Edit: Lune
Cái tát của Đỗ Nguyên Tu quả thực khiến người ta không ngờ tới.
【Đỗ Nguyên Tu, vì cái tát này nên tôi tuyên bố thấy anh vừa mắt hơn một tí, nhưng chỉ một tí thôi!】
【Tưởng bảo nến không tắt, đèn trường minh không tắt thì ma quỷ không vào được? Chuyện gì đang xảy ra vậy?】
【Vò đầu, sao cảm giác cái phó bản cấp B này còn khó hơn cả mấy phó bản cấp S với S+ trước đây thế nhỉ, lo ghê, lỡ Nha Nha không qua được thì làm sao đây?】
【Vợ tôi phản ứng cũng nhanh đấy chứ, ít ra không để bị kéo ra ngoài, nếu thật sự bị kéo ra ngoài rồi thì chắc tiêu đời luôn quá. Lúc trước tôi có đổi góc nhìn xem thử, xung quanh nhà tang lễ cũ nát này toàn là đất trống thôi, còn có đống cây cối hình thù kỳ quái nữa (từ phó bản trước tôi đã bị ptsd với mấy loại cây kỳ quái kiểu này rồi).】
【Khoan đã, mấy ông có phát hiện ra không, mấy đợt tấn công trong phó bản này hình như đều nhắm vào linh đường... mà lần nào vợ tôi cũng có mặt.】
【Sao sốt hết lên thế? Ông qua mấy phòng livestream khác mà xem, máu chảy thành sông rồi đấy hi hi.】
【Má ơi, tí thì bị mấy ông làm lệch chủ đề, mấy ông không thấy Nha Nha nằm gọn lỏn trong lòng Hứa Tri Nam trông e ấp cỡ nào? Hứa Tri Nam mà cũng biết ôm người khác á? Không thể tin nổi.】
Đỗ Mi và Đỗ Nguyên Tu là anh em họ, bình thường ít qua lại, cô nàng nhìn mà ngây ra, lúc thấy em trai mình ngã xuống mới sực hoàn hồn rồi hét lên: "Đỗ Nguyên Tu, sao anh lại đánh người khác!?"
"Đánh người còn phải chọn ngày nữa à?" Đỗ Nguyên Tu không kiên nhẫn, nhìn chằm chằm con ma bám trên người Đỗ Hoa như muốn khoét thủng cái lỗ trên nó.
Đỗ Nguyên Tu vốn chưa có giây nào dời mắt khỏi Nha Thấu, thấy Đỗ Hoa tự dưng chạy đến trước mặt thiếu niên nói gì đó không rõ, xong giây tiếp theo thì kéo thiếu niên từ chỗ ngồi lên, động tác thô bạo cực kỳ.
Tiếp theo là câu nói của Đỗ Hoa: "Đi cùng em đi, lúc nữa em cho anh cái này hay lắm."
Đỗ Nguyên Tu: ?
Nói cái quái gì vậy?
Nghe như có thứ gì bẩn thỉu.
Tính cách của Đỗ Nguyên Tu thật sự không tốt lắm, nếu không thì Nha Thấu cũng chẳng hay mắng hắn là đồ tồi, lúc này đừng nói là muốn đánh con ma trên người Đỗ Hoa mà ngay cả Đỗ Hoa hắn cũng muốn đánh một trận.
Ma quỷ không vào được nhưng có thể bám lên con người để vào.
Đỗ Mi và Đỗ Hoa ở gần cửa, là đối tượng lý tưởng nhất để nhập vào.
Mà nguyên nhân chọn Đỗ Hoa thì có lẽ là do giới tính của Đỗ Hoa tiện lợi hơn, chẳng hạn như rủ đi vệ sinh cùng.
Dù sao lúc trước Đỗ Nguyên Tu cũng từng làm vậy.
