Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 179: "Đừng nhúc nhích."



Edit: Lune

Thiếu niên quả thực chẳng biết giả vờ gì cả, lúc tay vừa bị nắm lấy, tiếng hít thở nhanh hẳn lên, cả người còn hơi căng cứng, ai tinh ý một chút là sẽ nhận ra ngay cậu đã tỉnh lại rồi.

Khóe miệng Đỗ Bạc Xuyên càng cong hơn, hắn ngồi bên giường, hỏi câu nhẹ bẫng: "Tỉnh rồi sao còn chưa mở mắt ra?"

Quả nhiên trông thấy vẻ khiếp đảm, hoảng hốt... còn cả sợ hãi trong đôi mắt lam kia.

Da Đỗ Bạc Xuyên sẫm màu hơn những người khác nhiều, ngay khi hắn nhếch môi cười, ấn tượng hiền lành chất phác tức khắc sụp đổ. Trên mặt còn có vết thương, khóe môi thì rách, ngay dưới mắt còn nguyên vết bầm do bị đấm.

Trong phút chốc, từng chuyện liên quan đến hắn khi trước đua nhau hiện lên trong đầu Nha Thấu.

Trong đêm đầu tiên khi vừa vào phó bản, lúc cậu đang đi một mình tới nhà tang lễ thì gặp phải quỷ đả tường.

Mà khi ấy cũng chính là lần đầu tiên cậu gặp Đỗ Bạc Xuyên.

Chẳng biết Đỗ Bạc Xuyên đứng sau lưng cậu từ khi nào mà mãi đến khi ánh đèn pin rọi vào người, Nha Thấu mới phát hiện hắn đứng ở đó.

Một mình trên đường, ánh sáng thình lình rọi tới, còn mặc nguyên đồ đen bám theo sau mình, giống hệt hoàn cảnh trước khi cậu ngất.

Thì ra ngay từ đầu đã có gợi ý sát nhân là ai rồi, chẳng qua thời gian địa điểm cùng cả thân phận lại quá khéo, quá trùng hợp, cho nên rất dễ làm người ta ngộ nhận Đỗ Bạc Xuyên thành người đang đến nhà tang lễ xử lý hậu sự.

Khuôn mặt Nha Thấu tái mét, cậu bỗng ý thức được một chuyện: Có khi mình là mục tiêu đầu tiên mà Đỗ Bạc Xuyên nhắm tới.

Nhưng giữa chừng chắc đã xảy ra chuyện gì đó nên mới kéo dài đến tận bây giờ.

Mà ở lần gặp đầu tiên, cái câu "Chúng ta thế này không thích hợp" nghe như vì muốn tránh tị hiềm kia không phải nhắc nhở, mà là ——

Cảnh cáo.

Nếu hắn thật sự muốn tránh tị hiềm thì sao lại một mình tới nhà cậu ngay sau khi Đỗ Vọng Tân tới, lại còn mượn cớ khát nước để vào nhà uống nước nữa.

Đó là vì Đỗ Bạc Xuyên chưa từng quan tâm, hình tượng chất phác biết lễ nghĩa kia vốn không phải bản chất thực sự của hắn.

Toàn thân lạnh toát, cái lạnh lẫn ác ý như rắn độc quấn lấy Nha Thấu, không ngừng siết chặt như muốn thấm qua da thịt, ngấm vào tận trong xương tủy.

Đưa tay vén tóc mai của Nha Thấu ra sau tai, Đỗ Bạc Xuyên thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt cậu.

"Sợ anh?"

Hắn lẩm bẩm: "Phát hiện ra rồi à?"

Tay Nha Thấu nắm chặt, cậu rất sợ Đỗ Bạc Xuyên sẽ đột nhiên nổi điên nên nằm im trên giường không dám động đậy.

Đỗ Bạc Xuyên cũng yên lặng như đang tiếp thu sự thật rằng mình đã bị phát hiện, nhưng một hồi lâu sau hắn lại mở miệng.

"Tự phát hiện ra à? Hay ai nói cho em biết?"

"Đỗ Vọng Tân? Hay là Đỗ Nguyên Tu? Hay là..." Đỗ Bạc Xuyên tạm dừng mới nói tiếp: "Đỗ Tương Ngô, tên chồng đã chết kia của em?"

Nha Thấu chẳng hiểu hắn đang nói cái gì.

