Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 116: Một mảnh bạc sáng lóa



Edit: Lune

Lên tàu lần nữa, tâm trạng cũng đã khác trước.

Con tàu lần này cũng không giống với hai con tàu cậu từng thấy lần trước, nó giống chiến hạm không gian với lớp vỏ kim loại cứng sáng loáng hơn.

Tuy không biết dàn máy móc nhô ra trên boong tàu có tác dụng gì cụ thể nhưng trông chúng y như nòng súng, lúc nhìn vào thấy ớn hết cả người.

Chẳng biết sao mà Nha Thấu lại nhớ đến giấc mơ mình mơ thấy lúc trên tàu khi trở về nhà, trong mơ, tấm lưới khổng lồ dày đặc bủa vây lấy Criller, cậu bỗng dừng bước lại.

Một nghiên cứu viên phía trước nhận ra động tác của cậu, lơ ngơ hỏi: "Sao thế?"

"Chúng ta ra biển làm gì vậy?" Nha Thấu cố gắng thả lỏng bản thân, giọng điệu như thường.

Cậu nói không nhanh, hơn nữa còn rất biết cách nắm bắt tiết tấu nói chuyện, cho nên dù hỏi đột ngột cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy khó chịu, cộng thêm vẻ ngoài đẹp, ấn tượng mới gặp lại ngoan hiền nên rất dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác.

"Bắt đối tượng quan sát." Nghiên cứu viên giải thích: "Thí nghiệm đâu phải lúc nào cũng thành công được trăm phần trăm, có hao hụt đương nhiên cũng cần bổ sung, mỗi phòng nghiên cứu đều phải luân phiên nhau ra biển."

"Cậu đến đúng lúc lắm, vừa khéo đến lượt phòng B01 chúng ta."

Đúng lúc thật sao?

Rốt cuộc là đúng lúc đến lượt B01, hay vì sự xuất hiện của cậu nên nhiệm vụ ra biển lần này mới rơi vào B01?

Hay là do B01 vốn tới lượt ra biển nên mới sắp xếp cho cậu vào phòng nghiên cứu này, dù sao thì lúc đó Trình Tư Niên cũng nói là "tạm thời" sắp xếp cậu ở đây mà.

Nha Thấu nhéo nhẹ tay mình: "Là bắt đối tượng quan sát cho cả khu A và khu B hay chỉ mình khu B thôi?"

"Cả hai, nhưng chủ yếu bắt của khu B." Có lẽ là do Nha Thấu biểu hiện khác hẳn với những gì nghiên cứu viên này nghe được về tiểu thiếu gia nên anh ta cũng kiên nhẫn giải thích với cậu hơn.

Anh ta nói với Nha Thấu tất cả những thứ có thể bắt được, thiếu niên nghe xong ngoan ngoãn gật đầu đáp lại khiến nghiên cứu viên buông lỏng hẳn cảnh giác.

"Mà quan trọng nhất..." Nghiên cứu viên cong môi cười: "Đương nhiên là người cá rồi."

Nha Thấu khựng lại, ngước mắt nhìn anh ta: "... Người cá ấy hả?"

Nghiên cứu viên: "Ừ, hôm trước cậu chẳng ôm về một con đó thôi?"

"Tôi biết mà." Nha Thấu liếc thoáng qua 55 điểm thiện cảm của anh ta, chậm rãi đi tới bên cạnh, mềm giọng hỏi: "Ý tôi muốn hỏi là tại sao lại phải nghiên cứu người cá ấy?"

Nếu tính từ lúc Criller bị bắt lên thì thí nghiệm ghép nối cải tạo này ít nhất đã kéo dài 16 năm.

Nhưng vì cái gì cơ chứ?

Nha Thấu nghĩ không ra.

Giọng nói nhỏ nhẹ như đang nũng nịu, lúc ngước mắt nhìn người ta, đôi mắt màu lam trong veo trông dịu ơi là dịu, như mèo con với bộ lông trắng tinh được chăm chút cẩn thận, làm trái tim người ta mềm nhũn.

Những đồng nghiệp mà nghiên cứu viên tiếp xúc lúc nào cũng nghiêm túc chính trực, thậm chí có người đã sẵn sàng cống hiến cả đời, ngày nào cũng làm những công việc y chang nhau giống như dây chuyền làm việc ở tầng một phòng nghiên cứu.