Càng nghĩ Đỗ Nguyên Tu càng thấy khó chịu, thấy cái thứ bẩn thỉu bám trên người Đỗ Hoa vẫn chưa chịu xuống, hắn giơ tay định tát cho cái nữa.
Đỗ Mi hét lên định lao tới ngăn cản nhưng bị Đỗ Bạc Xuyên giữ lại.
"Cậu có đánh tiếp cũng vô dụng thôi." Hứa Tri Nam thả tay Nha Thấu ra, đứng chắn giữa cậu với Đỗ Hoa, vô hình trung bảo vệ cậu sau lưng.
Hắn chỉ nói một câu: "Để tôi."
Hứa Tri Nam không nói lời thừa thãi, hắn bước tới trước mặt "Đỗ Hoa", trước ánh mắt khiếp đảm của Đỗ Mi mà duỗi tay bóp cổ em trai cô ta.
Bàn tay siết lại, "Đỗ Hoa" lập tức lộ ra vẻ mặt vặn vẹo, tiếng hét chói tai vang lên bên tai mọi người.
Trong lúc giằng co loạn xạ, tay của "Đỗ Hoa" bám được vào tay Hứa Tri Nam, định dùng sức nhưng bị tay còn lại của Hứa Tri Nam gạt ra. Bàn tay phải đang siết cổ "Đỗ Hoa" càng dồn sức, tiếng thét chói tai càng lớn hơn.
Nha Thấu bị chắn sau lưng Hứa Tri Nam nên không thấy được tình hình ở trước, chỉ nghe thấy tiếng hét ngày càng chói.
Không phải âm thanh con người có thể phát ra, cũng không giống tiếng thú gầm mà là thứ gì đó lạnh lẽo thấu tận linh hồn, nghe một tiếng đã nổi hết cả da gà.
Nha Thấu nắm chặt vạt áo, sắc mặt hơi tái đi.
Lúc này mặt "Đỗ Hoa" đỏ bừng, mắt trợn trắng gần như ngã ngửa ra sau, mãi tới khi sắp không thở được nữa mới nghe thấy một tiếng "Cút" hờ hững.
Con ma lập tức biến mất không còn dấu vết.
【Một người tát, một người bóp cổ, Đỗ Hoa thảm quá.】
【Đỗ Nguyên Tu tát khiến con ma bị choáng thì Hứa Tri Nam mới đuổi nó đi được chứ, không có hai người họ thì Đỗ Hoa chắc đã bị câu hồn đi đâu không biết rồi.】
【Tui nghĩ rồi, hai cây thôi mà, bé con nhà tui cũng không phải không chịu nổi.】
【Đỗ Bạc Xuyên, anh đừng ngồi im mãi thế được không! Cả đám chỉ có anh là chẳng có tiến triển gì thôi đấy!】
Đỗ Nguyên Tu nhướng mày: "Thú vị đấy."
Hứa Tri Nam thu tay về, còn tiện tay đỡ Đỗ Hoa ngồi xuống đệm mềm.
Đỗ Mi thấy họ cuối cùng cũng thả em trai mình ra thì vội lao tới kiểm tra liên tục, xác định không sao mới quay ngoắt lại nhìn họ đầy oán hận.
"Các anh giải thích cho rõ ràng đi! Sao vô duyên vô cớ lại đánh em trai tôi!?"
Đỗ Mi thấy em trai mình sống dở chết sở thì sốt ruột muốn chết, nên giọng điệu cũng gay gắt theo.
"Cô có biết em trai cô vừa bị thứ gì bám vào người không?" Đỗ Nguyên Tu ngồi xổm xuống, xoay mặt Đỗ Hoa qua nhìn một lượt, xác định không còn vấn đề gì nữa mới nói: "Cô ở gần cậu ta nhất, cậu ta bị ma nhập mà cô cũng không biết à?"
