Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 164: Lên núi



Dân trong thôn đứng ở đây như không nghe thấy, rõ ràng ban đầu nói là quan hệ các hộ trong thôn họ Đỗ rất thân thiết, ấy vậy mà khi hỏi có ai tự nguyện đưa tang không lại không có ai tới hỗ trợ, điều này không phù hợp với những gì bọn họ biết trước đó.

Hoặc có thể không phải là bọn họ không muốn mà là bọn họ muốn chờ xem trò cười của người chơi.

Rút thăm sẽ là một cái bẫy, nhóm người chơi nuốt nước bọt, nghĩ xem có ai chủ động đi lên làm chim đầu đàn hay không.

Nha Thấu len lén quay sang nhìn Lâm Nam, thấy anh ngồi trên ghế sô pha gà gật, trông như hôm qua không ngủ vậy.

Lâm Nam không quan tâm tới chuyện đang xảy ra trước mặt, cảm nhận được Nha Thấu đang nhìn mình mới ngẩng đầu lên.

Cậu còn chưa có lúc nào nói chuyện tử tế với Lâm Nam nữa, Nha Thấu mím môi.

Thầy cúng thất vọng, dời mắt: "Tôi đã cho các cậu một cơ hội rồi."

"Không thì thế này đi? Chúng ta tung xúc xắc, nhìn điểm rồi quyết định, sao nào? Vậy thì công bằng rồi chứ gì."

Nói xong, ông ta đi vào căn phòng phía sau linh đường, lúc ra thì cầm một viên xúc xắc trong tay.

Viên xúc xắc này khác hẳn với những loại xúc xắc bọn họ từng thấy, toàn thân nó đỏ rực, số điểm trên mặt cũng không phải là màu đỏ như xúc xắc thông thường mà là màu đen, nhìn qua cứ như bị vật gì đó nung nóng in hằn lên.

Một vài người chơi có trực giác nhạy bén sau khi trông thấy viên xúc xắc kia thì bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng lại không nói rõ được rốt cuộc có gì không ổn, chỉ đành đứng yên tại chỗ.

"Mấy cậu lên từng người một, ném được 6 điểm thì khiêng quan tài, ném được 5 điểm thì ôm đồ mã với vòng hoa, ném được 4 điểm thì khiêng băng ghế với hơ khô hố chôn, còn đâu thì ở lại thôn." Thầy cúng nheo mắt cười nói: "Thấy tôi công bằng không, vẫn chừa lại nửa cơ hội cho các cậu đấy."

Ném được 4 5 6 thì phải lên núi, ném được 1 2 3 thì không cần, có người chơi nuốt nước bọt, nói: "Vậy nếu không có ai ném được 4 5 6 điểm thì sao?"

"Nhiều người thế này cơ mà? Làm gì có chuyện không ai ném trúng được?" Thầy cúng để viên xúc xắc ở trên ghế: "Nhanh lên để còn làm việc khác."

Người chơi đứng ngoài rìa gần nhất tên là Đỗ Dương, là một người chơi cấp thấp, anh ta rút trúng phó bản khảo hạch là [Mai Táng].

Vóc người rất vạm vỡ, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn, trông hình thể thì kiểu gì cũng là kiểu nhân vật có thể dễ dàng hất văng người ta đập thẳng vào thân cây.

Nhưng lá gan của anh ta lại trái ngược hoàn toàn với hình thể, sợ mấy thứ như ma mủng nhất. Anh ta sống ở nông thôn từ nhỏ nên có thể đoán được một ít phong tục của thôn họ Đỗ, đây cũng là nguyên nhân anh ta có thể sống sót cho đến giờ, trở thành một trong 20 người chơi may mắn chưa chết.

Nghe thầy cúng nói xong câu nói kia, mồ hôi trên người Đỗ Dương bắt đầu túa ra.

Sau khi đổi rút thăm thành xúc xắc, đám thôn dân kia bắt đầu tích cực hẳn lên, từng người lên ném viên xúc xắc đỏ rực kia.

"Tôi ném được 1."

Thôn dân ném ngay sau được 6: "Khiêng quan tài à, cái này tôi có kinh nghiệm lắm."

Gần như tất cả NPC đều đi lên ném xúc xắc rồi, giờ mà còn cố đứng tại chỗ nữa thì khác nào nói rõ bọn họ là người chơi?

Đỗ Dương cắn răng, đi theo một người chơi mình quen đến trước mặt thầy cúng.

Sắc mặt người chơi kia trắng bệch, ngặt nỗi lúc này lại không thể tỏ ra sợ hãi, anh ta đanh mặt cố ra vẻ bình tĩnh nên biểu cảm trên mặt trông buồn cười cực kỳ.

