Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 114: Con cá trước mặt ngài là Boss phó bản



Edit: Lune

Ký túc xá dành cho nghiên cứu viên và trợ lý nằm gần bờ biển nhưng vẫn cách một khoảng khá xa. Nha Thấu nhẩm tính, sau khi xác nhận ở khoảng cách này người cá khó mà lên được mới thở phào.

Cậu đi theo sau nghiên cứu viên dẫn mình tới kia, cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Ký túc xá của nghiên cứu viên được chia thành nhà nhỏ hai tầng độc lập và ký túc xá phổ thông, loại trước thì hầu hết được phân cho nghiên cứu viên cấp cao, loại sau thì là nơi ở của nghiên cứu viên bình thường.

Nghiên cứu viên dẫn đường cho cậu mặc đồng phục trắng, trước ngực đeo huy hiệu màu vàng, mà màu vàng này trông còn khá quen mắt.

Nghiên cứu viên này tên là Hàn Lĩnh, hẳn là một nghiên cứu viên cấp cao, huy hiệu màu vàng có năm cánh trông như mặt trời vàng óng, anh ta tự giới thiệu ngắn gọn rồi dẫn thiếu niên đến nơi cậu sẽ ở sau này.

Hàn Lĩnh nhận lấy hành lý của thiếu niên, ngước mắt đánh giá tiểu thiếu gia trước mặt rồi cúi xuống yên lặng dẫn đường phía trước.

Trong mắt người ngoài thì Nha Thấu được người cha giàu có của mình nhờ người quen xếp cho chân trợ lý vào đây chơi là chính, thế nên bọn họ cũng xếp cho cậu ở riêng một căn.

Cơ sở vật chất đầy đủ, không gian khá rộng, là loại nhà ở hai tầng độc lập, diện tích chừng 150m2, ngoài chuyện là căn nhà gần biển nhất trong khu này ra thì không chê được điểm nào hết.

Nha Thấu đẩy cửa sau ra.

Phía sau căn nhà là một khu rừng, mà ngoài khu rừng không đến mười mét chính là một vùng biển rộng lớn. Dưới ánh mặt trời, sóng nước dập dờn, ánh nắng phản chiếu trên đó như dát một lớp vàng vụn.

Nha Thấu nắm chặt tay nắm cửa, mím môi không biết nói gì.

【A, biển xanh quá, đầu chồng cũng xanh quá.】

【Nha Nha sống ở bờ biển à? Ha ha ha ha, này có khác gì cừu non sống cạnh hang sói đâu? Nha Nha còn nhớ anh chồng sống dưới biển bị mình trêu ghẹo không nè?】

【Tôi là biến thái để tôi nói trước, mấy người có nghĩ Criller nửa đêm sẽ mò lên liếm nước hoặc kéo vợ xuống nước không e he he.】

【Chắc khó lên lắm, chỗ Nha Nha cách bờ biển khá xa đấy, nhìn cũng phải hai ba mươi mét, xa vậy sao người cá lên được? Mà Criller từng hùng hồn tuyên bố mình không bao giờ lên bờ còn gì, hơn nữa đây là địa bàn của cơ sở nghiên cứu nên chắc hắn không tới đâu.】

【Người khác thì không biết nhưng Criller thì chưa chắc, mà kể cả hắn có lên bờ thì Nha Nha cũng đâu thèm để ý đến hắn.】

Hàn Lĩnh tưởng cậu chưa thích ứng được, hắn vừa lắp bộ báo động khẩn cấp vừa nói: "Một tuần có thể về nhà một lần, công việc tuần đầu của trợ ký không nặng lắm đâu, có gì không quen thì cứ nói với tôi."

Nha Thấu hoàn hồn: "Vâng."

Hàn Lĩnh dừng một lúc: "Khu này đều do chủ tịch Nghiêm đầu tư xây dựng, cậu đừng thấy có áp lực gì cả."

Cha Nghiêm sắp xếp cho cậu vào đây, bất kể mục đích cuối cùng là gì thì mặt ngoài cũng phải làm cho chu toàn, Nha Thấu "À" một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa lại: "Tôi có thể hỏi mỗi ngày cần làm những gì không?"