Giờ gặp một thiếu niên tràn đầy sức sống thế này, trái tim nghiên cứu viên bỗng đập loạn xạ, anh ta xoa gáy: "Cậu có muốn một ngày nào đó có thể tự bay lên không trung hay lặn xuống nước không?"

Nha Thấu: "Gì cơ?"

Nghiên cứu viên nói: "Dựa trên những cơ sở vốn có, chúng ta sẽ dẫn dắt nhân loại đến một tương lai mới, hoặc là khiến chúng phục vụ cho chúng ta."

Bọn họ cắt một phần của những sinh vật khác, ghép nối cải tạo thành một giống loài mới, biến nó thành ngọn giáo trong tay để đâm về phía kẻ địch vào thời điểm then chốt.

Khi thời cơ đến sẽ chuyển sang chính cơ thể con người của mình.

"Mà người cá chính là mối đe dọa lớn nhất với chúng ta."

Lời lẽ đường hoàng thật đấy, mục tiêu nghe vĩ đại nhường nào, nhưng lại dựa trên cơ sở làm tổn thương những sinh mạng khác.

Nhớ đến Criller bé bị lột vảy cùng với công chúa người cá bị con người bắt lên tàu, Nha Thấu cảm thấy buồn nôn cùng cực.

"Những điều này do ai nói với các anh vậy?"

Bởi vì giọng nói quá nhẹ nên không hề nhận ra tâm trạng của thiếu niên lúc này đang rất tệ, nghiên cứu viên trả lời rất dứt khoát: "Trưởng căn cứ."

Trưởng căn cứ lại là ai nữa đây?

Nha Thấu rủ mắt xuống: "... À."

Giờ là khoảng 10 giờ 30, nhưng thời tiết hôm nay không tốt lắm, mặt trời trốn sau tầng mây, mặt biển trông như lúc nào cũng có thể nổi sóng. Trong thời tiết thế này mà vẫn ra biển đánh bắt, rốt cuộc là nghĩ gì vậy?

"Hàn Lĩnh" bên kia đang ra hiệu bảo họ qua đó, nghiên cứu viên sực hoàn hồn: "Dù sao trong tuần này là cậu sẽ hiểu thôi, hàng tuần đều tổ chức một buổi học tập chung."

"Chúng ta đi thôi."

Con tàu khổng lồ như một con quái thú vực sâu đang há miệng, Nha Thấu hỏi câu cuối cùng.

"Tôi muốn hỏi, tại sao nhất định phải dẫn cả tôi đi cùng vậy?"

-- "Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, đương nhiên Nha Nha cũng quan trọng như vậy."

Tại sao Trình Tư Niên lại cho rằng cậu rất quan trọng?

Nghiên cứu viên nhún vai: "Xin lỗi, cái này thì tôi không rõ lắm."

"Nhưng trưởng khu Hàn vừa nói cậu là chìa khóa cho việc chúng ta có thành công hay không."

Một cơn gió mạnh thốc đến từ đằng xa, thổi tan câu nói sau cùng kia của anh ta.

...

"Hàn Lĩnh", phải nói là Trình Tư Niên mới đúng, họ vừa lên tàu liền hỏi: "Vừa rồi nói chuyện gì vậy?"

Nha Thấu nắm chặt tay, cụp mắt, nói: "Không nói gì cả."

Trình Tư Niên mỉm cười: "Vậy được rồi."

Anh ta không dây dưa mấy vấn đề này, Nha Thấu chọn đứng rất xa, không muốn đứng cùng chỗ với loại người ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng nhiều mưu mô này.

Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trình Tư Niên, Hệ Thống Tình Yêu đã đưa ra thông tin sơ lược về anh ta.

【Họ tên: Trình Tư Niên】

【Tuổi: 25】

【Chú thích: Thích ảo tưởng, trong lòng có một mục tiêu điên cuồng muốn thực hiện, có chứng ám ảnh sạch sẽ nhẹ, với thứ mình muốn sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được.】

Chú thích thực ra không có gì đặc biệt, điều khiến Nha Thấu ngạc nhiên nhất là điểm thiện cảm của Trình Tư Niên lại tận 50.

Xem cách anh ta cư xử trước đó thì đúng là nhìn không ra thật.

Nha Thấu mím môi, trong lúc đang xem thông tin thì tàu đã bắt đầu khởi hành, cậu cảm giác có người đi tới bên cạnh mình, ngẩng đầu lên thì đối mặt với khuôn mặt đã thay đổi của Trình Tư Niên.

