Trong lúc trông coi linh đường không ai nói chuyện, Đỗ Bạc Xuyên thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên kiểm tra tình trạng nến với hương.
Chữ "Điện" màu đen trắng trên tường, cỗ quan tài băng đặt ở giữa cùng tiếng Chú Đại Bi vang khắp linh đường, tất cả đều mang tới cảm giác ngột ngạt vô cùng.
Thầy cúng thường ngủ trong căn phòng nhỏ phía sau linh đường, trước khi vào ngủ, ông rải gạo trước cửa rồi đứng tại chỗ lẩm bẩm gì đó.
Đỗ Mi là cháu nội của anh trai bà Đỗ, thấy vậy thì tò mò hỏi: "Sao lại rải gạo vậy ạ?"
Thầy cúng mở mắt ra, đáp: "Trừ tà."
"Nếu có ma đến, trên gạo sẽ có dấu chân."
Trừ phi là lệ quỷ chết oan, vong hồn mới chết thường dễ thu hút đám cô hồn dã quỷ, bọn chúng muốn nuốt chửng những hồn ma mới còn yếu này trước khi Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn, cho nên việc làm lễ còn có một ý nghĩa khác đó là bảo vệ vong hồn mới chết.
Đỗ Mi rùng mình, lắp bắp: "Có, có ma thật ạ?"
Thầy cúng lại lấy thêm một nắm gạo, rắc ở ngưỡng cửa, nói: "Cô cũng có thể coi đây là phong kiến mê tín."
Đỗ Hoa, em trai của Đỗ Mi lo lắng hỏi thêm: "Vậy nếu có ma thật mà nó vào được thì chúng ta phải làm sao mới đuổi nó đi được?"
"Chỉ cần hương và nến không tắt, đèn trường minh bên ngoài vẫn sáng thì đám cô hồn dã quỷ đó sẽ không vào được."
Nói xong, thầy cúng ngáp một cái: "Tôi đi ngủ một lúc đây, có việc gì thì gọi tôi."
Đỗ Mi ấp úng "vâng" một tiếng.
Nha Thấu vừa nghe vừa bỏ giấy vàng vào chậu lửa, cậu do dự nhìn thoáng qua quan tài băng sau đó mới về chỗ mình ngồi.
Theo những câu chuyện kinh dị với phim ma cậu từng xem thì yếu tố nguy hiểm nhất thường là bà Đỗ nằm trong quan tài, chuyện xác chết đột nhiên vùng dậy hay đột nhiên biến mất gì đó toàn là tình tiết thường thấy trong phim kinh dị.
Nhưng cậu nhớ lại dáng vẻ của bà Đỗ khi gặp lần đầu: Bà Đỗ nằm trong quan tài băng, khuôn mặt vô cùng hiền từ, trông giống như đang ngủ say thôi vậy, hoàn toàn không nhận được ra bà đã phải chịu đau đớn đến mức mất ngủ cả đêm trước khi qua đời.
Lúc mất bà Đỗ đã ngoài sáu mươi. Nhớ lại cuộc trò chuyện của hai bà cô lắm mồm kia, chẳng hiểu sao Nha Thấu lại nghĩ bà là một người rất hiền lành tốt bụng, cũng chẳng hiểu sao lại cảm thấy trong phó bản này sẽ không xảy ra những chuyện như thế.
Hôm qua lúc quỳ lạy ban ngày thì có người giấy xuất hiện, tối đến lại có lệ quỷ cào tường, hôm nay chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Mới ngồi một lúc mà cái lạnh đã ùa đến từ bốn phía quấn lấy cậu, len lỏi tìm cách chui vào trong quần áo.
Mà cái lạnh còn kiểu rõ ẩm ướt nữa, Nha Thấu mím môi, cảm giác đêm nay sẽ khó chịu lắm đây.
Nhưng giờ còn chưa đến mười hai giờ, bọn họ phải ở đây đến hơn sáu giờ sáng mai.