"Cái này thì khó nói, còn phải xem sắp xếp cụ thể thế nào." Miệng Hàn Lĩnh kín như bưng, không chịu tiết lộ bất cứ thông tin nào liên quan đến phương diện này.

Trên mặt Nha Thấu lộ vẻ thất vọng, mí mắt mỏng hơi hạ xuống, trông có vẻ buồn: "Ừm."

Nhưng cậu cũng ngẩng đầu lên luôn: "Vậy khi nào tôi chính thức nhận việc thế?"

"Ngày mai." Hàn Lĩnh nói: "Hôm nay dẫn cậu đi làm quen trong cơ sở trước."

Nói xong, hắn lại lấy ra một bộ đồng phục trắng y chang trên người mình, đưa đến trước mặt thiếu niên: "Thay vào trước đi, tôi đưa cậu qua đăng ký thông tin."

"Quần áo giặt sẵn rồi, cứ mặc luôn là được."

Lời đã nói đến mức này, Nha Thấu cũng khó từ chối, cậu nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn.

...

Nha Thấu cầm bộ đồng phục đó đi đến phòng tắm tầng một.

Sau khi thay xong quần áo, cậu không vội đi ra luôn mà kiểm tra lại đạo cụ trong hậu trường của mình. Thời gian CD của áo choàng đen mà chị gái cho đã hết, tuy chưa rõ tác dụng cụ thể nhưng chỉ riêng điểm không ai có thể đến gần cậu khi cậu không muốn là đã đủ dùng rồi.

Hệ thống Tình Yêu:【Hệ thống cũng đã nâng cấp hoàn tất.】

Nửa đêm đã cập nhật xong rồi, chỉ là đến giờ mới cài đặt xong thôi .

001 vỗ tay:【Chúc mừng chúc mừng!】

"Cập nhật xong thì có gì khác trước không?" Nha Thấu hỏi.

【Có, nhưng cụ thể thì chưa công bố, phải đợi sau này mới biết được.】

"Ừm ừm."

Việc Hệ thống Tình Yêu thăng cấp hoàn tất trong thời điểm mưa gió sắp đến này khiến Nha Thấu cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Mấy ngón tay trắng nõn đè lên tay nắm cửa, Nha Thấu hít sâu một hơi, nhẩm lại thiết lập nhân vật lần nữa rồi bước ra ngoài.

Đến phòng khách, lúc đối mắt với Hàn Lĩnh, tiếng thông báo của hệ thống biến mất mấy ngày nay lại vang lên lần nữa.

【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC "Hàn Lĩnh" + 30, tổng điểm thiện cảm: 50.】

Mức điểm này khá ổn, nhưng diều khiến Nha Thấu thấy hơi bất ngờ là ngoài thông báo về điểm thiện cảm ra thì còn kèm theo thông tin cá nhân sơ lược nữa.

【Họ tên: Hàn Lĩnh】

【Tuổi: 29】

【Chú thích: Thích bắt cá nhặt vỏ sò, nướng BBQ, hát karaoke, hy vọng bản thân sẽ đạt được thành tựu trong lĩnh vực của mình, mà anh ta cũng có bí mật riêng.】

Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ.

—— [Nhắc nhở đặc biệt: Điểm thiện cảm đạt 90 là có thể mở ra thông tin thân phận hoàn chỉnh nha.]

Lúc trước đâu có thấy hiện mấy thông tin này, lần duy nhất Hệ thống Tình Yêu đưa thêm thông tin là của Boss phó bản Ứng Tinh Uyên ở phó bản đầu tiên, mà giờ ngay cả thông tin của một NPC bình thường cũng có, đây là chức năng được nâng cấp của Hệ thống Tình Yêu à?

Nha Thấu gác lại thắc mắc trong lòng, nhìn về phía Hàn Lĩnh: "Anh dẫn đường đi."

Đồng phục mặc trên người thiếu niên rất vừa vặn, đồng phục trắng càng tôn lên làn da trắng ngần của thiếu niên, dưới mái tóc mềm xõa tung là đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp chứa đầy sự tò mò lẫn phấn khích, khác hẳn với những người bên trong cơ sở.