Lúc nhắc đến tên Đỗ Tương Ngô, giọng điệu Đỗ Bạc Xuyên nghe rõ mỉa mai: "Mà cũng có phải chồng đâu."

Hắn chỉ thừa nhận là tên kia đã chết thôi chứ "chồng" thì không, cũng căm ghét tên Đỗ Tương Ngô đã chiếm mất cái chữ này cực độ.

"Dù sao cũng chưa đăng ký kết hôn, không được pháp luật công nhận thì đâu thể gọi là vợ chồng được?"

Giọng âm trầm nghe như gạt ra khỏi cổ họng vậy.

Đỗ Bạc Xuyên giơ tay xoa vết thương chỗ khóe môi mình, khịt mũi coi thường.

Nha Thấu nghe hắn nói mà chẳng hiểu ra sao, cậu đang sợ nên không nghĩ được gì hết, nhưng xem tình hình hiện tại thì có vẻ như có cái gì đó không đúng lắm.

Nếu Đỗ Bạc Xuyên là sát nhân thì hẳn đã phát hiện ra mình là người chơi nên mới muốn giết mình, nếu vậy thì đã nói rõ rằng mình không phải vợ thực sự của Đỗ Tương Ngô rồi còn gì, thế sao Đỗ Bạc Xuyên lại tức giận thế kia?

Đỗ Bạc Xuyên xích lại gần Nha Thấu, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên.

Ngón tay chai sần lún vào bầu má non mềm, do ngón tay hắn để có xu hướng đẩy má lên trên nên bờ môi cậu cũng hơi bĩu ra.

Nha Thấu vô thức phản kháng, muốn bỏ tay hắn xuống. Thế nhưng vừa mới chạm vào xương cổ tay của Đỗ Bạc Xuyên thì đã bị hắn trở tay bóp lấy.

Sau khi phát hiện thân phật thực sự của Đỗ Bạc Xuyên, chân cậu mềm nhũn hết cả, mà trong căn phòng chật chội thế này thì cậu cũng chẳng trốn đi đâu được.

"Anh không cố ý đâu, nhưng ai bảo Nha Nha của anh xinh quá..."

Đỗ Bạc Xuyên gần như thì thầm, hắn cúi đầu xuống, ngày càng gần với Nha Thấu hơn.

Ngay từ đầu đã rất xinh đẹp rồi, dáng vẻ hoảng loạn đi vòng quanh một chỗ cũng đáng yêu vô cùng, khi ánh đèn pin rọi tới thì cả người cứng đờ ra.

Cái áo bông to sụ mà mặc trên người cậu vẫn đẹp lạ thường, trông lại càng tôn lên gương mặt nhỏ nhắn.

Câu kia không phải cảnh cáo Nha Thấu mà là cảnh cáo chính bản thân hắn.

Nhưng về sau lời cảnh cáo cũng chẳng còn bất cứ tác dụng gì nữa, hắn vô thức muốn chen vào sinh hoạt của Nha Thấu.

"Lúc ngủ cũng đẹp, hai má hồng hây hây. Nha Nha ngủ mất cảnh giác quá, có thứ chui vào trong chăn mà em cũng không biết."

Không chỉ không phát hiện ra việc hắn đứng ngoài cửa sổ, mà còn không phát hiện ra trong nhà có một hồn ma vẫn luôn ngấp nghé mình.

Thứ gì đó thoáng chập trùng dưới áo ngủ rồi dừng ở trên lưng, ngay từ đầu Đỗ Tương Ngô đã tỏ ra đối nghịch với hắn rồi.

Giọng Đỗ Bạc Xuyên hơi khàn: "Sao lại trắng thế cơ chứ? Chỗ đó cũng mẩy, tiếc là khe hở thấp quá nên tầm nhìn bị hạn chế."

Cho nên hắn chỉ thấy được chút xíu.

Thiếu niên quay lưng về phía hắn cong người mặc quần, ánh đèn vàng mờ ảo rọi lên lưng cậu, nghiêng nghiêng chiếu xuống mặt đất.

Tiếng thở bên ngoài ván gỗ ngày càng dồn dập, hắn nheo mắt muốn thấy rõ cảnh tượng ở giữa khe đùi.

Nhưng thiếu niên bên trong lại phát hiện, cả người cậu cứng đờ, sau lúc hắn gõ vào tấm ván gỗ rồi bỏ đi thì lập tức chạy về phòng như trốn.

"Khăn cũng vậy, những thứ Nha Nha từng dùng qua..."