Vẻ mặt hùng hổ của Đỗ Mi bị câu nói của Đỗ Nguyên Tu dọa cho biến sạch, cô ta ngẩn ra, lắp bắp hỏi: "Ma, ma nhập gì cơ?"
Đỗ Nguyên Tu bực bội day trán, nhưng vẫn phải giải thích nên chỉ có thể dùng cách nhanh nhất, hắn duỗi tay chỉ về phía đống gạo ở cửa.
Trong số những người ở linh đường thì chỉ có cô ta với Đỗ Hoa là quan sát đống gạo kỹ nhất, cho nên chỉ cần liếc một cái là thấy ngay đống gạo có gì thay đổi.
- Trên đống gạo xuất hiện hai dấu chân to, mà gạo quanh dấu chân còn có xu hướng ngả đen mờ mờ.
Đỗ Mi không ngu, liên tưởng đến lời thầy cúng trước đó thì lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Ma quỷ đã vào, hơn nữa còn nhập vào em trai cô ta, nói đúng ra thì Đỗ Nguyên Tu và Hứa Tri Nam còn là ân nhân cứu mạng của họ nữa.
Đỗ Mi ấp úng xin lỗi: "Vậy à, tôi hiểu lầm các anh rồi."
Đỗ Nguyên Tu hờ hững: "Ừ."
Hắn chỉ "ừ" một tiếng như thế rồi đi đến bên cạnh Hứa Tri Nam, liếc hắn một cái rồi dồn toàn bộ sự chú ý lên người thiếu niên.
"Bị thương không?"
Nha Thấu lắc đầu.
Đỗ Nguyên Tu lại hỏi: "Tay bị nắm đau không?"
Nha Thấu: "Không..."
Không bị sao là tốt rồi.
Vốn chỉ là khúc nhạc đệm, Đỗ Hoa ngồi trên đệm dựa vào người Đỗ Mi, sau một lúc mê man thì cuối cùng cũng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn mấy người đang vây quanh mình.
"Mấy anh không trông chừng linh đường à? Vây quanh tôi làm gì?"
Trông bộ dạng ngơ ngác hoang mang của Đỗ Hoa, mắt Đỗ Mi lập tức đỏ hoe, đoạn vung tay đập mạnh vào lưng Đỗ Hoa mà gào: "Em, em vừa suýt chết đấy biết không hả!?"
Đầu Đỗ Hoa như bị thứ gì đập vào, con ngươi trong mắt trợn to: "Gì mà em suýt chết? Em vẫn ở trong linh đường suốt mà?"
Đỗ Mi sốt ruột muốn giải thích, lại thấy Hứa Tri Nam ngồi xổm trước mặt Đỗ Hoa: "Cậu có chắc mình vẫn luôn ở trong linh đường không?"
Đỗ Hoa bị hỏi vậy thì bắt đầu không chắc lắm: "Không... không thì sao?"
Người vẫn ở trong linh đường thì còn đi đâu được nữa?
"Giờ cậu đang thấy chóng mặt phải không?"
Hứa Tri Nam không tiếp tục câu hỏi kia nữa mà lại hỏi một câu khác chẳng liên quan.
Đỗ Hoa: "Hơi hơi."
"Vậy cậu nhớ kỹ lại xem, trong khoảng thời gian cậu thấy chóng mặt, cậu đã đi đâu?"
Giọng Hứa Tri Nam không lớn nhưng đảm bảo mọi người đều nghe thấy.
Tóc vàng mắt xanh, đường nét khuôn mặt sắc bén, khi hỏi trông có vẻ hơi hờ hững nhưng thực ra lại cực kỳ nghiêm túc.
Hắn đã phát hiện ra điều gì đó, mặc dù chưa hề có manh mối rõ ràng nhưng hắn vẫn tìm ra được điểm khác thường.
Chẳng trách những người chơi khác lại muốn kéo hắn về đội mình, có mỗi việc ma nhập vào người thôi mà Hứa Tri Nam lại có thể phân tích ra những manh mối khác, cảm giác ở cùng với hắn chẳng cần làm gì ý.
