Trong linh đường, tiếng Chú Đại Bi át cả tiếng khóc lẫn tiếng lẩm nhẩm làm lễ của thầy cúng, bầu không khí nặng nề đến mức chỉ cần bước vào là sẽ rơi nước mắt.
Trong khi đó thời tiết bên ngoài lại rất quang đãng, người đến viếng nói cười rôm rả, đám trẻ con được dẫn theo tới chạy nô đùa trên khoảng đất trống, thỉnh thoảng chúng cũng bị cha mẹ quát mắng, nhưng chỉ toàn là những lời như chạy lung tung mà ngã ra đất làm bẩn quần áo thì về nhà sẽ bị ăn đòn.
Còn một số người chơi đã bàn bạc xong đối sách, tự cho rằng mình đã tìm được điều kiện tử vong nên vẻ lo lắng trên mặt cũng dần biến mất, trở nên thoải mái hơn.
Trong nhà và ngoài sân như hai thế giới khác nhau, dù bên trong có khóc to đến mấy thì cũng không ảnh hưởng được đến người bên ngoài, cuối cùng chỉ đổi lại một câu "đáng thương thật".
Bởi vì chuyện không liên quan đến họ.
Tiểu Lộc ngồi bên cạnh Nha Thấu, lấy kẹo cao su từ trong túi ra: "Anh ăn không?"
Nha Thấu lắc đầu, cậu vẫn nhớ mình đang tham dự tang lễ, bên trong người ta đang làm lễ mà người ngồi bên ngoài lại ăn uống, hành vi này chẳng tốt chút nào.
"Vậy thôi." Tiểu Lộc đung đưa chân: "Anh không ăn thì em cũng không ăn nữa."
Nói xong, cô bé lại lấy một thứ gì đó từ trong túi ra đưa cho Nha Thấu: "Cho anh cái này."
Cô bé chậm rãi giải thích: "Cái này khả năng không có tác dụng gì với ma quỷ, nhưng đối phó với người thì hiệu quả lắm đấy."
Đối phó với người... hiệu quả lắm?
Nha Thấu tròn mắt nhìn, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt, hoàn toàn không giấu được.
Ngoài cái đó ra thì Nha Thấu quả thực rất tò mò sao cái túi nhỏ xíu của Tiểu Lộc lại chứa được nhiều đồ như vậy, nó như một cái túi thần kỳ vậy á, bên trong không chỉ có túi sưởi mà còn có đủ loại đồ kỳ lạ khác nữa.
Tiểu Lộc nghiêm túc giải thích: "Nó sẽ bảo vệ anh."
Giọng cô bé nghe rất đáng yêu, đôi mắt to tròn như nai con, ấn tượng đầu tiên của Nha Thấu về Tiểu Lộc là một cô bé xinh xắn, tính tình khá hiền, nhưng sau khi tiếp xúc rồi mới thấy Tiểu Lộc nói câu sau còn hung tàn hơn cả câu trước.
Nha Thấu cúi đầu, nhìn vật hình khối mà Tiểu Lộc đưa cho mình.
Toàn thân đen nhánh, bề mặt không nhẵn, không cẩn thận có khi còn bị nó cứa đứt tay, nhưng nhìn mãi vẫn chẳng biết nó là cái gì.
"Nhận đi, lúc đầu anh cũng giúp em còn gì? Còn cho em khăn giấy nữa." Tiểu Lộc ngửa mặt nhìn trời: "Anh không nhận là em khóc đấy."
Nha Thấu đành phải nhận, nói nhỏ: "Thế em đừng khóc nhé."
Vốn chỉ là một câu nói đùa, nào ngờ Nha Thấu lại trả lời nghiêm túc như vậy làm Tiểu Lộc quay sang nhìn cậu chăm chú một hồi.
"Anh thú vị ghê." Cô nhóc nghiêng người lại gần: "Yêu ai chưa?"
Nha Thấu sờ mũi: "Sao tự dưng lại nói đến chủ đề này vậy?"
"Không có gì, em thuận miệng hỏi thôi." Tiểu Lộc chống tay ra sau ghế: "Sợ cái tính này của anh sẽ bị người ta lừa mất."