Lúc này Hàn Lĩnh mới hoàn hồn: "Ừm."

...

Muốn đến cơ sở nghiên cứu cần sử dụng quả cầu bay để di chuyển, lần này không phải bịt mắt nhưng quả cầu bay chuyên dụng không có cửa sổ nên cũng không xem được tuyến đường đi và về.

Khoảng mười lăm phút sau, quả cầu bay dừng lại.

Khác hẳn với phong cách kiến trúc cứng nhắc mà Nha Thấu hình dung trước đó, nơi đây được bao phủ đầy cây xanh, những tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, xếp thành hình vòng cung.

Những mảng cây xanh làm dịu bớt cảm giác lạnh lẽo lẫn sự tương phản do những bức tường kính mang lại, nhưng đứng trước con quái vật khổng lồ này, Nha Thấu vẫn cảm thấy ngột ngạt áp lực.

Cây cối xung quanh mọc xanh um tươi tốt, lúc Nha Thấu đi qua còn thấy có người đang cắt tỉa cho chúng. 

Không có mùi máu tanh, còn có mùi hương thoang thoảng giữa không trung, rất thơm, cũng rất quen thuộc.

Hành lang rộng rãi sáng sủa, Tiểu Ngũ đi theo bên chân cậu, chào hỏi robot nó gặp trên đường.

Giờ này không có ai, Hàn Lĩnh dẫn thiếu niên đi đăng ký thông tin.

Người đăng ký thông tin vốn đang ngủ gật, huy hiệu trước ngực có bốn cánh, vừa thấy trông thiếu niên xinh đẹp lạ mặt theo sau Hàn Lĩnh bước vào thì mắt sáng lên, gã phủi sạch trạng thái mệt mỏi vừa rồi: "Đến đăng ký thông tin à?"

Hàn Lĩnh chắn tầm mắt gã, trong giọng nói ẩn chứa cảnh cáo: "Cậu ấy là tiểu thiếu gia nhà chủ tịch Nghiêm."

Người kia lập tức xìu xuống, ngồi về vị trí ban đầu: "Chuyện này cứ nói qua điện thoại cho tôi là được, sao phải đích thân tới?"

"Trên bảo vậy." Hàn Lĩnh rút một tờ giấy từ ngăn kéo của gã ra, lại lấy một cái bút cho Nha Thấu: "Cậu ấy khác."

"Thôi được rồi, được rồi." Người kia xua tay: "Kệ các anh làm gì đấy."

Họ không tránh Nha Thấu, lời nói kia cảm giác như đang ám chỉ đủ mọi phương diện ấy.

Nha Thấu cố ý viết chậm lại, muốn nghe thêm, nhưng hai người kia sau khi nói xong câu đó thì không nói gì nữa, trái lại cùng nhìn cậu chằm chằm, nhìn đến mức lòng bàn tay cậu toát mồ hôi.

Cậu tăng tốc, điền xong thông tin thì đứng vào vị trí được chỉ định, đợi thiết bị phía trước ghi lại thông tin của mình, chẳng hạn như đặc điểm khuôn mặt với võng mạc các thứ.

Một huy hiệu năm cánh, một huy hiệu bốn cánh, địa vị cả hai trong cơ sở nghiên cứu đều không thấp, lúc này đều đang nhìn chăm chú vào hình ảnh thiếu niên trên màn hình.

Môi rất đỏ, gương mặt mềm mại còn hơi hồng hồng.

Bốn cánh đột nhiên hỏi: "Trang điểm à?"

Nha Thấu: ?

"Không." Thiếu niên trên màn hình nhíu mày, thấy câu này rõ kỳ quặc: "Sao lại hỏi vậy?"

Bốn cánh điều chỉnh lại góc độ, hàm hồ nói: "Không có gì, chỉ hỏi thôi."

Quá trình ghi thông tin rất nhanh, sau khi hoàn tất, người có huy hiệu bốn cánh kia muốn đi cùng họ nhưng bị Hàn Lĩnh ngăn lại.