Biểu cảm trên mặt còn có thể kiểm soát chứ phản ứng theo bản năng cơ thể thì chịu.

Cái tay anh ta cầm lấy xúc xắc run rẩy không thôi, ngón tay siết chặt.

Thầy cúng lên tiếng: "Không ném đi à?"

"Ném chứ." Tên người chơi kia cắn răng, nhắm mắt tung xúc xắc.

Anh ta nghe thấy tiếng xúc xắc lăn vài vòng trên bàn rồi mới dừng lại.

"3 điểm." Thầy cúng đọc kết quả.

Tên người chơi kia mở bừng mắt, trông thấy kết quả 3 điểm thì mừng như thể vừa thoát chết, đến nỗi tí thì nước mắt cũng rớt xuống.

Anh ta biết mà! Mạng anh ta còn chưa đến đường cùng!

Nhìn vẻ mặt mất khống chế của người chơi kia, Đỗ Dương âm thầm cầu nguyện mình cũng giống như anh ta, đừng có tung trúng điểm số phải lên núi.

Biểu cảm của Đỗ Dương khá hơn người chơi vừa rồi nhiều, thầy cúng nhìn anh ta một hồi, ánh mắt rơi vào cơ bắp cuồn cuộn trên người anh ta, ngẫm nghĩ gật đầu: "Vóc người cũng được đấy."

Đỗ Dương không dám tiếp lời, chỉ muốn tung xong sớm để đi xuống thôi, anh ta hít sâu một hơi, cầm lấy viên xúc xắc rồi dứt khoát tung ra.

Xúc xắc lăn mấy vòng trên bàn, Đỗ Dương nín thở tập trung chờ đợi kết quả cuối cùng, nhìn chằm chặp vào viên xúc xắc không chớp mắt.

Viên xúc xắc lăn chậm dần, cuối cùng dừng ở ——

Thầy cúng nhìn điểm phía trên: "6."

Đỗ Dương sững sờ như kiểu không ngờ số mình lại xui xẻo tới vậy.

Ném được "6 điểm" thì phải khiêng quan tài, chuyện như khiêng quan tài trong phó bản sinh tồn có thể nói là nguy hiểm nhất rồi, sắc mặt Đỗ Dương trắng bệch, cứng đờ đi về chỗ cũ.

Vẻ mặt của những người chơi không phải lên núi nhẹ nhõm cực kỳ, còn những người phải lên núi thì trông chẳng khác nào trời sập.

Nha Thấu dời mắt, bị bầu không khí ảnh hưởng nên cũng bắt đầu thấy căng thẳng theo.

Khâu "Mai táng" đêm nay rất nguy hiểm.

...

Tới buổi tối dùng bữa, những thôn dân không có việc gì khác đã rời đi gần hết, trong linh đường chỉ còn lại hơn 30 người đã được định từ trước.

Lâm Nam với Tiểu Lộc không ở lại đây được nên đã về phòng do thôn dân chuẩn bị cho từ trước nghỉ ngơi.

Nha Thấu nhìn chằm chằm Lâm Nam rời đi, chờ tới khi không thấy bóng anh nữa mới thôi, trong lòng thấy hơi khó chịu.

Buổi sáng nắng nóng 38 độ, qua trưa thì vọt thẳng qua 40 độ, nhưng tới tối lại thụt giảm đột ngột còn 21 độ, thậm chí là còn xu hướng giảm tiếp. Hơn 6 giờ trời đã tối đen, tuy nhiệt độ cao nhưng đang là mùa đông nên bầu trời vẫn không trăng không sao, trong phút chốc đã đen đặc khiếp người.

Cả ngày nay bọn họ chưa về nhà, nhiệt độ lại hạ quá nhanh, áo cộc tay mặc ban ngày không thể chống lại được cái lạnh nên chỉ có thể đứng tại chỗ run lẩy bẩy. Thầy cúng từ gian phòng phía sau đi ra cầm hơn 30 cái áo bông chia cho mọi người, Nha Thấu nhận lấy, phát hiện bên trong còn dán một lá bùa màu vàng.

"Người khiêng quan tài hai lá bùa, những người khác một lá." Thầy cúng nói: "Chỉ có áo thôi chứ không có quần, mọi người tác phong nhanh nhẹn một chút thì mới về sớm được."

Đỗ Thanh Dương mặc áo bông vào, là con trai bà Đỗ nhưng vẻ mặt anh ta lúc này lại chẳng biểu lộ gì, không biết đang nghĩ gì nữa.