"Nha Nha quen với sinh hoạt trong căn cứ chưa?" Trình Tư Niên tạm dừng: "Anh gọi em như vậy, em không để ý chứ?"

Anh ta dùng thân phận của Hàn Lĩnh, hôm qua Hàn Lĩnh đối xử với mình khá tốt, dù về tình hay lý thì Nha Thấu cũng không nên từ chối.

Cậu mím môi: "Tôi nghe quen rồi nên không để ý đâu."

Bé xinh đẹp thực sự không giỏi giấu cảm xúc của mình, Trình Tư Niên chống má, nghe vậy thì cười khẽ một tiếng.

【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC "Trình Tư Niên" +5, tổng điểm thiện cảm: 55.】

Nghe thấy tiếng hệ thống thông báo, Nha Thấu khẽ nhíu mày lại, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, cậu mấp máy môi mấy lần cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Mặt biển mênh mông vô tận, giờ họ đang đứng ở rìa boong tàu, có khi cúi đầu xuống lại phát hiện có một người cá đuôi bạc đang lẳng lặng nhìn họ cũng nên.

Nha Thấu lén cúi đầu nhìn xuống đó một cái, thấy trên biển chẳng có gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Giờ cậu đang trên biển, Criller hoàn toàn có thể lật tung con tàu này, vất vả lắm cậu mới trở lại đất liền được, cậu không muốn rơi xuống biển lần nữa cho nên tìm cớ nói mình say sóng muốn về phòng nghỉ ngơi.

Trình Tư Niên cũng không ngăn cản, sau khi tàu ra khơi, anh ta không còn theo sát cậu nữa.

Lúc đi vào trong Nha Thấu lại lén quay đầu nhìn một cái, phát hiện Trình Tư Niên đang chống tay vào lan can trên boong tàu, tầm mắt nhìn chằm chằm mặt nước như đang chờ đợi ai.

Cho dù cách rất xa nhưng Nha Thấu vẫn cảm nhận được sự nóng lòng của anh ta, cùng cả sự điên cuồng lẫn hưng phấn như sắp bắt được con mồi nữa.

...

Lần này không giống tiệc sinh nhật trước đó, không có ai dẫn cậu về phòng, cũng không có đám người vây quanh một mình cậu.

Nhưng Nha Thấu không phải muốn về nghỉ thật, chẳng qua cậu muốn tránh xa tầm mắt của Trình Tư Niên để đi thu thập manh mối thôi.

Lúc trước Tạ Thầm có thể lấy được manh mối từ thủy thủ, vậy chắc cậu cũng có thể.

Hơn nữa đây còn là tàu đánh bắt chuyên nghiệp, hẳn sẽ có nhiều thông tin hơn.

Nha Thấu bước nhanh hơn, dưới sự chỉ dẫn của 001 và bão bình luận cuối cùng cũng tìm được phòng nghỉ của thủy thủ đoàn.

Vừa đến gần đã nghe thấy tiếng cười ầm ĩ bên trong cùng với tiếng chai rượu va chạm với nhau.

"Xem hôm nay có bắt được người cá không, cậu thấy đống công cụ đánh bắt ở đằng sau chưa? Nếu không bắt được thì đúng là quá vô lý!"

"Tôi đã nói gì nhỉ? Cậu còn trẻ người non dạ lắm. Cậu tưởng bắt người cá dễ thế à? Lúc trước còn có thể dùng mấy câu chuyện hoa mỹ bi thương lừa người cá lên bờ, nhưng giờ bọn chúng khôn rồi, ai còn chủ động lên bờ nữa?"

"Tôi còn chưa được thấy người cá bao giờ. Người cá đẹp lắm hả?"

"Đương nhiên." Tiếng cười của lão thủy thủ chói tai cực kỳ: "Con nào cũng đẹp, trong đó đẹp nhất phải kể đến con cách đây hai mươi năm với con cách đây mười sáu năm, đều là đuôi bạc hết, đẹp nhất trong số người cá tôi từng thấy."

Hai mươi năm trước và mười sáu năm trước?

Nha Thấu cụp mắt xuống, cong ngón tay gõ cửa, tất cả thủy thủ đồng loạt quét mắt sang làm cậu không khỏi căng thẳng, đoạn nuốt nước bọt: "Chào mọi người, tôi thấy người hơi khó chịu muốn về phòng nghỉ ngơi, nhưng ở đây rộng quá nên tôi không tìm thấy phòng."