"Lạnh không?" Đỗ Nguyên Tu bước tới, hắn ngồi xổm xuống quay lưng về phía mấy người kia, nắm tay cậu rất tự nhiên, vừa sờ vào bàn tay lạnh giá của cậu thì nhíu mày.
Móng tay tròn trịa được cắt ngắn gọn gàng, màu hồng khỏe mạnh ban đầu vì lạnh quá mà nhạt thành trắng, gần như hòa lẫn với liềm móng tay.
Tay sờ thích thật, nhưng mà lạnh quá.
Đỗ Nguyên Tu bao lấy tay Nha Thấu trong lòng bàn tay mình rồi áp lên cổ mình.
Cổ là nơi yếu ớt, nhiệt độ cơ thể của đàn ông trưởng thành cao hơn thiếu niên rất nhiều, da thịt ở cổ cũng khác hẳn với lòng bàn tay thô ráp, cứ như có dòng điện chạy qua làm Nha Thấu rút tay về.
Nhưng Nha Thấu mới cử động thì Đỗ Nguyên Tu đã nhận ra ngay ý định của cậu, giữ chặt tay cậu không cho rút về.
Đỗ Bạc Xuyên đang chú ý đến hương với nến, Hứa Tri Nam kiểm tra quan tài băng với đèn trường minh bên ngoài, còn Đỗ Mi với Đỗ Hoa thì ngồi xổm ở cửa, thì thầm thảo luận gì đó về đống gạo.
Không có ai để ý đến bọn họ, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn sang.
Trong mắt người ngoài, Đỗ Tương Ngô là anh họ của Đỗ Nguyên Tu nên Nha Thấu cũng được coi như là chị dâu của Đỗ Nguyên Tu.
Cầm tay chị dâu áp vào cổ mình, nếu để người khác trông thấy thì chuyện rùm beng lên thế nào có thể tưởng tượng được rồi đấy.
Nha Thấu sốt ruột, nhỏ giọng nói: "Đỗ Nguyên Tu, anh bỏ tay ra đi."
"Không, tay em lạnh mà?" Đỗ Nguyên Tu chơi xấu.
"Sẽ có người nhìn sang đấy!" Nha Thấu căng thẳng nhắc nhở, vừa nói vừa ngẩng đầu xem những người khác đang làm gì.
Nha Thấu vốn đang căng thẳng chết đi được, hai người ngồi xổm ở cửa đột nhiên đứng dậy làm cậu vô thức nín thở, nhìn chằm chằm về phía đó.
Còn Đỗ Nguyên Tu ngồi quay lưng về phía họ lại như không nhận ra gì, đã thế còn kéo tay cậu vào trong áo.
"Đợi—" Khi thốt ra lời này Nha Thấu mới nhận ra giọng mình to cỡ nào, nhưng tiếng Chú Đại Bi trong linh đường to hơn nên đã át giọng cậu xuống.
Hai chị em nhà họ Đỗ đứng dậy rồi ngồi xuống luôn như kiểu cho đỡ tê chân thôi chứ không hề quay đầu lại nhìn bên này.
"Đừng căng thẳng, anh chỉ sưởi ấm tay cho em thôi mà."
Đỗ Nguyên Tu nhẹ giọng trấn an, nhưng hành động của hắn lại hoàn toàn không phải vậy.
Bàn tay đầy vết chai sạn tì xuống mu bàn tay của Nha Thấu, mài qua mài lại làm làn da non nớt của cậu hơi đau.
Nha Thấu thủ thỉ mắng hắn: "Đồ tồi..."
"Ừ, anh là đồ tồi." Đỗ Nguyên Tu vui vẻ chấp nhận.
Đúng là đồ không biết xấu hổ, Nha Thấu nhỏ giọng thúc giục: "Vậy anh nhanh lên."
"Em đừng nhúc nhích, đợi ấm lên rồi anh sẽ thả ra."