Hắn chưa nói nốt nửa câu sau, nhịp tim Nha Thấu đã vang như tiếng sấm, cuối cùng cũng biết sao lúc đầu mình cứ thấy có chỗ nào không hợp lý rồi.

Chuyện mà Nha Thấu phát hiện ra là Đỗ Bạc Xuyên là kẻ sát nhân, còn chuyện mà Đỗ Bạc Xuyên nói lại là chuyện khác.

Vô tình mà cậu biết được người đứng bên ngoài tấm ván gỗ đêm đó rốt cuộc là ai.

Ngay từ đầu Đỗ Bạc Xuyên đã luôn bám theo cậu.

Bên ngoài phòng tắm, bên ngoài nhà, thậm chí ngay cả khi cậu không ở đây.

Cho nên hắn leo tường mới thành thạo như thế, hôm hắn đến mới biết chính xác chỗ để chổi với cái hốt rác.

Bởi vì lúc cậu không có ở đây, Đỗ Bạc Xuyên đã dạo khắp nhà một lượt rồi.

Đỗ Bạc Xuyên vùi đầu vào cổ cậu giống như tối qua, giống như muốn dung nhập cậu vào trong cơ thể mình, bặm môi ngậm gáy cậu rồi hít một hơi thật sâu.

"Giống như em vậy, thơm chết đi được."

...

Cơ thể người trong ngực mình run rẩy không ngừng, Đỗ Bạc Xuyên tách ra một tẹo.

"Nha Nha vẫn chưa nói cho anh biết? Là mấy tên kia nói cho em biết à?"

Sau khi xoay một vòng, cuối cùng Đỗ Bạc Xuyên lại quay về câu hỏi ban đầu.

Hai bàn tay cậu nằm trọn trong tay Đỗ Bạc Xuyên, ngón cái hắn không ngừng nhẹ nhàng xoa nắn lòng bàn tay cậu.

Kẻ sát nhân cùng tên biến thái cuồng rình mò lúc trước bỗng chồng chéo lên nhau, đã vậy còn xuất hiện ở ngay trên người mà mình từng tưởng là chính trực, điều này khiến Nha Thấu bị sốc, đầu óc loạn như điên.

Lòng bàn tay bị bóp đỏ, người Đỗ Bạc Xuyên không mát như Đỗ Tương Ngô mà là thân nhiệt bình thường của con người, cho nên giữa thời tiết nóng nực thế này mà dính vào nhau thì rất dễ nóng.

"Hệ thống Tình Yêu, điểm thiện cảm của hắn đang là bao nhiêu thế?"

Hai tay Nha Thấu bị nắm chặt nên không tài nào mở hậu trường lên xem được.

Hệ thống Tình Yêu vô cảm đọc thông tin hiển thị trên giao diện:【Tên: Đỗ Bạc Xuyên. Điểm thiện cảm: 100.】

Còn đặc biệt bổ sung thêm một câu:【Nhưng do tính cách nên không thể nào đoán trước được hành động.】

Cho nên không ai biết hắn sẽ làm gì.

Giống như hiện tại đây, 100 điểm thiện cảm, giây trước còn hứa sẽ bảo vệ mình, vậy mà giây sau lại bám theo, làm mình bất tỉnh rồi bắt về nhà.

Vẻ ngoài đứng đắn nhưng sau lưng lại đứng ngoài cửa sổ làm cái chuyện kia với mình.

Do nóng nên mặt Nha Thấu đỏ hết lên, trán cũng rịn mồ hôi, cậu nghiêng đầu qua một bên.

"Không phải bọn họ..."

Ánh mắt Đỗ Bạc Xuyên toát ra vài phần suy nghĩ sâu xa: "Thế là Hứa Tri Nam?"

Hắn nói Hứa Tri Nam chứ không phải Đỗ Tri Nam.

Cho nên ngay cả thân phận người chơi của Hứa Tri Nam cũng bị phát hiện ra rồi? Phát hiện ra từ khi nào? Và làm sao hắn lại biết được tên thật?

Lông mi của Nha Thấu khẽ run, hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn hắn.

Từ lúc vào phòng đến giờ, Đỗ Bạc Xuyên đã thấy Nha Thấu nói rất ít rồi, giờ lại thấy cậu phản ứng như thế, yết hầu hắn nhấp nhô, trong mắt hiện vẻ lo lắng.