Hàn Lĩnh liếc gã: "Cậu vẫn nên lo việc mình đi."

Nói xong, hắn dẫn theo thiếu niên còn đang ngơ ngác rời khỏi đây.

...

Bên trong trụ sở không giống bên ngoài, càng đi vào trong càng lạnh, cuối cùng Nha Thấu cũng hiểu tại sao đồng phục thống nhất này đều là quần dài áo dài.

Hàn Lĩnh đẩy cửa ra: "Đây là phòng quan sát."

Đẩy cửa ra mới phát hiện bên trong được thông với nhau, tổng cộng có hai tầng bao quanh, mà ở khoảng không phía dưới có những quả cầu thủy tinh đang lơ lửng.

Trong quả cầu thủy tinh chứa đủ loại sinh vật dưới nước, có sao biển, có cá ngựa, thậm chí Nha Thấu còn thấy có cả loại cá mà mình thường ăn khi còn ở dưới đáy biển lúc trước.

Có nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng đi qua đi lại trong đó, đang vớt thứ gì đó từ một chiếc xe đẩy cỡ lớn ra rồi bỏ vào những quả cầu thủy tinh trong suốt này.

Khoảng không giữa hai tầng rất rộng, những quả cầu thủy tinh lơ lửng được xếp cạnh nhau, ai mà mắc hội chứng sợ lỗ tròn nhìn vào thì sẽ thấy rợn người cực kỳ.

Một căn phòng bên cạnh Nha Thấu được mở ra, giây tiếp theo, tựa như có một bàn tay điều khiển, một quả cầu thủy tinh chứa sao biển chỗ khoảng không kia đột nhiên bay lên rồi trôi vào trong phòng.

Sau đó cánh cửa đóng lại.

Mà chỗ trống ra ở khoảng không kia lại có một quả cầu thủy tinh mới được đặt vào, và bên trong lại là một giống loài mới.

Hàn Lĩnh nhìn theo tầm mắt của thiếu niên về căn phòng đó: "Tầng hai là phòng nghiên cứu."

"Hướng nghiên cứu chính ở đây là đại dương, chia thành hai khu vực A và B, cứ bốn nghiên cứu viên thì sẽ được phân cho một phòng. Ngoài khu vực này ra thì còn khu vực nghiên cứu về bầu trời và đất liền, cậu muốn đi xem không?"

Hắn đã quá quen với mấy cảnh tượng này rồi, nhưng thiếu niên thì vẫn chưa thể thích ứng nổi. 

Rõ ràng không thấy máu, thậm chí cũng không nhìn thấy thứ gì trong căn phòng kia, nhưng Nha Thấu vẫn cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình thật kinh khủng.

Có lẽ là do quả cầu thủy tinh vừa rồi đột ngột bay lên, hoặc là dây chuyền làm việc phối hợp hoàn hảo trước mắt, hay là do thái độ đã quen thuộc của Hàn Lĩnh, hết thảy giống như một tấm lưới kín không kẽ hở, ép sát khiến người ta không thở nổi.

Cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, cuối cùng chỉ hoá thành một câu: "Tôi vào xem được không?"

Hàn Lĩnh trả lời rất nhanh: "Tất nhiên là được."

Nói xong, hắn dẫn Nha Thấu đến trước một cánh cửa màu đen, sau khi máy quét ở cửa quét một lượt lên xuống thì cánh cửa đen mở ra.

Đây là một phòng nghiên cứu tạm thời để trống, trong bóng tối chỉ có trụ thủy tinh trong suốt phát ra ánh sáng màu xanh lam mờ ảo.

Trong trụ thủy tinh trong suốt đó là một con sao biển có vảy, đang ở trạng thái ngủ đông trong nước biển.

Trụ thủy tinh không được xếp đặt theo quy tắc nào hết, mỗi phòng nghiên cứu có năm cái.

Hàn Lĩnh bật đèn trong phòng lên để thiếu niên nhìn rõ hơn: "Đây là trụ quan sát."