Nôm na là "không làm gì cũng thắng".
Nha Thấu vô thức nhích lại gần hắn nhưng lại bị Đỗ Nguyên Tu kéo về.
【Bé con muốn lập đội với Hứa Tri Nam à? Nghe anh đừng làm thế, bị Hứa Tri Nam quát sẽ thấy khó chịu lắm.】
【Tôi còn tưởng tượng ra cảnh Nha Nha khóc rồi đây, mong là Hứa Tri Nam sẽ mắng nhẹ nhẹ thôi.】
Nha Thấu hoàn toàn không có ý định lập đội, ngơ ngác: "?"
Hứa Tri Nam dẫn dắt Đỗ Hoa từng bước, Đỗ Hoa nghĩ một lúc thì mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra, đồng tử run rẩy, cuối cùng ký ức cũng ùa về.
"Không..." Đỗ Hoa nhớ lại mà như đang xem phim kinh dị, cậu ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa mở tung như thể...
Như thể trông thấy ma vậy.
Bên ngoài linh đường tối đen, đêm đông yên ắng, Đỗ Mi vốn đã sợ ma rồi, cô cười gượng hai tiếng: "Em, em đừng đùa nữa, mau nói với anh Tri Nam xem đã thấy gì đi."
Môi Đỗ Hoa run run, nhìn quanh một vòng.
Đỗ Bạc Xuyên cũng nói: "Bọn anh đều ở đây mà, còn có thầy cúng nữa."
Phải rồi, còn thầy cúng.
Đỗ Hoa nuốt nước miếng, ép mình bình tĩnh lại, đoạn run giọng kể: "Em không biết đó là chỗ nào, chỉ biết xung quanh tối lắm, đường đi quanh co khúc khuỷu, còn có rất nhiều tiếng cười..."
Khi nói những lời này, cậu ta như quay lại thời điểm đó.
Chân không chạm đất, cả người trôi nổi giữa không trung, hoàn toàn không thể điều khiển cơ thể, chỉ có thể máy móc lướt qua những khúc quanh, cảm nhận thứ gì đó xuyên qua người mình.
Sau đó là những đốm sáng le lói, ngọn lửa màu u lam chập chờn xung quanh, trước mặt xuất hiện hơn chục hồn ma hung thần ác sát, trên đầu bọn chúng còn có một tấm bảng ghi ba chữ to đùng, nhưng cậu ta còn chưa kịp nhìn rõ thì đã cảm thấy mặt mình bị tát mạnh một cái.
Cái tát này hất cậu ta ra xa, sau đó cảm giác ngạt thở ập đến, cực kỳ khó chịu, nhưng cũng nhờ sức mạnh này mà Đỗ Hoa cuối cùng mới thoát khỏi nơi đáng sợ đó.
Giờ Đỗ Hoa vẫn còn sợ, mặt mày trắng bệch: "Em chỉ nhớ nhiêu đó thôi."
Hứa Tri Nam cúi đầu như đang suy nghĩ, sau đó hắn ngẩng lên hỏi tiếp: "Trên đường chỉ có mình cậu thôi à? Hay còn ai khác?"
Đỗ Hoa lắc đầu: "Không..."
Nghe xong trải nghiệm ly kỳ của em trai, Đỗ Mi há hốc miệng, vỗ ngực nói: "May mà em phúc lớn mạng lớn đấy, thế này chẳng ngang đi dạo một vòng trước Quỷ Môn quan rồi về à."
Đỗ Mi vừa dứt lời, Hứa Tri Nam đột nhiên đứng lên: "... Quỷ Môn quan?"
Ngày nay người ta thường dùng "Quỷ Môn quan" như cách nói hình tượng để chỉ những hiểm nguy gian nan đã trải qua thôi.