【Yên tâm yên tâm! Bé cưng nhà bọn tôi không sợ bị lừa đâu! Chỉ có nhỏ đi lừa người khác thôi ha ha.】
【Tôi cũng không sợ bé cưng bị lừa, chỉ sợ bé cưng bị sờ mó thôi, cứ như tâm lý của người có con trai vậy, lúc nào cũng canh chừng sợ bé cưng gặp phải mấy tên biến thái.】
Cơn gió nhẹ thoảng qua, một ngày nắng ấm hiếm hoi của mùa đông.
Tiểu Lộc bỗng hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Nha Thấu ngoan ngoãn trả lời: "18."
Nghe cậu trả lời, Tiểu Lộc đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Nha Thấu bị nhìn đến mức căng thẳng hẳn lên: "Sao, sao vậy?"
Tiểu Lộc trầm ngâm: "Lúc trước cứ tưởng mặt anh non thôi, giờ mới biết anh non thật."
18 tuổi dù sao cũng trưởng thành rồi, Nha Thấu nắm vải quần trên đùi mình: "Thế còn em?"
"28."
Nha Thấu kinh ngạc ngẩng đầu, cậu không nhận ra Tiểu Lộc 28 tuổi luôn ấy. Biểu cảm hiện hết trên mặt, nhìn là biết ngay cậu đang nghĩ gì, Tiểu Lộc cong môi cười, đoạn nhìn sang bên cạnh.
Từng có người đứng ở chỗ rẽ đằng kia nhưng giờ thì biến mất rồi.
Tiểu Lộc đứng dậy, nói với âm lượng chỉ hai người nghe được:
"Hôm nay gần như mọi người đến đông đủ cả rồi, tối nay cẩn thận nhé."
...
Làm lễ quanh quan tài kéo dài cả buổi chiều, mùa đông trời nhanh tối, chưa tới sáu giờ đã tối đen.
Nhà tang lễ lại ở nơi rất hẻo lánh, khoảng đất trống xung quanh yên ắng không một tiếng động, gió thổi qua còn mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Nha Thấu thấy mọi người đi gần hết rồi mới đứng dậy.
Thật ra là cậu đang đợi Lâm Nam, muốn tiếp xúc gần hơn với người mang tới cảm giác quen thuộc này, tiện thể kiểm tra điểm thiện cảm của anh ta nữa, nhưng cậu ngồi đây lâu lắm rồi mà vẫn chẳng thấy Lâm Nam đâu cả.
Hay là anh ta vào bên trong từ lúc nào rồi nhỉ?
Nha Thấu vốn ngồi ngay bên ngoài nhà tang lễ, cậu cẩn thận ngó vào bên trong một cái, thấy không có ai thì ngẩn ra, đoạn nhấc chân bước vào.
Vừa bước vào linh đường thì nghe bên cạnh có người nói: "Đưa cái vòng hoa bên đó qua đây."
Ấy thế mà Nha Thấu nghe lời đi lấy vòng hoa bên cạnh đưa tới thật, người kia quay người lại, Nha Thấu vừa thấy mặt người kia thì sững ra.
Là Đỗ Vọng Tân.
Là cái người chỉ có - 10 điểm thiện cảm với mình, Đỗ Vọng Tân.
Hắn không hài lòng với vị trí đặt vòng hoa nên đã tự mình chỉnh lại, bàn tay đang nắm vòng hoa mang tới cảm giác hơi xương, ngón tay thon dài, chỗ hổ khẩu còn có một nốt ruồi nhỏ.
Đỗ Vọng Tân khác với Đỗ Nguyên Tu cùng những người khác, hắn chỉ gấp rút trở về thôn vì bà Đỗ qua đời thôi còn bình thường không sống trong thôn, cho nên tay cũng không chai sần thô ráp, trông là biết chưa từng làm việc nặng.
Lúc trước chạm vào người khác còn dùng khăn giấy lau tay, giờ lại đi bày ngay ngắn từng vòng hoa một.
Thấy người đi vào là Nha Thấu, ánh mắt hắn thoáng gợn sóng, đoạn nhận lấy vòng hoa rồi đặt vào vị trí nên đặt.
Tóc của ba anh em họ Đỗ đều có màu đen tuyền, đôi mắt nâu sẫm dưới ánh đèn lờ mờ trông như vực sâu, không thể nào hiểu được hay đoán được cảm xúc bên trong.