"Bé người chơi, sao không nói gì?"

Dù trước đó Nha Thấu đã đoán được khả năng Đỗ Bạc Xuyên đã biết thân phận của bọn cậu, thế nhưng khi nghe hắn hỏi ra, lòng cậu vẫn chùng xuống.

Nha Thấu bị buộc phải trả lời, giọng run run: "Không, không ai hết. Là tự em phát hiện ra..."

Thật ra không phải cậu phát hiện ra mà đơn thuần là do Đỗ Bạc Xuyên tự khai.

Chẳng qua dù cậu nói gì thì có vẻ như Đỗ Bạc Xuyên cũng không tin.

Hắn chỉ cười cười: "Vậy à? Nha Nha thông minh quá."

Mỗi lần hít thở là trái tim Nha Thấu lại đập dồn dập.

Điện thoại rơi trên đường, phòng livestream lẫn cột đạo cụ bị cưỡng chế tắt bỏ, dựa vào khả năng quan sát của Hứa Tri Nam thì chắc chắn bây giờ hắn đã phát hiện mình biến mất rồi, thế nhưng khi nào tìm tới nơi này được thì vẫn là một vấn đề.

Ít nhất tình hình hiện giờ vẫn còn khả quan, đó là Đỗ Bạc Xuyên chưa biết mình đã phát hiện ra thân phận sát nhân của hắn, mà cũng có thể là hắn biết rồi nhưng chẳng thèm để ý đến phương diện này cũng nên.

"Đừng nghĩ làm gì, trong thời gian ngắn đám Hứa Tri Nam không tìm thấy nơi này đâu."

Lúc này Đỗ Bạc Xuyên đang nằm ở mép giường ngoài, đang chống đầu nhìn cậu.

Đoán được thiếu niên đang nghĩ gì lại không hề ngần ngại mà nói toạc ra. Ngón tay hắn lướt nhẹ trên má thiếu niên, mơn trớn từ cái trán xuống dần đến chóp mũi rồi sau đó dừng ở đôi môi.

"Chỗ này không ở trong thôn họ Đỗ."

Căn nhà tạm này của Đỗ Bạc Xuyên nằm ngoài thôn họ Đỗ. Chờ khi đám Hứa Tri Nam với Đỗ Tương Ngô phát hiện Nha Thấu biến mất rồi sẽ bắt đầu tìm kiếm khắp trong thôn, sau khi tìm khắp rồi mới có thể phát hiện Nha Thấu không còn ở trong thôn nữa.

Điều tra hay đi tìm thì cũng cần phải có thời gian.

Mà trong khoảng thời gian này, bên cạnh Nha Thấu chỉ có một mình hắn.

Và hiển nhiên là điều này khiến Đỗ Bạc Xuyên cảm thấy cực kỳ vui vẻ: "Lúc đầu anh cũng không muốn đưa em đến đây đâu, nhưng Đỗ Tương Ngô lại đột nhiên trở về."

"Ai bảo Nha Nha của anh xinh đẹp quá, lại còn ghẹo rõ nhiều người, cũng có rất nhiều người thích Nha Nha."

Đỗ Bạc Xuyên không ngừng lẩm bẩm, nhớ tới trận đánh nhau với Đỗ Vọng Tân lẫn Đỗ Thanh Dương cảnh cáo đêm qua, cả chuyện Đỗ Tương Ngô trở về nữa, hết thảy hóa thành mồi lửa thổi bùng lên, đốt sạch lý trí của hắn.

"Rõ ràng em đâu phải vợ hắn thật, Đỗ Tương Ngô cũng đâu phải người của phó bản này, tại sao hắn lại trở về?"

Rõ chỉ là vấn đề thiết lập, tại sao Hệ thống Chủ lại sắp xếp Nha Thấu thành vợ của Đỗ Tương Ngô? Đỗ Bạc Xuyên đố kị sắp phát điên rồi.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng miết qua môi thiếu niên, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào nơi đó, giọng rặt vẻ ác ý: "Đỗ Tương Ngô hôn qua chỗ này chưa? Đêm qua có bị hắn đụng vào đâu không?"

Câu hỏi quá riêng tư, Nha Thấu vừa thẹn lại vừa giận: "Không..."

"Thế thì tốt." Đỗ Bạc Xuyên cười: "Đỗ Tương Ngô cũng chẳng phải thứ gì tốt đâu."

"Dù sao hắn cũng sắp đi rồi."