【... Kịch bản rẽ hướng nào đấy, sao nghe cứ sai sai vậy?】
【Hê hê hê hê, một ngày nào đó tôi sẽ đè bé con ra trước mặt mọi người rồi làm thế này làm thế kia!】
【Mới sưởi ấm tay thôi mà đã kích thích thế này, nếu làm gì đó thì còn cỡ nào nữa?】
【Cái kiểu lén lút không để người khác phát hiện này kích thích chết đi được, đúng là góa phụ xinh đẹp có khác (không phải), trông Đỗ Nguyên Tu bây giờ xem, chắc muốn chịt vợ điên rồi chứ gì?】
【Vợ ơi sao em lại yêu kiều thế? Đạp lên bíp——của anh, mắng anh là đồ tồi đi!】
Đỗ Nguyên Tu nhíu mày, không hiểu tại sao cậu mặc nhiều áo thế rồi mà tay vẫn lạnh vậy, nắm tay sửa ấm cho cậu một lúc, hắn nâng bàn tay cậu lên rồi hà hơi.
Lòng bàn tay ngứa ngáy, mấy ngón tay trắng mềm lập tức co lại.
Nha Thấu luống cuống, mấp máy môi.
Nhưng cậu còn chưa kịp lên tiếng thì đã có người giành trước:
"Hai người đang làm gì vậy?"
...
Nha Thấu lúng túng ngồi yên tại chỗ, sắc mặt Đỗ Nguyên Tu thì không hề thay đổi, hắn bình tĩnh đứng dậy, trên tay chẳng biết từ lúc nào đã có thêm tờ khăn giấy: "Lau tay hộ."
Nha Thấu vội vàng "ừm ừm" hai tiếng theo, nhưng nghe ra lại có cảm giác như đang giấu đầu lòi đuôi.
Đỗ Bạc Xuyên đảo mắt nhìn giữa hai người.
Khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên lúc này đỏ lên với tốc độ thấy được bằng mắt thường, cậu cắn môi dưới, hàng mi run run. Còn tên kia thì cong môi cười, thậm chí còn đưa tờ khăn giấy trên tay qua cho Đỗ Bạc Xuyên: "Hay cậu vứt hộ bọn tôi nhé?"
Nha Thấu tức giận lườm Đỗ Nguyên Tu.
Từ góc nhìn của người khác có khi còn tưởng quan hệ hai người thân thiết lắm, Đỗ Bạc Xuyên "à" một tiếng rồi về ngồi chỗ cũ, không để ý đến Đỗ Nguyên Tu nữa.
Đỗ Nguyên Tu định ngồi xuống cạnh Nha Thấu cơ, nhưng nhìn ánh mắt cậu, hắn xoa gáy rồi về chỗ ban đầu.
Tay mới sưởi ấm chưa được bao lâu đã lạnh trở lại.
Hứa Tri Nam quan sát xong cũng về chỗ ngồi, hai chị em nhà họ Đỗ cũng hết tò mò với đống gạo ở trước cửa.
Nha Thấu khum bàn tay lại đưa lên, hà hơi vào trong để sưởi ấm tay cho mình.
Cậu nhìn xung quanh để phân tán sự chú ý của mình.
Sau đó kiểm tra điểm thiện cảm của Đỗ Nguyên Tu, Đỗ Bạc Xuyên và Hứa Tri Nam lần nữa.
【Tên: Hứa Tri Nam】
【Tuổi: 27】
【Điểm thiện cảm: 30】
Điểm thiện cảm của Hứa Tri Nam đã lên tới 30 rồi, là mức điểm tối thiểu cho thấy có ấn tượng tốt về mình, Nha Thấu khẽ chớp mắt.
Cậu cứ tưởng Hứa Tri Nam sẽ có cái nhìn khác về mình khi biết mối quan hệ bất hảo giữa cậu với Dung Xích chứ.
Nha Thấu kiểm tra điểm thiện cảm của Đỗ Bạc Xuyên.
【Tên: Đỗ Bạc Xuyên】
【Tuổi: 25】
【Điểm thiện cảm: 70】
Nha Thấu ngẩn ra, cậu do dự hỏi Hệ thống Tình Yêu: "Lần trước điểm thiện cảm của hắn..."