Giày cũng đã đổi, anh ta đứng trước quan tài, cúi đầu nhìn quan tài đã được niêm phong mà ngẩn người.

Thầy cúng vẫn xem đồng hồ từ nãy, đến khi kim phút cuối cùng cũng chỉ vào số 9 ông ta mới quát to một tiếng: "Bắt đầu!"

Lời vừa dứt, Đỗ Thanh Dương đã lập tức ngẩng đầu lên, thu dọn hết vòng hoa đặt trong linh đường cùng Đỗ Khánh Nghiêm với Hứa Tri Nam, đồ phúng viếng trên bàn cũng được dọn đi, vòng hoa và đồ mã đều được đặt chung một chỗ.

Hai NPC lập tức mang hai băng ghế ra đặt ở ngoài linh đường, sắp xếp ngay ngắn xong thì lui ra đứng sang một bên.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, thầy cùng bấm ngón tay tính toán trong chốc lát, sau đó chỉ mấy người: "Cậu, cậu, với cậu, không được đứng ở cửa, ra sau đứng đi."

Di chuyển quan tài kiêng để người có mệnh tương khắc với người đã khuất đứng ở cửa, điều này sẽ bị coi là chiếm chỗ, sau này sẽ không được yên ổn.

"Con trai con gái rời linh đường! Dập đầu quỳ lạy!" Thầy cúng ngân dài giọng.

Bà Đỗ không có con gái, ba người con trai đeo khăn tang quỳ xuống trước hai băng ghế.

Trong bóng đêm chỉ có đèn trong linh đường cùng ngọn trường minh hai bên linh đường còn sáng. Trong đêm canh linh cữu, đèn trường minh ngay cả gió thổi cũng bất động vậy mà lúc này lại lay động, lửa đèn lập lòe khi sáng khi tối.

Thầy cúng đứng trong linh đường lấy ra một con gà đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Bát tiên chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng phải nghe lệnh ta!"

Tám người khiêng quan tài còn được gọi là "Bát tiên", là một việc tốt tích âm đức, Đỗ Dương hoảng hốt đi theo những NPC kia đứng bên cạnh quan tài.

Ngoài anh ta ra thì còn một người chơi xui xẻo bị rút trúng khiêng quan tài nữa, cũng cao to lực lưỡng, Đỗ Dương thậm chí còn nghi ngờ liệu có khi nào chọn người theo hình thể không.

Thầy cúng tay phải cầm gà, tay trái rút đâu ra thanh kiếm cứa đứt cổ con gà rồi dí sát cổ nó vào miệng bát sứ, để máu chảy vào bên trong.

Ông ta cầm bát máu gà, gật gù lẩm bẩm gì đó rồi bước ra bên ngoài, vung một vòng quanh mấy băng ghế gỗ.

Sau khi làm xong, ông ta ném cái bát đi: "Nâng quan tài."

Quan tài đen nhánh được tám người nâng lên, khiêng ra bên ngoài rồi đặt trên hai băng ghế.

Đèn trường minh bấy giờ đã tối hơn trước đó nhiều, Nha Thấu quay đầu lại, phát hiện hương với nến trên bàn bắt đầu cháy nhanh hơn.

Càng lúc càng lạnh, giờ không chỉ dừng ở 20 độ, Nha Thấu kéo chặt áo bông trên người, cắn chặt khớp hàm.

Rõ ràng đang đứng trong linh đường nhưng cậu lại có cảm giác như ở trong hầm băng.

"Quỳ xuống!"

Tất cả đồng loạt quỳ xuống, chẳng qua nhóm Hứa Tri Nam quỳ bên ngoài, còn Nha Thấu thì quỳ bên trong.

Thầy cúng đi quanh quan tài ba vòng, sau đó dừng lại ở chỗ giữa quan tài với linh đường, đoạn đưa ngón giữa tay phải lên miệng cắn mạnh một cái.

Máu chảy ra, ông ta lập tức dùng ngón tay vẽ gì đó lên lá bùa, vẽ xong thì dán ngay trên quan tài.

"Bặp!"

Âm thanh vang rõ mồn một trong đêm tối.

Thầy cúng giữ nguyên tư thế như vậy, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên trán rịn mồ hôi, xung quanh chợt nổi gió hết sức quái lạ.

Khí lạnh bao phủ, tim Nha Thấu đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mặc quần mỏng quỳ gối trên đất không biết bao lâu, cả người lạnh băng, từng giây từng phút đều hết sức giày vò.

Rốt cuộc thầy cúng cũng mở mắt ra, nhìn lá bùa đã cháy rụi, hét to một tiếng:

"Khiêng quan tài lên núi!"