Nha Thấu hơi sợ hắn, cậu lùi lại mấy bước định ra ngoài thì nghe hắn nói: "Cảm ơn."
Một lời cảm ơn hiếm hoi được thốt ra từ miệng Đỗ Vọng Tân nghe có vẻ không thực tí nào.
Đỗ Vọng Tân rủ mắt, chỉnh lại băng giấy trắng ghi tên trên vòng hoa: "Không đi ăn cơm à?"
Như đang nói chuyện phiếm, nếu không phải Nha Thấu vừa kiểm tra lại điểm thiện cảm của hắn thấy vẫn như cũ thì có lẽ cậu đã nghĩ như vậy rồi.
"... Lúc nữa mới đi."
Thiếu niên xinh đẹp đứng trong linh đường, đôi mắt lam đầy cảnh giác với hắn.
Dường như cậu rất sợ lạnh nên mặc rất dày, bên trong là áo cổ lọ màu trắng che gần hết cái cổ thon dài, cũng làm bật làn da trắng của thiếu niên.
Đỗ Vọng Tân: "Đêm nay em phải trông linh đường, không ăn cơm e là không trụ nổi đâu."
"Anh thì sao?" Nha Thấu hỏi tiếp: "Anh không đói à?"
"Đói chứ." Đỗ Vọng Tân lần lượt chỉnh lại từng tờ giấy trắng trên vòng hoa: "Nhưng linh đường không thể không có người được."
Mà quan trọng nhất là hương với nến không được để tắt, lúc nào cũng phải có người ở trong để trông chừng mọi thứ.
Hôm qua là nhóm Đỗ Thanh Dương, hôm nay đến lượt Đỗ Vọng Tân.
Nha Thấu hơi do dự, cắn môi: "Vậy có cần em mang ít đồ ăn tới cho anh không?"
Nha Thấu vừa dứt lời thì thấy Đỗ Vọng Tân dừng hết mọi động tác, hắn ngừng một lúc mới tiếp tục chỉnh lại giấy trắng trên vòng hoa.
Hắn không quay đầu lại, cũng không nhìn cậu nên chẳng đoán được lúc này hắn đang nghĩ gì.
Đỗ Vọng Tân cảm thấy Nha Thấu hơi... hắn nghĩ mãi mà không tìm được từ nào phù hợp.
Con thú nhỏ chủ động lại gần, còn hỏi hắn có cần mang đồ ăn tới không, cảm giác như kiểu nhớ ăn không nhớ đánh vậy.
Chưa kể giọng hỏi còn nhỏ nhẹ, lọt vào tai người khác chẳng khác nào mèo con dụi vào ống quần, sau đó nằm ngửa ra để lộ cái bụng mềm mại trước mắt bạn.
Vừa mềm mại lại vừa vô hại.
Bày xong vòng hoa cuối cùng, Đỗ Vọng Tân dùng đầu ngón trỏ với ngón giữa rút gói khăn giấy ướt trong túi ra, ngón cái bên tay còn lại xé miệng gói, lấy một tờ khăn giấy ướt ra lau tay.
"Em có biết Lâm Nam không?"
Câu hỏi của hắn khiến Nha Thấu sững người, chưa kịp nói gì đã thấy Đỗ Vọng Tân đột ngột quay người lại, đi tới gần rồi duỗi tay về phía mình.
Móng tay được cắt ngắn gọn gàng, không có da chết, nhưng lúc này kết hợp với câu hỏi kỳ lạ kia lại hệt như công cụ đòi mạng nguy hiểm.
Ngay từ đầu Nha Thấu đã thấy Đỗ Vọng Tân cực kỳ khó tiếp cận rồi, cảm xúc của hắn khó đoán hơn những người khác nhiều, kể cả lúc trông rất bình thản, không cảm nhận được tí cảm xúc dao động nào như bây giờ.
Trong thoáng chốc, Nha Thấu còn tưởng Đỗ Vọng Tân đã phát hiện ra mình là người chơi.
Nha Thấu như ngừng thở, hàng mi run rẩy không thôi, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống đỉnh đầu bọn họ khiến mỗi lần chớp mi lại hắt xuống một vệt bóng nhỏ.
Khuôn mặt hơi bầu bĩnh, nếu áp hổ khẩu vào môi thiếu niên, chỗ ngón cái với ngón trỏ ấn vào sẽ lún xuống thành cái hõm nhỏ, xung quanh còn phính ra chút thịt mềm.