Đỗ Bạc Xuyên chuyển chủ đề nhanh quá khiến Nha Thấu không theo kịp.

Hắn tới gần, cho dù đã tắm lại thêm lần nữa nhưng mùi máu trên người vẫn còn hơi thoang thoảng.

Nha Thấu chống tay vào ngực hắn ngăn hắn lại gần: "Anh biết em là người chơi rồi, anh sẽ... giết em phải không?"

"Giết em?"

Nghe cậu hỏi, giọng Đỗ Bạc Xuyên bỗng trở nên quái gở: "Anh sẽ không giết em đâu."

Nếu muốn giết thì Nha Thấu đã chẳng sống tới tận bây giờ, mà đã chết ngay ở rạng sáng lúc vừa vào kịch bản chính thức rồi.

"Anh chỉ muốn làm chết em thôi."

001:【Mẹ nhà ngươi *bíp* —— chó *bíp* —— cả nhà ngươi *bíp* ——】

Hệ thống Tình Yêu cũng nhíu chặt mày:【...】

Nha Thấu nắm tay lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay đỏ cả lên: "Vậy sao anh lại bắt em tới đây?"

Lần này Đỗ Bạc Xuyên lại chẳng nói gì.

Hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: "Bởi vì anh không vui."

"Rõ ràng không thích anh nhưng lại cứ quyến rũ anh."

Buổi chiều hôm nọ, cậu mặc bộ đồ ngủ màu vàng nhạt bên trong, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ngước lên, nhìn hắn  bằng đôi mắt lam ngây thơ rồi hỏi hắn rằng có thể bảo vệ mình được không.

Đỗ Bạc Xuyên lúc ấy đã nghĩ gì?

Nghĩ rằng có phải cậu đã dựa vào gương mặt này để đi quyến rũ người khác hay không; nghĩ rằng thật ra cậu không cần phải đi quyến rũ cũng đã có một đám bu xung quanh rồi; nghĩ rằng da cậu trắng thật, trên người thơm muốn chết, nghĩ rằng sao lại có người mềm như thế nhỉ.

Nghĩ rằng mình đã thua sạch trong tay cậu rồi.

"Hơn nữa thôn họ Đỗ hiện giờ không an toàn với em."

"Chỉ cần sống qua rạng sáng đêm hồi hồn là được."

...

Đỗ Bạc Xuyên ra ngoài.

Sau khi cấp tốc mở hậu trường ra, Nha Thấu phát hiện cột đạo cụ và phòng livestream như bị khóa lại ấy, bấm sao cũng không mở ra được.

Cậu chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, bèn nhìn 001 hỏi dò.

001:【Quyền hạn bị vô hiệu hóa... Chờ một lúc, để tôi thử liên lạc với Hệ thống Chủ xem.】

Hệ thống Tình Yêu cười khẩy:【Liên hệ tên đó thì giải quyết được gì? Liên hệ được thì đã liên hệ từ sớm rồi.】

001:【...】

Đây là lần đầu tiên hai hệ thống cãi nhau bên ngoài.

Sau khi cột đạo cụ bị vô hiệu hóa, ngay cả Tiểu Lê Hoa cũng không thả ra được, Nha Thấu cảm thấy rõ bất an: "Vừa rồi Đỗ Bạc Xuyên nói vậy là sao?"

【Khi nào hắn quay lại ngài có thể hỏi hắn, tuy hắn hơi điên nhưng sẽ không làm gì tổn thương ngài đâu.】

Dù sao thì việc Đỗ Bạc Xuyên thích làm nhất chính là sau khi đập người ta một gậy cho bất tỉnh rồi vứt xuống tầng hầm, mặc kệ cho đám chuột với côn trùng gặm cắn cơ thể của bọn họ.

Đổi sang Nha Thấu thì khác hẳn, còn chẳng nỡ dùng dây thừng trói cậu lại, thậm chí còn đổi sang cái giường mềm mại nhất.

Nha Thấu cụp mắt, trông buồn thiu: "Thế chẳng lẽ ta còn phải cảm ơn hắn nữa à?"

"Rõ ràng không cần dùng tới cách này mà..."

001 ngẫm nghĩ rồi nói:【Chắc tại hắn là biến thái.】

Nha Thấu: "..."

Cậu lại nhìn qua cửa sổ ra ngoài, thấy cây rìu dựng ngoài kia bị cất đi rồi.