Hệ thống Tình Yêu hiểu ý:【Lúc mới gặp ngài chỉ có 10 điểm.】
Đêm qua mới 10 điểm, giờ đã lên tới 70, tại cậu bị dọa sợ đến mức hồ đồ rồi nên quên mất khúc ở giữa hả?
Nha Thấu nghiêng mặt qua, lén lút quan sát Đỗ Bạc Xuyên.
Những biểu hiện của hắn vừa rồi lại chẳng giống người có 70 điểm thiện cảm với mình gì cả.
Khó nghĩ quá, Nha Thấu mặc kệ không nghĩ nữa, cậu nhìn sang người cuối cùng.
【Tên: Đỗ Nguyên Tu】
【Tuổi: 23】
【Điểm thiện cảm: 95】
Vì trong phó bản này không có thông báo tăng điểm thiện cảm tức thời nên Nha Thấu cũng không biết những điểm thiện cảm này tăng từ lúc nào.
Nhưng có một điều chắc chắn là giờ xem được thông tin chi tiết về Đỗ Nguyên Tu rồi.
Dù biết không ai kể cả người chơi hay NPC đều không thấy được màn hình giả lập của mình nhưng Nha Thấu vẫn thấy hơi chột dạ, cậu thu nhỏ nó lại, tiện thể quan sát xung quanh lần nữa.
Không chỉ mình cậu lạnh mà Đỗ Mi với Đỗ Hoa cũng lạnh đến mức không chịu nổi, hai chị em còn đứng dậy vận động cho ấm người.
Tính Đỗ Mi khá hoạt bát, miệng lẩm bẩm "lạnh chết mất", xoa nhanh hai cánh tay, cố gắng tạo nhiệt bằng cách này.
Còn Đỗ Hoa thì căng dài hai cánh tay sang hai bên rồi giữ nguyên tư thế đó, như thể làm vậy sẽ khiến cơ thể ấm lên ấy.
Bấy giờ Nha Thấu mới yên tâm cúi đầu.
Thông tin chi tiết ghi lại cuộc đời của Đỗ Nguyên Tu, nửa đầu là những thông tin cơ bản.
Đỗ Nguyên Tu là cháu nội của anh cả bà Đỗ, năm lên năm thì cha mẹ qua đời. Thời điểm ấy đúng lúc có một ông thầy bói đến thôn, khăng khăng nói rằng Đỗ Nguyên Tu khắc chết cha mẹ mình, thế là từ đó ông nội hắn không quan tâm đến hắn nữa.
Nói ra thì tàn nhẫn nhưng ở cái thời của ông nội hắn thì chết vài đứa trẻ là chuyện thường xảy ra.
Không muốn thì bỏ thôi.
Không ai chăm sóc nuôi nấng, Đỗ Nguyên Tu lớn lên nhờ ăn chực các nhà trong thôn, cho nên cũng hình thành tính cách tùy tiện, không quan tâm người khác nghĩ gì nói gì, ai không vừa mắt là đánh.
Hắn không có bạn, những người có thể nói chuyện cùng cũng chỉ có Đỗ Bạc Xuyên với mấy người khác, nhưng quan hệ cũng chưa đến mức được gọi là bạn.
Tóm lại là quan hệ anh em họ.
Nha Thấu đọc đến nửa chừng thì dừng lại, không biết có phải vì lạnh quá nên sinh ảo giác hay không mà cậu loáng thoáng nghe thấy âm thanh gì đó rất nhỏ.
Vì bên tai còn có tiếng Chú Đại Bi nên cậu cũng không đoán được đó là âm thanh gì.
Lắng nghe kỹ hơn một lúc thì lại không còn gì nữa.
Nha Thấu định cúi đầu tiếp tục xem thông tin, nhưng thấy Đỗ Hoa vốn đứng cách đó không xa đột nhiên bước tới, cả người cuốn theo cơn gió đi nhanh đến trước mặt cậu.
"Anh đi vệ sinh cùng em được không?"