Chất lỏng trong trụ quan sát đều đã được điều chế đặc biệt, không chỉ có thể ức chế dục vọng tấn công của những sinh vật ghép nối này mà còn có thể đảm bảo tỷ lệ sống sót của chúng ở một mức độ nhất định, không để chết nhanh quá.

Gần như ngay khi nhìn thấy con sao biển có vảy đó, Nha Thấu đã nghĩ ngay đến con nhện người trên hoang đảo, cậu cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: "Nghiên cứu những thứ này để làm gì?" 

"Đương nhiên là vì một tương lai tốt đẹp hơn." Khi nói đến chủ đề này, ánh mắt Hàn Lĩnh loé lên tia sáng quái dị: "Thời đại nào cũng cần có người tiên phong, chúng ta chỉ cần phá vỡ những thứ đang hạn chế chúng ta ——"

"Chúng ta sẽ có thể làm được mọi thứ."

Hơi lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên, đầu ngón tay Nha Thấu hơi run rẩy.

Hàn Lĩnh nhận ra mình hơi mất bình tĩnh, hắn hắng giọng một tiếng, vẻ mặt lại như ban đầu, đoạn giơ tay tắt đèn: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đến chỗ khác."

...

Di chuyển giữa các khu vực bằng một thứ tương tự thang máy, nhìn chằm chằm vào tầng -1 trên màn hình, cuối cùng Nha Thấu vẫn không hỏi gì.

Khu vực Bầu trời và khu vực Đất liền cũng chia thành hai khu A B, kết cấu cũng giống như khu Đại dương.

Những người mặc đồng phục lẫn áo blouse trắng không ngừng qua lại, lúc đi ngang qua họ đều sẽ khẽ gật đầu, ánh mắt kinh diễm rơi trên người thiếu niên rồi nhanh chóng dời đi.

Huy hiệu năm cánh hiếm hoi của Hàn Lĩnh cộng với thiếu niên xinh đẹp đi theo phía sau, tổ hợp này khiến ai cũng tò mò muốn nhìn một cái, cho dù mỗi người chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng nhiều người nên vẫn cảm thấy khó chịu.

Không tính là yên tĩnh, đông người thì sẽ hay xảy ra cãi vã, thỉnh thoảng có cả tụ tập đánh nhau nữa, nhưng khi nhìn thấy Hàn Lĩnh tới gần thì nhanh chóng giải tán ngay.

Trên đường đi, đừng nói là Tạ Thầm hay nhóm Hạ Lục mà ngay cả một người chơi Nha Thấu cũng không gặp.

Nửa đường Hàn Lĩnh còn dẫn cậu quay về khu B Đại dương một chuyến.

Quy trình y chang lúc nãy, tay áp lên thì cửa sẽ mở.

"Tương tự như xác nhận dấu vân tay." Hàn Lĩnh giải thích.

Cửa cách âm, vừa mở ra đã nghe thấy giọng nói cáu kỉnh bên trong.

"Tôi chịu luôn đấy, sao phân cho tôi cái thứ bất trị vậy không biết? Đã xấu lại còn hung dữ, không nhờ tôi thì nó đã bị tống vào phòng tiêu hủy rồi, thế mà nó còn dám cắn tôi!" Người đàn ông nói chuyện quay lưng về phía họ, nhổ nước bọt, chửi: "Ranh con."

Cô gái bên cạnh thì rất bình tĩnh: "Giờ nó chạy rồi, anh không mang nó về à? Nó liên quan trực tiếp đến đánh giá quý này của anh, anh mà không qua là sẽ bị điều đi gom rác đấy."

"Chuyện này khỏi cần cô lo." Người đàn ông tức xì khói mũi: "Nó không dám chạy xa đâu, lúc nữa sẽ về thôi."

"Thế anh không sợ nó ở bên ngoài bị người ta bắt nạt à?"

Người đàn ông hung tợn nói: "Bị bắt nạt thì bắt nạt thôi, chỉ cần đừng đánh chết thì sao cũng được, răng thì không cho quan sát, chỉ biết cắn người."

"Muốn đánh chết nó cho xong!"

Hàn Lĩnh đẩy hẳn cửa ra: "Cậu muốn đánh chết đối tượng quan sát? Trong cơ sở này có mấy người cá đủ cho cậu quan sát?"