【Tư liệu chi tiết đã có, thiếu chủ muốn xem không?】

Nha Thấu đáp không do dự: "Ừm."

【Trên tư liệu có nói Đỗ Bạc Xuyên không phải cháu ruột của Đỗ nhị gia. Đỗ nhị gia chính là ông nội trên danh nghĩa của Đỗ Bạc Xuyên và là anh en với bà Đỗ, thôn xóm hẻo lánh trọng nam khinh nữ, tư tưởng của người dân trong thôn là nhà nào không sinh được con trai thì thấp kém hơn nhà khác một bậc.】Đối với tư tưởng này Hệ thống Tình Yêu chỉ nói lướt qua thôi,【Đến đời cháu, đừng nói con trai, ngay cả một đứa con cũng chẳng có. Đúng lúc đó, con dâu của một người họ hàng xa với nhà Đỗ nhị gia sinh liền ba đứa con trai, nhà kia không nuôi nổi bèn đưa một đứa tới.】

Nha Thấu bỗng có linh cảm, quả nhiên nghe thấy Hệ thống Tình yêu nói tiếp:【Đứa bé kia là Đỗ Bạc Xuyên.】

【Đỗ Bạc Xuyên đến chưa được mấy năm thì mẹ nuôi hắn mang thai, bấy giờ gia đình nhận nuôi cảm thấy hắn là đồ thừa, còn gia đình ruột lại chẳng muốn nhận về.】

Chuyện sau đó thế nào thì cũng dễ đoán, đối với con trai ruột thì cưng như báu vật, đối với đứa con trai nhận nuôi thì coi như cục gạch, muốn quẳng đâu thì quẳng.

Lúc vui thì còn đối xử ôn hòa, tốt một chút, lúc không vui thì đủ chuyện, bị đánh đập là còn nhẹ.

Bao nhiêu công việc nặng nhọc bẩn thỉu đều do hắn làm cả, mùa hè nóng bức phải ra đồng, cha nuôi hắn muốn ở nhà cho mát liền bắt Đỗ Bạc Xuyên ra thay.

Cho nên tay Đỗ Bạc Xuyên mới thô ráp hơn những người khác, màu da cũng sẫm hơn.

"Về sau thì sao?"

【Về sau thì vào một ngày đông rét buốt, do đường sá trơn trượt nên cả nhà ngã vào trong hồ rồi chết đuối.】Hệ thống Tình Yêu nói:【Hôm đó Đỗ Bạc Xuyên lại lên huyện nên không có ai ở nhà nghe thấy tiếng bọn họ kêu cứu.】

Thôn họ Đỗ nằm ở Trung Nam bộ, mùa đông hồ nước nơi đây không đóng băng, trời rét mướt thế này mà rơi vào trong hồ thì rất khó leo lên được.

Thôn họ Đỗ vừa vắng vẻ lại vừa cổ hủ, cũng có rất nhiều hủ tục khó có thể tưởng tượng ra.

Sinh ra ở mảnh đất này, nhưng sau khi trưởng thành rồi, Đỗ Vọng Tân lại không muốn trở về chút nào, Đỗ Nguyên Tu không ai dạy dỗ nuôi nấng nên ngày càng ngang ngược phách lối, còn Đỗ Bạc Xuyên thì vẻ ngoài ôn hòa chính trực song nội tâm lại méo mó vặn vẹo.

Cuối cùng đều không phải người tốt.

Nha Thấu thở dài một hơi, chưa từ bỏ ý định lại đi ra xoay chốt cửa lần nữa, xác nhận không mở được mới ỉu xìu về giường ngồi.

Chẳng bao lâu sau, nhân vật chính trong câu chuyện của bọn cậu đã trở lại.

Đỗ Bạc Xuyên bưng đĩa với bát trong tay, muốn cho Nha Thấu ăn cơm.

Dù biết đối phương sẽ không làm gì tổn thương đến mình, nhưng nghĩ tới thân phận cùng cây rìu đã bị cất đi đâu đó của hắn là Nha Thấu lại thấy sợ, cậu cố nhịn nỗi sợ, nói: "Để em..."

"Không, anh đút." Trên mặt Đỗ Bạc Xuyên mang ý cười: "Đỗ Vọng Tân cũng đút cho em ăn như vậy còn gì? Sao anh lại không được?"

Nha Thấu hiểu rồi, Đỗ Bạc Xuyên hoàn toàn là một tên điên.

