnh nên anh ta không làm gì lộ liễu cả, sau khi kiểm tra xong thì rời đi.
Nha Thấu ôm robot nhỏ Tiểu Ngũ nằm ở sân ban công ngoài phòng mình, xem cơ sở dữ liệu của nó.
Một số mục riêng tư đã bị khóa, với quyền hạn của Nha Thấu hiện giờ thì căn bản không mở ra được, nhưng cậu đợi đến tận chiều mà vẫn chưa thấy dữ liệu kiểm tra thân thể hôm trước được tải lên.
Mẹ Nghiêm làm rất nhiều món ăn, nghiêm ngặt tuân theo danh sách mà Trình Tư Niên đưa cho, đúng giờ gọi cậu uống nước, tối còn tự tay chuẩn bị nước tắm cho cậu, rất giống một người mẹ tận tụy vì con cái.
Nhưng bà càng tự mình làm mọi việc thì cái cảm giác không hợp lý kia càng nặng nề.
Toàn bộ ảnh trong kho dữ liệu của Tiểu Ngũ đều bị khóa nên không xem được, Nha Thấu lại chọc đầu nó: "Sao cái gì cũng không xem được vậy?"
"Cho tôi thêm bốn ngày nữa." Tiểu Ngũ tủi thân nói.
Nha Thấu gật đầu.
Thoắt cái đã gần đêm, do hôm qua vô tình làm xáo trộn đồng hồ sinh học nên tận đêm rồi mà Nha Thấu vẫn không ngủ được, cậu thấy hơi khát nước nên muốn xuống dưới lấy nước uống.
Nhưng vừa đến chỗ rẽ thì thấy hai bóng người ở cách đó không xa.
Màn hình giả lập sáng lập lòe, tiếng nói chuyện của hai người kia không lớn, nhưng đêm khuya tĩnh lặng cộng thêm Nha Thấu vẫn còn nguyên đặc tính của Ma cà rồng nên thị giác và thính giác trong bóng tối tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Cuộc nói chuyện của họ hẳn là đã gần kết thúc, có lúc im lặng một hai phút mới tiếp tục câu hỏi tiếp theo.
"Thân thể vẫn chưa dưỡng xong, chắc chắn muốn đưa đi à?"
Trong bóng tối vang lên giọng do dự của cha Nghiêm, mà cái người đeo kính đứng bên đối diện giờ đã khác hẳn với Trình Tư Niên ban ngày.
Nào còn vẻ gì là ôn hòa nho nhã nữa, trong mắt chỉ còn sự thờ ơ với sinh mạng.
"Qua bên kia dưỡng cũng được." Trình Tư Niên nói: "Không đủ thời gian."
Cha Nghiêm nghiến răng: "Vậy được, mai tôi sẽ nói với nó."
"Nhớ nói uyển chuyển một chút, tiện thể điều tra xem rốt cuộc sau khi rơi xuống biển đã xảy ra chuyện gì." Trình Tư Niên nói: "Còn cả người tên Tạ Thầm cứu cậu ta về nữa."
"Tôi hiểu rồi."
Mãi đến câu cuối cùng, Nha Thấu mới xác định người họ nói chính là mình.
Tiếng tim đập dồn dập như tiếng mưa rơi trong tiết trời mưa bão, tâm trạng như sấm dậy nổ vang bên tai.
Cậu nín thở, cảm thấy mình vẫn chịu khát được, thế là rón rén về phòng mình không để bọn họ phát hiện.
Nha Thấu biết, giông bão sắp đến rồi.
...
Cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm cha Nghiêm đã tới gõ cửa phòng cậu, thậm chí còn ân cần khác thường mang cả bữa sáng lên tận phòng cậu, trên mặt là biểu cảm từ ái, rất cố gắng đóng vai hình tượng một người cha tốt.
"Nha Nha dạo này thế nào? Tinh thần khá lên chưa?"
Cha Nghiêm cười, lấy một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường cậu, bóc cho cậu một quả trứng kho xì dầu, chờ cậu trả lời.
Nha Thấu cầm cái túi đựng đồ ăn sáng: "Khá nhiều rồi ạ, sao vậy bố?"
"Không phải lúc trước con vẫn luôn muốn bố xin cho con vào cơ sở nghiên cứu làm à? Một người bạn của bố nói có thể giúp con vào đó làm được, có điều là làm trợ lý thôi." Cha Nghiêm để quả trứng vào trong túi: "Trợ lý của nghiên cứu viên toàn là sinh viên giỏi từ các trường đại học ở thủ đô đấy, thấy bố siêu không?"
Nha Thấu nói trái lòng mình: "Siêu ạ."
"Người bạn kia của bố biết sức khỏe con không tốt nên sẽ không xếp việc gì nặng nhọc cho con đâu, đến đó con làm dáng thôi là được." Cha Nghiêm nói: "Ai dám bắt nạt con, Nha Nha cứ báo tên bố là ai cũng phải nể hết."
"... Vâng." Nha Thấu cảm thấy nhiệm vụ lần này đến đúng lúc thật: "Vậy khi nào con đi?"
"Nếu Nha Nha muốn thì ăn sáng xong là có thể đi luôn."
...
Cuối cùng Nha Thấu chọn ăn sáng xong thì đi, lúc sắp đi, cha mẹ Nghiêm lại đỏ mắt, không ngừng dặn dò cậu phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để mình bị tủi thân, v.v.
Cậu ôm robot nhỏ Tiểu Ngũ theo, ngồi lên quả cầu bay.
Vì cơ sở nghiên cứu là địa điểm bí mật nên quả cầu bay chuyên dụng không có cửa sổ, hơn nữa tất cả người trên quả cầu bay đều phải bị bịt mắt lại.
Mà vào trong quả cầu bay rồi cũng rất kỳ lạ, ngay cả 001 cũng không dò xét được tình hình xung quanh.
Đợi đến khi quả cầu bay cuối cùng dừng lại, bịt mắt được gỡ xuống, chân giẫm lên mặt đất, nhìn thấy mặt biển không xa phía trước, biểu cảm trên mặt Nha Thấu tức thì sững sờ cứng ngắc, tâm trạng vốn hơi nặng nề lúc này trở nên phức tạp cực kỳ.
???
Cái gì vậy!?
Sao cậu lại ra biển nữa rồi!
"Cơ sở ở đây ạ?" Giọng Nha Thấu hơi run.
"Không."
Nói vậy thì cậu không cần phải ở bên bờ biển rồi, Nha Thấu vừa định thở phào thì nghe thấy người dẫn mình đi nói tiếp: "Có ký túc xá ở đây thôi."
"Sau này sẽ ở lại đây, chúng ta còn có thể đi bắt cá nhặt vỏ sò nữa."
"..."
Sao cậu cảm thấy là cá đến bắt cậu mới đúng nhỉ.