... Người cá?

Lúc bước vào phòng nghiên cứu, Nha Thấu nhanh chóng quan sát một lượt bên trong.

Khu B không giống khu A, đối tượng quan sát và nghiên cứu ở đây là những loài có kích thước lớn hơn và nguy hiểm hơn. Phòng nghiên cứu này chỉ có một trụ quan sát là có cá thể bên trong, là một con cá đuối ó có vỏ, bốn trụ quan sát khác thì không có gì bên trong.

Cả ngày hôm nay Hàn Lĩnh dẫn cậu đi xem rất nhiều thứ, những gì cậu có thể thấy phụ thuộc vào những gì Hàn Lĩnh muốn cho cậu xem.

Người đàn ông kia không ngờ Hàn Lĩnh sẽ đột ngột xuất hiện, lời nói kẹt lại bên miệng, mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng mới nói: "Xin lỗi trưởng khu Hàn, tôi sai rồi."

Hàn Lĩnh: "Lần sau tôi không muốn nghe thấy mấy lời như vậy nữa, rõ chưa?"

Người đàn ông cúi đầu thấp hơn: "Rõ rồi ạ."

Hàn Lĩnh lúc này mới hài lòng, đoạn dẫn Nha Thấu đến trước mặt họ: "Đây là tiểu thiếu gia nhà chủ tịch Nghiêm, sắp tới sẽ làm việc cùng với các cậu, các cậu nhớ chiếu cố nhiều hơn biết chưa."

Cô gái bên cạnh ngạc nhiên: "Có phải chủ tịch Nghiêm mà tôi nghĩ không vậy?"

Hàn Lĩnh hỏi lại: "Không thì còn ai có thể khiến tôi gọi là chủ tịch nữa à?"

Một câu này của hắn xác nhận suy đoán của cả hai, sự bất mãn vốn có trên mặt người đàn ông chớp mắt đã biến thành nịnh nọt: "Trưởng khu Hàn cứ yên tâm, có tôi ở đây thì đảm bảo không ai dám bắt nạt tiểu thiếu gia hết."

Bọn họ không biết tên Nha Thấu nên cũng bắt chước gọi là tiểu thiếu gia.

Chỉ là biểu cảm trên mặt thay đổi nhanh quá, đến lúc Nha Thấu theo Hàn Lĩnh đi ra rồi vẫn còn nguyên.

Cậu mím môi im lặng bước bên cạnh Hàn Lĩnh, chuẩn bị đi tham quan những bộ phận còn lại.

"Mỗi người trong cơ sở nghiên cứu sẽ được phân cho vài đối tượng quan sát, bao gồm cả trợ lý, đối tượng quan sát thường là ba, nghiên cứu viên sẽ là mười. Ba tháng thay đổi một lần, trong thời gian đó cần phải ghi chép định kỳ, những điều này đều liên quan đến kết quá đánh giá sau này."

"Huy hiệu bốn cánh trở lên có thể tùy ý chỉ định hay thay đổi đối tượng quan sát."

Giọng nói của Hàn Lĩnh quanh quẩn bên tai, nhưng trong đầu Nha Thấu bây giờ rất rối, nghe được nửa bỏ nửa, tay sắp vò nát gấu áo tới nơi rồi, ngay cả khi nào giọng Hàn Lĩnh im bặt cậu cũng không biết.

Nha Thấu tưởng hắn phát hiện mình phân tâm bèn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại thấy Hàn Lĩnh đang nhìn chằm chằm về phía trước.

Mà chỗ đó có ba người mặc đồng phục trắng đang cầm roi quất thứ gì đó, miệng chửi rất bẩn. Vì đứng quay lưng về phía này nên không phát hiện ra Hàn Lĩnh.

Chờ tới khi cuối cũng cũng phát hiện xung quanh có gì đó không ổn mà quay người lại, vừa tháy bọn họ thì "bịch" một tiếng quỳ luôn xuống sàn.

"Trưởng khu Hàn!" Cực kỳ hoảng sợ.