Tiếc là bây giờ đang là mùa đông, thiếu niên quấn mình kín mít, ngay cả cổ cũng bị che lại bằng áo len cổ lọ, làn da trắng trẻo mịn màng đều bị che khuất hết.
Đến gần hắn mới phát hiện trên người thiếu niên thoang thoảng một mùi thơm dịu, tựa như chiếc lông vũ khẽ lướt qua trái tim người ta mỗi lần ngửi thấy.
Người vợ mà Đỗ Tương Ngô cưới trước khi chết, Đỗ Vọng Tân có khái niệm này nhưng không tìm được bất cứ ký ức nào liên quan đến cậu.
Nha Thấu lén bóp tay mình đau cả lên, thấy Đỗ Vọng Tân duỗi tay lại gần nhưng giữa chừng lại đổi hướng, để lên đầu mình.
Giọng nói từ trên đầu truyền xuống: "Hôm nay anh gặp Lâm Nam, đồng nghiệp của Đỗ Tri Nam, anh ta là một người rất kỳ lạ."
Không giống như NPC ở đây, cũng không giống người chơi.
Đỗ Vọng Tân khom người xuống để ánh mắt ngang tầm với Nha Thấu.
Đây là lần đầu tiên hắn đứng gần Nha Thấu tới vậy, đôi mắt màu lam chưa từng thấy trong thôn bọn hắn, đẹp như một viên đá quý màu lam.
Nếu ở dưới ánh mặt trời thì chắc còn lấp lánh, còn đẹp hơn nữa.
"Khu Chinh phục Tình Yêu?"
Tuy Đỗ Vọng Tân dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nhưng nó lại hệt như quả bom nguyên tử có sức công phá khủng khiếp đánh thẳng vào ngực Nha Thấu, sau khi nổ tung, ảnh hưởng sót lại của nó khiến đầu óc cậu đơ luôn, tay sắp bóp chảy cả máu mới giữ nổi bình tĩnh.
"Gì cơ?"
Đỗ Vọng Tân đứng thẳng người lên: "Trước kia Đỗ Tương Ngô từng đến hoạt động hữu nghị bên khu Chinh phục Tình Yêu, sau khi về còn nói muốn cưới một NPC bên đó làm vợ, mà giờ em lại là vợ của nó, nó chưa kể chuyện này với em à?"
Hiếm khi nói một đoạn dài như vậy, lượng lớn thông tin lớn ập đến.
Cái gì với cái gì vậy?
Nha Thấu không tiêu hóa nổi nhiều thông tin như vậy, lí nhí hỏi: "Vậy sao anh ấy lại cưới em?"
"Câu này không phải nên hỏi em sao? Em không biết à?"
Hai câu hỏi, ánh mắt Đỗ Vọng Tân đã lộ vẻ dò xét, giọng nói cũng lạnh lùng hẳn đi.
001 sắp nổ tung tới nơi rồi, vì chửi tục nhiều quá nên đã bị Hệ thống Chủ kiểm duyệt thành【Bíp——】, tiếng bíp từ nãy tới giờ vẫn ngừng giây nào.
Lần mà NPC nhắc đến khu Chinh phục Tình Yêu là lần trong Lâu đài Ánh Trăn, may mà Nha Thấu ngất đi giữa chừng cộng thêm Hệ thống Chủ kiểm duyệt kịp nên mới qua mặt được.
Còn lần này thì từng chữ đều truyền rõ vào tai khán giả trong phòng livestream, giờ mà kiểm duyệt thì càng giống có tật giật mình.