Nhưng Hứa Tri Nam sẽ không vô duyên vô cớ nhấn mạnh một từ khóa như vậy, hẳn là đã phát hiện ra điều gì.
【Quỷ Môn quan vốn được hiểu là cửa ngõ tiếp giáp cõi âm với cõi dương.】Hệ thống Tình Yêu nói.
Bấy giờ Nha Thấu mới nhận ra là Hứa Tri Nam đang nhắc mình.
Khoảng thời gian Đỗ Hoa bị ma nhập, cậu ta đã thực sự đến ải đầu tiên của âm phủ - Quỷ Môn quan.
Sau Quỷ Môn quan là đường Hoàng Tuyền, sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà.
...
Không khí sau nửa đêm nặng nề hơn thấy rõ.
Nếu vừa rồi Đỗ Hoa thấy rõ ba chữ trên tấm biển thì có khi không trở về được thật.
Tuy theo truyền thuyết, Chú Đại Bi có tác dụng siêu độ, nhưng do khác phái nên Đỗ Hoa cũng không chắc chắn bài kinh này có thể thanh tẩy được đám lệ quỷ đang rình rập các linh hồn mới hay không.
Hứa Tri Nam đứng dậy kiểm tra đống gạo ở cửa, hắn nhặt những hạt gạo ngả đen ra rồi san phẳng lại đống gạo ban đầu.
Đỗ Nguyên Tu bước tới, nhìn động tác san gạo của Hứa Tri Nam thì híp mắt lại: "Sao anh đoán được là Quỷ Môn quan?"
"Đỗ Mi nói mà." Hứa Tri Nam đáp.
Lúc nói câu này, động tác của hắn vẫn rất tự nhiên, tay cẩn thận rải đều gạo ở mỗi góc, không lộ ra chút căng thẳng nào.
Đỗ Nguyên Tu nói đầy ẩn ý: "Hy vọng là vậy."
Lúc này Đỗ Mi và Đỗ Hoa chẳng còn kiêng dè gì nữa, nhất quyết đòi ngồi sát với Đỗ Nguyên Tu và Hứa Tri Nam, sợ mình bị ma nhập rồi bị dẫn tới Quỷ Môn quan lần nữa.
Đỗ Nguyên Tu bị quấn lấy không đến gần Nha Thấu được thì bực bội, hai người bên cạnh sợ chết hơn là sợ bị hắn đánh nên dứt khoát ngồi vây hai bên cạnh hắn.
Thấy Đỗ Bạc Xuyên kéo ghế qua ngồi cạnh Nha Thấu, hắn nghiến răng ken két, gọi Nha Thấu qua ngồi cùng mình nhưng lại bị từ chối, thế là ngồi hậm hực cả đêm.
Thôn họ Đỗ có điện thoại nhưng không ai kéo mạng nên vẫn dùng điện thoại kiểu cũ, chỉ xem được giờ, đặt báo thức với mấy trò chơi đơn giản, ngoài ra chẳng làm được gì khác.
Cả đêm không ngừng nhìn điện thoại, luôn trong trạng thái căng thẳng, mãi tới khi thấy đồng hồ điểm sáu giờ đúng, Đỗ Hoa với những người khác mới thở phào.
Đêm trông coi linh đường cuối cùng cũng qua, sau nửa đêm không còn xảy ra sự kiện linh dị nào nữa.
Ông chú và Đỗ Vọng Tân đội sương sớm đến linh đường thay ca.
Ông chú vừa vào, Đỗ Mi đã đỏ mắt, lao ra gào khóc: "Chú à, đêm qua cháu sợ muốn chết luôn!"
Cô ta kể hết những chuyện kỳ quái đêm qua cho ông chú nghe, nói rằng tang lễ đáng sợ quá.
Ông chú cười: "Ai cũng vậy mà? Tham gia vài lần là quen thôi."