Sự xuất hiện của thiếu niên xinh đẹp khiến cả căn phòng xám xịt tỏa sáng, tiếng thông báo thiện cảm vang liên tục bên tai.

Một thủy thủ trẻ đỏ mặt đứng dậy: "Tôi biết, để tôi dẫn cậu đi."

Nha Thấu: "Ừm, cảm ơn anh."

Động tác nhanh nhẹn cực kỳ, thủy thủ trẻ dẫn thiếu niên về phòng cứng ngắc đi ở phía trước, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Trong căn cứ tôi cũng nghe nói hai mươi năm trước có bắt được một người cá đuôi bạc." Lần này Nha Thấu không vòng vo như trước nữa mà đi thẳng vào vấn đề.

Dù Trình Tư Niên có mục đích gì thì trong mắt người ngoài cậu cũng là người được "Hàn Lĩnh" dẫn lên, trên tàu toàn là người có máu mặt nên thân phận của cậu cũng rất đáng tin cậy.

Cho nên anh thủy thủ hoàn toàn không nghi ngờ gì cả, nói: "Đúng vậy, lúc bắt được con cái thực ra còn có một con người cá lữ khách màu đen nữa, nhưng sau đó thì nó trốn thoát rồi."

Quả nhiên trực giác của cậu rất chính xác, người này biết được rất nhiều chuyện bẩn thỉu.

Hàng mi Nha Thấu chớp chớp: "Nhưng tôi đâu có thấy người cá đó ở trong căn cứ nhỉ."

"Chết rồi chứ sao." Thủy thủ xua tay: "Sinh con chưa bao lâu đã chết."

Câu nói này khiến lòng Nha Thấu chấn động, cậu nghi ngờ hỏi lại: "Thật à? Sao anh biết vậy?"

"Chị gái tôi là nghiên cứu viên bốn cánh đó! Chị ấy kể với tôi mà." Thủy thủ ưỡn ngực, rất tự hào về điều này: "Cậu mới vào căn cứ phải không?"

Huy hiệu trên bộ đồng phục của Nha Thấu không có cánh, loại huy hiệu tròn trịa này phần lớn đều là trợ lý của nghiên cứu viên.

Nhưng quan hệ của cậu với "Hàn Lĩnh" trông rất thân thiết, đoán chừng cũng là người có họ hàng thân thích hay gia đình có tí quan hệ.

Thủy thủ thầm đoán, anh ta liếc nhìn xung quanh, xác định không có ai rồi mới lại gần rỉ tai: "Nghe chị tôi nói đó là một người cá đuôi bạc đẹp lắm, căn cứ tưởng đứa con do nó sinh ra chắc cũng được, ai ngờ lại là một con người cá nhỏ đen trắng loang lổ."

"Chị tôi bảo lúc ấy lãnh đạo căn cứ tức điên lên, nhưng lại không giết chết được nên nuôi trong căn cứ làm vật thí nghiệm."

Nha Thấu sững sờ.

Người cá nhỏ đen trắng loang lổ, ngoài con được gọi là "Cá hề" ra thì còn ai nữa?

Nó là con của công chúa người cá?

Là cháu ngoại của Criller?

...

Nha Thấu không biết mình đã lơ mơ về phòng thế nào, vào phòng được lúc thì thấy thân tàu rung chuyển.

Cậu vội vàng chạy ra nhưng không dám chạy lên boong, cậu kéo một thủy thủ lại hỏi: "Sao vậy?"

"Trưởng khu Hàn!" Vẻ mặt thủy thủ hơi méo mó: "Vừa nãy không biết xảy ra chuyện gì mà trưởng khu Hàn rơi xuống biển rồi!"

Nha Thấu chớp mắt, không biết mình nên quan tâm sao tàu lại lắc lư trước hay nên quan tâm sao Trình Tư Niên lại rơi xuống biển trước.

Rìa boong vây kín người, bọn hắn đang cứu Trình Tư Niên lên.

Không có mây đen giăng kín, cũng không có sóng biển cuộn trào, vậy mà tàu lại rung lắc một cách khó hiểu.

Nha Thấu đã đoán được nguyên nhân rồi.

Lúc Trình Tư Niên được cứu lên, sắc mặt âm trầm khiếp người, ngay cả nét mặt ôn hòa giả tạo cũng không giữ nổi nữa, vừa lên tàu đã ngất đi, mặt có một mảng đỏ rực, trên người cũng có rất nhiều vết thương, thuyền trưởng quyết đoán quay tàu về luôn.