【...? Não tôi cháy sắp luôn rồi, khu Chinh phục Tình Yêu gì cơ? Ý hắn là bé cưng của tui là người bên khu Chinh phục Tình Yêu ấy hả?】
【Hình như đâu phải đâu, hắn đang nhắc đến Lâm Nam mà, nhưng tôi nhớ Lâm Nam là một người chơi trung cấp chưa gia nhập lãnh địa thì phải? Sao tự dưng lại dính dáng đến khu bên đó được nhỉ?】
【Tôi đối chiếu tình hình hai khu vực thì thấy có một khả năng, tôi nói là có một khả năng đấy nhé, vợ chính là tiểu thiếu gia bên đó?】
【Không thể nào, tuyệt đối không thể! Không phải tiểu thiếu gia bên kia có tám gì đó bảo vệ à? Nếu có lỡ lạc sang đây thì đã được đón về từ lâu rồi, sao mà giờ còn ở bên khu chúng ta được.】
【Tám gì cơ? Tôi chưa nghe nói qua bao giờ, chắc đều yếu nhớt nhỉ? Tiểu thiếu gia bên đó lạc sang đây có khi còn không qua nổi phó bản cấp B ấy chứ đừng nói là phó bản cấp S.】
【Thực ra nhìn khuôn mặt này tui thấy cũng có nét giống khu Chinh phục Tình Yêu lắm, mặc dù bên đó chỉ được mỗi mặt tiền nhưng đúng là cái nôi sản sinh ra mỹ nhân mà nhở?】
【Ê xin phép sửa lại tí nhé, ông nói những người khác chỉ được cái mặt tiền thì tui không có ý kiến gì, nhưng tám người kia thì đừng nhé... mấy người có thể dùng cảm xúc để khống chế người khác thì làm gì có ai là dễ đối phó.】
【Tui nghĩ vợ không phải NPC bên đó đâu, vợ có thể mở phòng livestream thì chứng tỏ vợ cũng có hệ thống mà, thông thường hệ thống sẽ được phân cho người chơi theo số hiệu tăng dần tùy thuộc vào thời gian người chơi vào đây mà, NPC từ bên đó sang thì đâu được phân cho hệ thống phải không?】
【Thế lỡ Hệ thống Chủ của khu Trốn thoát Kinh Hoàng nhận nhầm NPC khu khác thành người chơi thì sao? Chuyện này ai nói chắc 100% được?】
【Để tôi nghĩ thử xem, nếu tiểu thiếu gia của khu Chinh phục Tình Yêu mà là nhỏ thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần là vợ tôi là được, những thứ khác đều không quan trọng (nghiến răng), chỉ cần không dẫn vợ tôi đi là được, không thì tôi sẽ theo sang khu khác luôn!】
Nhìn ký chủ của mình đã vượt qua hai phó bản S+ và một phó bản S, 001 rất muốn mở mic chửi người, nhưng giờ phòng livestream đang nhốn nháo hết cả rồi, đã thế còn có không ít người vào bỏ đá xuống giếng chửi bới.
Thực ra những bình luận này đã xuất hiện đầy rẫy ngay từ khi mở livestream rồi, ban đầu nó sợ ký chủ đọc được nên cố gắng chặn hết mức có thể, về sau ký chủ nói mình không sợ đọc phải mấy cái bình luận đó đâu, bảo nó đừng bận tâm, 001 cũng nghe lời giả vờ không để ý nhưng thực ra nó vẫn âm thầm chặn bớt, để ký chủ đọc ít đi được chút nào hay chút đó.
Khu Chinh phục Tình Yêu khác khu của bọn nó, bên kia không có kỹ năng thiên phú, trò chơi bên đó xoay quanh tình cảm nên đương nhiên trọng tâm cũng sẽ tập trung vào cảm xúc của người chơi.
Phẫn Nộ, Vui Sướng, Sợ Hãi, Lo Lắng, Đa Nghi, Đau Buồn, Dục Vọng, Tuyệt Vọng. Tám Vực Chủ nắm giữ những cảm xúc khác nhau.
Cách đơn giản nhất nhưng cũng khó nhất để hủy hoại một người chính là đánh sập phòng tuyến tâm lý của người đó. Mà các Vực Chủ lại có thể dễ dàng điều khiển được những cảm xúc mà họ nắm giữ, cho nên phòng tuyến tâm lý với họ chỉ mỏng như một tờ giấy, chọc nhẹ là thủng.
Phần lớn mọi người đều không thể giữ được tâm lặng như nước, sau khi phòng tuyến tâm lý bị đánh sập thì điều tiếp theo phải đối mặt chính là ——
Sụp đổ.
Nếu suy đoán là đúng, vậy Lâm Nam là ai?
Đỗ Vọng Tân tiến lại gần hơn, cảm nhận được hơi thở bất ổn của thiếu niên.
"Nếu em là NPC, chắc em cũng biết những điều này nhỉ?" Đỗ Vọng Tân hạ giọng, âm điệu rất trầm.