Rồi sờ cằm, nói: "Nhưng đúng là lần này hơi lạ, sao xảy ra nhiều chuyện thế nhỉ?" Ông thắc mắc: "Hay lần này đông người chơi đến quá?"
Nha Thấu cứng người, may mà trời lạnh nên dù có bị phát hiện đang run thì cậu vẫn có thể nói là do lạnh.
Ngoài ông chú ra thì còn có Đỗ Vọng Tân, người đã có khoảng thời gian riêng tư ngắn ngủi với mình hôm qua.
Không vui vẻ gì, hơn nữa Đỗ Vọng Tân còn đoán ngay được thân phận thật sự của cậu, mặc dù chưa chứng thực nhưng cậu vẫn thấy sợ hắn.
May mà từ lúc đi vào Đỗ Vọng Tân không nhìn cậu.
Mọi người lục tục đến thêm không ít, Đỗ Thanh Dương hình như đêm qua không ngủ, mắt thâm quầng, vừa vào đã quỳ trước quan tài băng của bà Đỗ, dập đầu ba cái.
Ông chú đỡ Đỗ Thanh Dương dậy: "Mấy đứa trông linh đường đêm qua về nghỉ đi, tối thì đến."
Đây là quy tắc trong thôn họ Đỗ, người trông linh đường đêm hôm trước thì sáng hôm sau được về ngủ bù.
Dù sao đã thức trắng một đêm rồi, nếu tới sáng còn không cho người ta về ngủ nữa thì đúng là quá vô nhân đạo.
Ông chú bỗng nhớ ra điều gì bèn nhắc nhở một câu.
"À mấy đứa đi thì nhớ tránh tiệm tạp hóa ra, bên đấy chết nhiều người chơi lắm."
...
Trong đêm Nha Thấu trông coi linh đường cùng mọi người đã có tám người chơi tử vong.
Số lượng người chơi tham gia phó bản cấp B là 50 người, trong phần cốt truyện mở đầu đã chết 15 người, hôm qua là An Vận Thông và một người chơi mà cậu không biết, đêm thứ hai chết tiếp tám người, giờ chỉ còn tổng cộng 25 người.
Theo như thông tin cậu biết trước đó thì phó bản này đã mở mười lần, tỷ lệ qua cửa mỗi lần là 50%, ngày chết nhiều nhất là ngày cuối - đêm đầu thất hồi hồn.
Mà bây giờ, mới có hai ngày đã chết một nửa, nếu tỷ lệ qua cửa là 50% thật thì mấy ngày tới đây bọn họ sẽ an toàn.
Nhưng thật sự sẽ như vậy sao?
Hai ngày chết một nửa số người, vậy ngày cuối thì sao? Toàn quân chết sạch à?
Cậu không ngờ một phó bản cấp B lại khó đến vậy, cứ như thể nó tự dưng bị lỗi vậy, quá sức vô lý.
Quỷ Môn quan không được ghi chép lại trong tư liệu cùng với hàng loạt người chơi đã chết, tất cả trở thành một cơn ác mộng khiến Nha Thấu cảm thấy dạ dày mình quặn thắt, phải vịn vào thân cây bên cạnh để nôn khan.
Nếu Quỷ Môn quan không được ghi chép lại, vậy có khi nào cũng có cả đường Hoàng Tuyền, sông Vong Xuyên và cầu Nại Hà nữa không?
Mai táng cho bà Đỗ xong, liệu có phải đưa linh hồn của bà xuống âm phủ không?
Do ai đưa? Ai sẽ đưa?
001:【Thông thường sẽ có Đầu Trâu Mặt Ngựa hoặc Hắc Bạch Vô Thường làm việc này, ký chủ đừng lo.】
Nha Thấu chưa ăn sáng, tối qua cũng không ăn mấy, thức ăn tiêu hóa hết lâu rồi nên giờ chẳng nôn ra được gì.
"Không sao chứ?"