Nha Thấu nhân lúc hỗn loạn nhìn xuống biển, lập tức đối diện với ánh mắt hả hê của Cá Vàng Nhỏ.

Edgar vẫy tay với cậu, vểnh cái đuôi vàng của mình lên, trên đuôi còn gắn mấy cái vỏ sò nhỏ mà Nha Thấu tặng cho cậu ta.

Dưới tình huống tàu đánh bắt của con người đến mà còn dám lên đây gây rối, dù Cá Vàng Nhỏ có mạnh đến mấy thì đây cũng không phải là một hành động sáng suốt, Nha Thấu ra hiệu bảo cậu ta quay về.

Cá Vàng Nhỏ nhìn hiểu, cũng nói đáp lại một câu, nhưng khoảng cách xa quá nên Nha Thấu không nghe thấy.

Nhưng cậu đọc hiểu cử chỉ tay của Cá Vàng Nhỏ nha: Cậu ta muốn cậu trở về biển.

Nha Thấu lắc đầu, Cá Vàng Nhỏ thở dài, vểnh đuổi bơi về.

001 muốn nói lại thôi:【Ký chủ, ngài với cậu ta ông nói gà bà nói vịt rồi.】

Nha Thấu ngây ra: "Hả?"

【Cậu ta nói là, Criller đến rồi.】

"..."

【Nhưng ngài đừng căng thẳng quá, Criller đi rồi.】

【Vừa nãy chính hắn lôi Trình Tư Niên xuống biển đánh cho một trận đấy.】Giọng 001 rất hả hê:【Nhưng không đánh mặt, lúc sau là do Cá Vàng Nhỏ ra tay, à không phải, ra đuôi thì đúng hơn.】

...

Lần này ra biển không lâu lắm, vì Trình Tư Niên bất tỉnh nên buổi chiều B01 nghỉ luôn, có thể về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng Nha Thấu vẫn quay lại căn cứ một chuyến, thay nước cho người người cá nhỏ với ném ít rong biển và vỏ sò nhỏ vào.

Hệ thống Tình Yêu cho cậu rất nhiều vỏ sò, cậu nghĩ thẩm mỹ của người cá chắc không khác nhau lắm nên sau khi bôi thuốc cho người cá nhỏ xong, Nha Thấu chọn mấy cái màu vàng cho nó.

"Quà."

Cậu không dùng từ phần thưởng mà là quà.

Lúc nhận được vỏ sò, người cá nhỏ ngây ra thấy rõ, trong đôi mắt tròn vàng óng là sự luống cuống lẫn hoang mang, vỏ sò trong tay vẫn còn âm ấm.

Sau khi biết thân phận thật sự của nó rồi, Boss phó bản trong lòng cậu đã biến thành một đứa bé đáng thương.

Nha Thấu mang một ít hào từ biển về cho nó, không biết người cá có ăn táo không nên chỉ chia cho một ít, cậu vớt nó từ trụ quan sát ra cho vào quả cầu thủy tinh rồi từ từ đút cho nó ăn.

Cậu vừa đút vừa hỏi: "Em có tên không?"

Người cá nhỏ cầm miếng táo, suy dinh dưỡng lâu ngày khiến nó luôn gầy gò nhỏ bé trước khi chuyển đổi hình thái, mặt trông nhọn hoắt, nghe vậy thì lắc đầu: "Không có..."

Thật ra là có, 204 là số hiệu của nó, nhưng nó không muốn nhắc cái này với quan sát viên của mình.

Đồ ăn của loài người, còn cả đồ ăn của người cá nữa, thiếu niên đều mang cho nó.

Hôm qua còn cứu mình, giờ lại là quan sát viên của mình.

Đầu ngón tay mềm mại vừa xong còn bôi thuốc cho mình nữa.

Đuôi người cá nhỏ quét qua quét lại, bỗng có cảm giác thỏa mãn khó tả, nó lấy hết can đảm nói: "Tên... anh..."

"Tên anh á?" Nha Thấu hiểu sai: "Anh tên là Nha Thấu, em có thể gọi anh là Nha Nha."

Người cá nhỏ ngẩn ra, lắc đầu, cố gắng sắp xếp ngôn từ: "Anh, đặt tên."