Sau khi nhận ra người thiếu niên run rẩy, hắn hơi khựng lại: "Sao lại căng thẳng thế?"
Khuôn mặt nhỏ của cậu đã tái nhợt, đôi môi hồng bị răng cắn chặt: "Tại anh đứng gần quá."
"Em, em với anh thế này không hay lắm, hơn nữa đang, đang ở linh đường."
Nha Thấu cảm thấy việc mình bước vào đây là một sai lầm, cố gắng kiếm điểm thiện cảm với Đỗ Vọng Tân cũng là một sai lầm, bây giờ cậu chỉ muốn mau chóng thoát ra khỏi đây thôi.
"Không hay lắm?" Đỗ Vọng Tân lặp lại câu này một lần: "Không hay theo kiểu nào? Là việc một người góa chồng như em ở riêng với anh thế này, hay là việc gì khác?"
Bàn tay Đỗ Vọng Tân để trên đầu cậu trượt xuống, xoa nhẹ dái tai tròn trịa của cậu: "Nếu đã để ý tới những điều này, vậy sao đêm đó em lại bước ra từ nhà Đỗ Nguyên Tu?"
Nha Thấu sững sờ.
"Ranh giới đạo đức của em có vẻ không cao lắm nhỉ." Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, chẳng hiểu sao lại thấy hơi mất tự nhiên nên đành dời mắt sang chỗ khác: "Không phải à? Nhỏ góa phụ thích quyến rũ người khác."
Mặc dù trong linh đường vẫn vang tiếng Chú Đại Bi, thế nhưng Đỗ Vọng Tân vẫn cảm giác được bầu không khí giữa họ đông cứng trong chốc lát.
Khoảng cách giữa hai người bỗng được kéo lại gần nhất, chỉ cần hắn hơi cúi đầu xuống là có thể hôn lên môi thiếu niên được.
Đỗ Vọng Tân rất muốn xem thiếu niên sẽ phản ứng thế nào sau những lời như vậy.
"Vậy hôm nay em đến nhà anh được không?"
Giọng nói mềm nhũn, vô hại hệt như chủ nhân của nó.
Lần này người sững sờ lại đổi thành Đỗ Vọng Tân.
"Hoặc anh đến nhà em cũng được."
Nước mắt đọng trong hốc mắt thoáng cái lăn dài xuống má, Nha Thấu cắn môi, đuôi mắt đỏ hoe.
"Dù sao anh cũng nói em thích quyến rũ người khác mà, không phải ư?"
Đỗ Vọng Tân đã dự đoán rất nhiều trường hợp, duy chỉ không ngờ thiếu niên sẽ khóc, hắn đang định mở miệng thì có tiếng nói từ ngoài cửa truyền vào.
"Nha Thấu, ra ăn cơm."
Là Hứa Tri Nam.
...
Nha Thấu đi theo Hứa Tri Nam, suốt đường đều cúi đầu theo sau, Hứa Tri Nam dẫn cậu ngồi đâu thì cậu ngồi đấy.
Cậu biết Hứa Tri Nam đang nhìn mình, nhưng khóc thành ra thế này làm cậu không còn mặt mũi nào mà ngẩng lên nữa.
Một gói khăn giấy được đưa đến trước mặt Nha Thấu, Hứa Tri Nam nhẹ giọng nói: "Tôi không nhìn đâu."
Trong những bữa tiệc đông người ở thôn người ta thường bày bàn tròn, mỗi bàn tròn thường có hơn mười người ngồi.
Nha Thấu lén ngẩng đầu nhìn một cái, Hứa Tri Nam không đưa cậu đến nơi đó, mà giờ hắn cũng đang quay mặt sang hướng khác chứ không nhìn cậu.
"... Cảm ơn anh."
Hứa Tri Nam khẽ "ừm" một tiếng.
Nha Thấu không biết tại sao Hứa Tri Nam lại xuất hiện ở đó, nhưng cậu đoán chắc hắn không phải tới gọi cậu đi ăn cơm thật. Bao nhiêu người chơi như thế, sao hắn lại giúp mình cậu nhỉ.
Nhưng cậu rất cảm kích việc hắn đã giải vây giúp mình.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu nghĩ lại những gì ban nãy.