Hàn Lĩnh nhíu mày: "Các cậu đang làm gì đấy?"

Người kia vừa rồi còn rất lớn lối, giờ lại sợ hãi rụt rè quỳ trên đất, cơ thể run rẩy dữ dội, thoạt trông rất sợ Hàn Lĩnh.

Nha Thấu bỗng thấy cảnh này hơi quen mắt.

Người kia run rẩy nói: "Là, là con cá hề kia, tôi thấy nó trốn ra ngoài nên muốn dẫn nó về, nào ngờ nó lại cắn tôi một phát."

Vừa nói vừa đưa tay ra, vén tay áo lên thì thấy có vết cắn rớm máu trên cánh tay.

Nha Thấu tránh họ nhìn vào trong bóng tối.

Chỗ mấy người kia đứng là cầu thang, có một vệt máu với một cái đuôi vểnh lên ở đó.

Nhìn rất giống đuôi của người cá.

Tim Nha Thấu hẫng một nhịp, cậu vội vàng đi tới, quả nhiên trông thấy một người cá nhỏ bị lật ngược nằm trên cầu thang.

Trông vóc dáng của nó thì chắc chỉ mới 11, 12 tuổi.

Lúc này mặt mũi bầm tím, trên mặt còn có vết tích bị đánh đập. Tay nắm chặt lan can bên cạnh, nhờ vậy nên mới tránh được hậu quả bị rơi xuống cầu thang.

Tại sao đám người kia lại gọi nó là cá hề, là bởi vì người cá trước nay đều xinh đẹp, tất cả những người cá mà Nha Thấu từng gặp dưới biển chưa thấy có ai xấu cả.

Mà con cá trước mặt này lại trông rất lạ, đuôi cá dính đầy bụi trên đất, phía trên còn dính máu. Vảy cá màu bạc với màu đen loang lổ, phân bố chẳng có quy luật gì hết, mang cho người ta cảm giác khó chịu vì phá vỡ trật tự.

Trên cánh tay cũng có vảy, mặt sưng vù nên không nhìn ra được mặt mũi vốn có, đúng là giờ trông xấu thật. Đằng chóp đuôi cũng không có vây, nằm lộn ngược nên đuôi ở trên, đầu ở dưới.

Nha Thấu có thể nhìn thấy nó nhưng nó lại không nhìn thấy Nha Thấu.

Cậu đi tới lật người cá nhỏ qua, khi chạm phải đôi mắt vàng óng của nó thì ngẩn ra.

001:【Boss phó bản.】

Nha Thấu: ???

"Hả?"

001 lặp lại:【Con cá trước mặt ngài là Boss phó bản.】

Nha Thấu càng sốc hơn: "Thật á?"

【Thật, chỉ là giờ hơi vô dụng thôi.】001 cũng không hiểu:【Hình như vẫn chưa chuyển đổi hình thái.】

Lúc nhận ra có con người tới gần mình, người cá nhỏ lập tức nhe răng nanh ra, trên răng còn dính máu, kết hợp với khuôn mặt sưng vù kia nữa thì trông rõ là hung dữ.

001:【Ký chủ, ngài cẩn thận chút, nó trông có vẻ hung dữ lắm...】

001 còn chưa dứt lời đã thấy đôi mắt vàng óng của người cá nhỏ ngây ra khi nhìn thấy Nha Thấu.

Một giây sau ——

【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC "Cá hề" +85, tổng điểm thiện cảm: 85.】

Nha Thấu: "..."

001 và Hệ thống Tình Yêu: "..."

Rồi ngay giây tiếp theo, âm thanh thông báo của Hệ thống Tình Yêu lại vang lên.

【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC "Cá Hề" - 85, tổng điểm thiện cảm: 0.】

Lên xuống trong phút mốt khiến Nha Thấu chẳng hiểu ra sao.

【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC "Cá hề" +65, tổng điểm thiện cảm: 65.】

Nha Thấu nhìn chằm chằm vào người cá nhỏ có đôi mắt vàng óng được cho là Boss phó bản này, muốn nói lại thôi.

Đây là đang diễn trò gì vậy?