Lúc này Nha Thấu mới hiểu ra: "Em muốn anh đặt tên cho em hả?"

Người cá nhỏ gật đầu.

Nha Thấu nghĩ một lúc, một cái tên bỗng xuất hiện trong đầu: "Cedles."

Mắt người cá nhỏ sáng lên.

【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC "Cedles" +15, tổng điểm thiện cảm: 85.】

...

Về đến nhà Nha Thấu thấy cả người đều khó chịu, cảm giác da hơi khô khô, thế là đi xả đầy bồn tắm để ngâm mình.

Cậu vừa tới nhà thì ngoài trời bắt đầu mưa to.

Mây đen ùn ùn kéo tới, mặt biển không xa đang dậy sóng, sấm rền vang, Nha Thấu bị giật mình, chưa ngâm được bao lâu đã ra khỏi bồn tắm, đi ra đóng cửa sau rồi mới lên tầng.

Thiếu niên quấn chăn, nằm nhoài ra giường, hai chân bắt tréo chồng lên nhau làm chỗ đùi hơi phồng ra.

Không khác gì thời còn đi học, cậu trải tờ giấy mới kiếm được ra, tay cầm bút, đoạn chậm rãi thở dài rồi bắt đầu viết những thông tin mình thu thập được kể từ khi vào phó bản lên giấy.

"Ta cảm giác vào đây có chuyến mà phải cẩn thận gấp mấy lần."

001 nhìn cậu đầy trìu mến.

Nhiệm vụ chính yêu cầu bọn cậu tìm ra người cá nhỏ lên bờ, nhưng nhiệm vụ cá nhân hiện tại của cậu lại liên quan đến cơ sở nghiên cứu, dựa theo kinh nghiệm có được từ hai phó bản trước đó thì hai tuyến nhiệm vụ này nhất định sẽ giao nhau ở phương diện nào đó.

Cho nên rất có khả năng người cá nhỏ bọn cậu cần tìm có liên quan đến cơ sở nghiên cứu thí nghiệm của con người.

Mà Criller và Cedles thì đều có liên quan đến cơ sở nghiên cứu, đều là người cá và cũng từng lên bờ.

Tay Nha Thấu ngừng lại, ngòi bút loang ra một vết mực lớn trên giấy.

Nếu như miễn cưỡng phải chọn thì khả năng là Cedles cao hơn: Từ đầu đến giờ cậu ta vẫn luôn ở trên bờ, phù hợp với điều kiện "lên bờ" hơn.

Vả lại cậu ta còn là con của công chúa người cá, vẫn luôn sống trong cơ sở nghiên cứu nên mối liên hệ với cơ sở nghiên cứu sâu hơn.

Quan trọng nhất cậu ta là Boss của phó bản, nhìn từ góc độ này thì khả năng người cá nhỏ lên bờ là cậu ta cực kỳ cao.

Cán cân đã bắt đầu nghiêng về phía Cedles, Nha Thấu cầm bút, khoanh tròn tên cậu ta hết vòng này đến vòng khác.

Hiện giờ cậu không liên lạc được với Tạ Thầm, cả hôm qua lẫn hôm nay cũng chưa thấy có người chơi nào xuất hiện, cũng không thể trì hoãn tại chỗ như vậy mãi, phải nhanh chóng xác định mới được.

Người cậu phải tìm liệu có phải là Cedles không?

Mưa to đập rầm rập trên cửa sổ, trút xuống cây cối trong rừng. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sấm rền cùng tiếng gió thét gào qua khu rừng khiến Nha Thấu cuốn chăn chặt hơn.

Đèn trong phòng vẫn sáng, rèm cửa được kéo kín mít, cục bông Nuốt Chửng im lặng bám vào cái tay không cầm bút của cậu, còn Tiểu Lê Hoa lại khác thường ngồi dậy, nhìn về phía cửa.

Nha Thấu khựng lại.

Chẳng biết có phải do tâm lý tác động không mà hình như cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.

Rất nhẹ, không có quy luật gì cả, gõ một lúc rồi dừng lại không gõ nữa.

Đêm đen, giông bão, ở nhà một mình, chỉ với mấy từ khóa này thôi mà trong đầu Nha Thấu đã diễn ra cảnh tượng kinh dị về tên sát nhân điên gõ cửa nửa đêm rồi.

Khuôn mặt nhỏ lập tức nhợt đi, hơi chần chờ nhìn về phía 001.