Giọng nói sau lưng khiến Nha Thấu khựng lại, câu quệt đuôi mắt, quay đầu lại thì thấy Lâm Nam đứng sau lưng mình.
Anh như thể không sợ lạnh, trong khi mọi người ai cũng mặc áo bông thì anh chỉ mặc mỗi cái áo len cổ lọ màu trắng bên trong, bên ngoài khoác áo gió đen.
Vóc người rất cao, mặc áo gió trông tôn dáng cực kỳ. Anh lấy khăn giấy từ trong túi ra, ngồi xổm xuống trước mặt Nha Thấu, lau nước mắt cho cậu.
Khuôn mặt nhỏ của thiếu niên đỏ bừng vì động tác nôn khan ban nãy, đôi mắt ươn ướt, ngồi xổm tại chỗ trông như mèo con mới chịu ấm ức ở đâu đó.
Đến cái đuôi cũng cụp xuống, làm cho người ta rất muốn cất vào trong túi rồi mang về nhà.
Động tác của Lâm Nam rất nhẹ nhàng, anh lau sạch cho cậu rồi gấp khăn giấy lại bỏ vào trong túi.
Nha Thấu do dự: "Anh không vứt đi à?"
"Xung quanh đâu có thùng rác." Lâm Nam không đứng dậy, lấy một gói bánh mì từ túi bên kia ra đưa cho cậu: "Với lại không bẩn."
Nha Thấu nhận gói bánh Lâm Nam đưa tới, sau đó được anh kéo dậy, thấy anh định đi thì vội chạy theo: "Anh đi đâu thế?"
"Đương nhiên là đến hiện trường án mạng."
Nha Thấu nắm nắm vỏ gói bánh mì: "Rốt cuộc anh là ai?"
Lâm Nam không dừng bước nhưng cũng không cho cậu đáp án thật sự: "Người chơi."
Xem như là tự bộc lộ thân phận, nhưng rõ là Lâm Nam biết cậu không hỏi cái này.
Nha Thấu bĩu môi, bóp cái gói bánh mì kêu sột soạt, trông có vẻ không vui.
Lâm Nam nói: "Ăn bánh đi, lúc nữa thấy cảnh tượng kia khéo em không nuốt nổi đâu."
"... Ò."
Sau đó Lâm Nam còn chờ Nha Thấu một lúc, anh bẻ một cành cây bên đường, thấy cậu ăn xong rồi mới mở miệng hỏi: "Đêm qua em gặp chuyện gì à?"
"Ưm." Nha Thấu gật đầu: "Đêm qua có ma nhập vào người Đỗ Hoa rồi đến tìm em."
Trong linh đường có hai người chơi, một là Hứa Tri Nam, một là cậu, không phải chọn quả hồng mềm mà bóp thì chính là cậu đã bị nhắm vào ngay từ đầu.
Dù là suy đoán nào thì cũng làm người ta rất tổn thương.
"Rắc—"
Cành cây trong tay Lâm Nam bị anh bẻ gãy, anh dịu giọng nói: "Ừ, anh biết rồi."
Nha Thấu không rõ anh biết cái gì, ngoan ngoãn theo sau lưng Lâm Nam.
Giữa đường, cậu lặng lẽ mở giao diện Hệ thống Tình Yêu ra, thông tin lập tức bật ra ngoài.
【Tên: Lâm Nam】
【Điểm thiện cảm: 100】
... Điểm thiện cảm tối đa 100, Nha Thấu ngẩn người.
...
Ban đầu hiện trường án mạng có rất nhiều NPC vây quanh, vừa thấy Lâm Nam đến thì vô thức dạt sang hai bên nhường lại lối đi.
Hiện trường án mạng có thể dùng hai chữ thảm khốc để miêu tả.
Gần như không có một cái xác nào còn nguyên vẹn, máu lênh láng khắp nơi, thịt vương vãi tứ tung.