Người đứng bên ngoài nhà cậu vào nửa đêm ngày đầu tiên là Đỗ Vọng Tân, nhưng tại sao hắn lại mặc trang phục lạ lùng kia nhỉ, hắn mới đi làm gì đó à?
Nha Thấu lau sạch nước mắt rồi nhưng mắt vẫn đỏ hoe.
Hứa Tri Nam nghe tiếng nấc nghẹn bên cạnh dần dịu hẳn, đoạn gõ nhẹ ngón tay lên bàn: "Đi ăn cơm thôi."
"Ừm ừm."
Họ đến muộn nên không còn nhiều chỗ, nhưng khuôn mặt của Hứa Tri Nam chẳng khác nào một tấm vé thông hành, vừa bước vào đã có người chơi vội vàng đứng dậy: "Tri Nam, lại đây ngồi đi!"
Giọng điệu nịnh bợ kèm theo cách gọi thân mật nhìn sao cũng thấy kỳ quái.
Hứa Tri Nam lịch sự đáp lại: "Không cần đâu."
Người đó thất vọng: "À ừ."
Nha Thấu không biết ngồi đâu, thế là lén lút đi theo Hứa Tri Nam len lỏi qua đám đông, cậu sợ bị nhận ra nên cứ cúi đầu suốt, thỉnh thoảng mới ngẩng lên nhìn đường phía trước.
Cậu cứ tưởng mình sẽ không theo kịp Hứa Tri Nam cơ, nhưng không ngờ mỗi lần ngẩng đầu lên lại thấy hắn ở ngay phía trước một tẹo.
Cuối cùng Nha Thấu cũng thành công theo Hứa Tri Nam tìm được một chỗ ngồi.
Chỉ là đông người quá nên phải ngồi gần nhau, Nha Thấu bị đẩy sát vào cạnh Hứa Tri Nam thì ngại ngùng cười với hắn.
May mà cậu ăn cũng ít, thấy gần no rồi thì dừng lại.
Mới định đặt đũa xuống thì Hứa Tri Nam quay đầu qua nói: "Ăn có thế thôi à?"
Nha Thấu bối rối nhìn hắn như đang hỏi có vấn đề gì hả?
Cậu cảm thấy mối quan hệ của Hứa Tri Nam với mình dường như thân thiết hơn một chút, nhưng cậu nhớ điểm thiện cảm của Hứa Tri Nam lúc trước mới có 5 thì phải.
Hứa Tri Nam khẽ nhíu mày rồi lại giãn ra: "Đêm nay chúng ta trông linh đường, lúc nữa sẽ đói đấy."
Ý là gián tiếp khuyên cậu ăn nhiều hơn, thế là Nha Thấu đành ăn thêm ít nữa.
...
Bữa tối nhanh chóng trôi qua, đêm không có việc gì khác cho người dân trong thôn, chỉ có những ai cần trông linh đường thì mới ở lại thôi.
Hứa Tri Nam, Đỗ Nguyên Tu, Đỗ Bạc Xuyên với mấy người nữa Nha Thấu không biết.
Đỗ Vọng Tân phụ trách trông coi nến với hương khi không có ai, sau khi bàn giao xong nhiệm vụ hắn mới rời đi được. Lúc thấy hắn, Nha Thấu quay mặt sang chỗ khác rồi nhanh chóng tìm một chỗ để ngồi xuống.
Bên ngoài nhà thắp hai ngọn đèn trường minh, nến với hương cũng vừa được thay mới.
Đỗ Vọng Tân nhìn Nha Thấu đang cố gắng tránh xa mình một lúc rồi mới quay lại dặn dò Đỗ Nguyên Tu: "Thức đêm trông linh đường không được ngủ, không cần phải quỳ lạy. Cửa chính phải để mở, phải luôn giữ cho nến với hương không bị tắt, cứ cách hai tiếng thì kiểm tra đèn trường minh bên ngoài một lần để còn thay kịp thời."
Đỗ Nguyên Tu: "Ừm."
Sau khi Đỗ Vọng Tân nói xong thì rời đi, trong linh đường chỉ còn lại bọn họ.
Nha Thấu nhìn chằm chằm vào màn đêm ngoài kia, rồi lại nhìn nến với hương trong linh đường, lặng lẽ kéo chặt áo mình lại.
Cậu cảm giác sau khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ giảm xuống mấy độ liền.