Đỗ Hoa nhỏ giọng bổ sung: "Em hơi sợ Đỗ Nguyên Tu với mấy người kia."
Nha Thấu hiểu ra, Đỗ Hoa không dám mở miệng hỏi Đỗ Nguyên Tu hay Hứa Tri Nam nên mới nhắm vào người trông dễ nói chuyện và thực sự là cũng dễ nói chuyện là cậu.
"Sao em không rủ Đỗ Mi?" Nha Thấu thắc mắc.
"Dù gì chị ấy cũng là con gái mà, bảo chị ấy đi vệ sinh cùng không hay lắm." Đỗ Hoa gãi má: "Anh biết đó, nhà vệ sinh trong thôn không có đèn, ngoài kia tối om làm em sợ lắm."
Xây nhà vệ sinh riêng ở nơi hẻo lánh thế này đã tốt lắm rồi, hơi đâu mà lắp đèn ở đây nữa.
Ở thôn họ Đỗ, trong lúc trông linh đường vẫn được phép ra ngoài một lúc, dù sao người cũng có ba việc gấp, quy tắc tổ tiên đặt ra đâu thể bắt ép vô lý được.
Nhưng cậu với Đỗ Hoa không quen biết, rủ một người lạ đi vệ sinh cùng có phải hơi kỳ quái không.
Nha Thấu còn đang do dự thì thấy Đỗ Hoa đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay mình.
Đỗ Hoa nắm tay áo cậu, kéo cậu đứng dậy từ chỗ ngồi.
Vì có rất nhiều người nhấn mạnh rằng nến với hương không được để tắt, nên lúc đứng dậy Nha Thấu có vô thức liếc qua ban thờ một cái.
Nhưng cái liếc ấy đã khiến Nha Thấu sững người tại chỗ.
Nến và hương rất quan trọng, trước đó Nha Thấu thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu kiểm tra tình hình bên đó.
Đỗ Bạc Xuyên từng thay hương một lần, khi ấy mới cháy được một phần ba, thế mà giờ nó chỉ còn lại một phần tư!
Tốc độ cháy của nến với hương rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Trán Nha Thấu toát mồ hôi lạnh, một suy đoán không hay hiện lên.
Trong lúc ngẩn người cậu bị Đỗ Hoa kéo lảo đảo, Nha Thấu bặm môi: "Em bỏ anh ra trước đã."
Cậu vô thức bị Đỗ Hoa lôi đi một đoạn, từ góc độ này nhìn ra ngoài, cậu thấy có hai dấu chân rất rõ ràng trên đống gạo ngoài cửa.
Nhưng từ lúc vào đến giờ, ngoài Hứa Tri Nam ra kiểm tra đèn trường minh thì không ai ra ngoài nữa, hai dấu chân này do thứ gì để lại thì quá rõ ràng rồi.
Mà âm thanh cậu nghe thấy ban nãy chắc cũng ở đây mà ra.
Hiển nhiên là "Đỗ Hoa" không ngờ mình đã bị phát hiện: "Đi cùng em một lúc thôi, lúc nữa em cho anh cái này hay lắm."
Cho cái gì hay, chắc định kéo cậu xuống Âm Phủ chứ gì.
Sắc mặt Nha Thấu trắng bệch, dù cách một lớp áo nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người "Đỗ Hoa".
Giờ phải làm sao?
Ma không thể vào linh đường nhưng có thể thông qua thứ khác để đạt được mục đích. Cơ thể "Đỗ Hoa" chắc chắn vẫn là của Đỗ Hoa thật, vậy chỉ có một cách giải thích khác —
Ma nhập.
"Ê."
Giọng Đỗ Nguyên Tu vang lên từ phía sau, Hứa Tri Nam kéo Nha Thấu lại, giơ tay xoa đầu cậu rồi khẽ nói: "Đừng sợ."
Cậu vừa được kéo ra thì Đỗ Nguyên Tu đã xông đến tát cho "Đỗ Hoa" một cái.
"Em cho anh cái này hay lắm?" Đỗ Nguyên Tu âm trầm lặp lại.