Trông cái kiểu giết người tàn bạo này, Nha Thấu tự nhiên liên tưởng đến một kẻ — tên sát nhân trong thôn.
Lâm Nam lúc nào cũng chú ý đến Nha Thấu, chặn cậu ở ngoài không cho đi vào trong.
Đúng lúc Lâm Nam chuẩn bị đi vào thì trông thấy Hứa Tri Nam vốn định về ngủ.
Ánh mắt hai người chạm nhau một giây rồi dời đi luôn, như người lạ tình cờ gặp nhau khi đi trên đường vậy.
Nhưng rõ ràng bọn hắn đi cùng với nhau tới thôn họ Đỗ, đã thế còn là quan hệ đồng nghiệp với nhau nữa.
【Trâu bò thật, Lâm Nam là người chơi trung cấp mà cảm giác còn kiêu ngạo hơn cả lãnh chúa ấy, có khi nào anh ta cũng là acc phụ của ai đó giống Dung Xích không?】
【Hai người họ còn chẳng buồn diễn, thế cái đoạn cốt truyện mở đầu của họ như nào vậy? Tò mò ghê.】
【Ai được xem đâu? Phần cốt truyện mở đầu đâu có mở livestream.】
Lâm Nam với Hứa Tri Nam ở bên trong một lúc rồi cùng đi ra.
Hứa Tri Nam đến bên cạnh hai người chơi duy nhất tại hiện trường: "Vết chém bên trong là do người gây ra, chắc không phải ma quỷ làm loạn."
Vậy nên về cơ bản có thể phán đoán là do tên sát nhân kia gây ra.
Đến bây giờ họ vẫn chưa có manh mối gì về tên sát nhân cả, điều này khá là rắc rối.
Lâm Nam vốn đang suy nghĩ gì đó, nghe Hứa Tri Nam nói mới giương mắt nhìn thẳng vào hắn.
Tóc vàng mắt xanh, năng lực mạnh, kiềm chế cảm xúc rất khá, xét mọi mặt thì đúng là rồng phượng trong loài người, điểm không tốt duy nhất là đứng gần thiếu niên.
Lâm Nam nhìn chằm chằm vào khoảng cách giữa hai người, nhíu chặt mày.
"Giữ khoảng cách đi, thảo luận cần đứng gần thế à?"
Lâm Nam đi tới bên còn lại cạnh Nha Thấu, nhẹ nhàng kéo cậu sang gần mình, mặt mày vô cảm, nói: "Vừa rồi tôi với cậu cùng vào, sao cậu không thảo luận với tôi?"
Hứa Tri Nam thấy hơi khó hiểu với sự thù địch vô cớ của Lâm Nam.
Hắn với Lâm Nam cùng trải qua phần cốt truyện mở đầu, trên đường gấp rút trở về cũng vẫn là hai người bọn hắn, chỉ có điều có thêm một người chơi nữa tên Tiểu Lộc.
Hứa Tri Nam không biết nhiều về Lâm Nam, thông tin duy nhất hắn biết được đến từ bão bình luận trong phòng livestream, bọn họ chỉ nói Lâm Nam là một người chơi trung cấp, còn đâu thì không biết.
Nhưng những gì Lâm Nam biểu hiện suốt chặng đường lại không giống một người chơi trung cấp.
Không thích hợp tác, thích hành động một mình, vào phó bản dường như có mục đích riêng.
Anh ta không phải Lâm Nam ban đầu.
Hứa Tri Nam giương mắt, nói: "Anh không nhìn ra à?"
Lâm Nam: "Có."
"Thế sao tôi phải thảo luận cùng anh?"
Giữa hai người bỗng nổi mùi thuốc súng, Nha Thấu giả vờ ngáp một cái, vừa mới há miệng đã thấy hai người kia quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"
Nha Thấu chậm rãi khép miệng vào, rủ rỉ nói:
"Em buồn ngủ quá, em muốn về ngủ."