Tiểu Lê Hoa vốn ngồi bên tay cậu, lúc này như cảm nhận được điều gì đó mà thình lình nhảy xuống giường, chui vào trong rèm, thoắt cái đã nhảy lên bệ cửa sổ.

Bị rèm cửa che khuất nên Nha Thấu không nhìn thấy nó đang làm gì.

Chỉ có điều vì động tác của Tiểu Lê Hoa nên cậu cũng lo lắng hẳn lên, hai tay nắm chặt góc chăn, nằm im trên giường chờ meo meo quay lại.

Hô hấp nhanh dần, cậu kéo chăn lên trùm kín đầu, chỉ chừa một chỗ để thở.

Trong đêm mưa gió sấm chớp liên hồi, còn cả tiếng điều hòa hoạt động, xen lẫn trong đó là tiếng gõ cửa.

Chính tiếng này đã dọa cho bé con trên giường run bắn người, khẽ á một tiếng, cả người trong chăn co rúm lại, sau đó nhận ra mình vừa lỡ phát ra tiếng mới vội dùng tay bịt miệng lại.

Nửa mặt trên bị che khuất, chỉ có thể thấy khuôn cằm tinh xảo cùng đôi môi đỏ mọng.

【Có người gõ cửa à? Má ơi, chẳng lẽ người đứng ngoài là thằng chó Trình Tư Niên? Cảm giác hắn ta có mục đích không trong sáng với vợ huhu, mặc dù rất đẹp trai nhưng hắn ta đối xử với vợ không tốt, tôi tuyên bố anh bị mất slot tranh giành danh phận!】

【Trình Tư Niên? Trình Tư Niên đêm hôm khuya khoắt tới làm gì? Hắn ta rõ ràng là một tên điên không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, vợ sao đấu lại hắn ta được!】

【Sao mọi người đều đoán là Trình Tư Niên vậy? Mọi người quên đây là đâu rồi à? Chỗ này ngay cạnh bờ biển đó! Hơn nữa sáng nay vợ còn đi dạo một vòng trên biển kìa, dễ định vị quá còn gì?】

【Hí hí hí, môi vợ đỏ ghê, muốn liếm miếng quá.】

Vì sợ nên cậu không tắt đèn, điều này cũng tương đương với việc cho đối phương biết rằng trong nhà có người.

Cho nên tiếng gõ cửa tuy cách một lúc mới vang lên nhưng chưa hề dừng hẳn, thỉnh thoảng vẫn vang lên, không có quy luật gì.

Chẳng hạn như lúc Nha Thấu nghĩ rằng cuối cùng người đó cũng đi rồi thì tiếng gõ cửa kia lại đến, hệt như âm hồn không tan, cứ lởn vởn ở trước cửa không chịu đi làm người ta sợ khiếp vía.

"001..."

Giọng thiếu niên lúc này hơi run vì hồi hộp, yếu ớt đáng thương vô cùng: "Mi biết bên ngoài là ai không?"

001 là hệ thống nên đương nhiên biết người đến là ai, nhưng mà...

【Những việc này hệ thống không thể tiết lộ.】001 dừng một chút, lại bổ sung:【Là người ngài quen.】

Người cậu quen trong phó bản này nhiều lắm! Trình Tư Niên cũng tính là quen kìa!

Chắc chắn đối phương biết cậu ở đây, nếu không đã không gõ cửa mãi thế.

Nha Thấu hít mũi, tay chân lạnh ngắt, Tiểu Lê Hoa bên cửa sổ lại "meo" một tiếng, không biết phát hiện ra cái gì.

Cậu hơi do dự nhìn tấm rèm kéo kín, cuối cùng hạ quyết tâm, cắn môi bò từ trên giường xuống, đi tới bên cửa sổ rồi ngồi xổm xuống, vén rèm cửa hé ra chút xíu, nhìn xuống bên dưới.

Từ góc này thì cậu không thể nào nhìn rõ chỗ cửa ra vào.

Cửa kính toàn nước mưa, cậu đã nhát thì chớ giờ lại đang đêm nữa, cậu cấp tốc đứng lên nhìn thoáng qua rồi ngồi thụp xuống luôn.

Nhưng chỉ thoáng qua ấy lại khiến cậu ngẩn ra, ngờ vực về thứ mình vừa thấy được.

Bởi vì vừa rồi cậu trông thấy một mảnh bạc sáng lóa trong đêm.