Người khác có, hắn cũng phải có.

Hôm đó trông thấy hộp giữ nhiệt trên bàn, lúc sau lại thấy Đỗ Vọng Tân ở gian sau, cũng chẳng biết hắn nghĩ ra cái gì nữa.

Nha Thấu đành phải đồng ý, há miệng ăn lấy từng miếng nhỏ mà hắn đút tới.

Đồ ăn không dở nhưng cũng không ngon lắm, có điều Nha Thấu vẫn giả vờ như ăn rất ngon, vì cậu sợ Đỗ Bạc Xuyên sẽ hỏi mình rằng hắn hay Đỗ Tương Ngô ai nấu cơm ngon hơn.

Cậu cúi đầu uống ngụm canh, Đỗ Bạc Xuyên nheo mắt, nói: "Nha Nha ngoan quá."

Nha Thấu uống từng ngụm nhỏ xong thìa canh, hỏi thẳng: "Tại sao thôn họ Đỗ hiện giờ không an toàn với em?"

"Đỗ Tương Ngô không nói cho em biết à?" Đỗ Bạc Xuyên lại múc thêm thìa canh nữa đưa tới trước miệng Nha Thấu, chờ cậu uống hết rồi hắn mới mở miệng: "Thế anh cũng không nói."

Nha Thấu: "..."

Nha Thấu quay đầu qua một bên, giọng nghe như giận dỗi: "Em ăn no rồi."

"Ăn thêm tí nữa đi, đừng dỗi anh." Đỗ Bạc Xuyên nói: "Ăn ít thế bảo sao gầy thế này, này mà bảo em xuống ruộng khéo chưa được mấy lúc đã bắt đầu khóc vì thấy cực rồi."

Nha Thấu cãi lại: "Anh đã thấy bao giờ đâu, em hơi bị khỏe đấy."

"Ừ ừ, khỏe. Mau ăn đi." Đỗ Bạc Xuyên hạ giọng nói: "Nha Nha, đừng làm anh bực."

001:【...】Cái tên này, muốn người ta ăn thêm còn phải nói ngang ngạnh như thế nữa.

Lúc Nha Thấu cắn miếng xương vào trong miệng thì nghe thấy tiếng đập cửa ngoài kia.

Tiếng đập cửa ruỳnh ruỳnh, lúc nghe thấy tiếng đập cửa, khóe miệng Đỗ Bạc Xuyên lập tức hạ xuống, nét mặt vô cảm mới hiện ra vẻ nguy hiểm vốn có của NPC.

"Có thứ không biết điều đến."

Hắn lại nở nụ cười lần nữa với Nha Thấu: "Nha Nha ăn xong trước đi."

Đỗ Bạc Xuyên chẳng những không đút nhanh hơn mà thậm chí còn chậm hơn trước nhiều, tới khi cho Nha Thấu ăn xong, tiếng đập cửa bên ngoài càng ngày càng mạnh thì hắn mới nhẹ nhàng bỏ thìa xuống.

"Anh ra ngoài xử lý rồi sẽ quay lại ngay."

"Hôm nay Nha Nha chỉ có thể ở trong phòng này thôi, không được đi đâu hết."

Nói xong, hắn khóa cửa bên ngoài, Nha Thấu thấy hơi lo bèn kéo rèm cửa sổ ra xem.

Thì thấy ngay khi Đỗ Bạc Xuyên biến mất ở cửa sau thì bên tường xuất hiện một con kim xà to đùng.

Vảy của kim xà dưới nắng trông sáng lóa cả mắt, đồng tử dọc màu ngọc lam đối diện thẳng tắp với ánh mắt của Nha Thấu.

Một con rắn to khủng khiếp xuất hiện thình lình ngay bên ngoài, đã vậy nó còn nhìn thấy cậu rồi.

Nha Thấu giật mình kéo rèm cửa lại, sợ hết hồn.

...

Đỗ Bạc Xuyên mở cửa ra thì trông thấy một gương mặt nhút nhát.

Đứa bé gái nọ cúi đầu, hai tay không ngừng vo vạt áo, dè dặt hỏi hắn rằng mình bị lạc đường giờ phải đi thế nào.

Nhìn qua rất yếu đuối, không cảm thấy có chút xíu uy hiếp nào cả.

Nhưng Đỗ Bạc Xuyên nhớ được, đứa con gái này đi theo Hứa Tri Nam.

Hình như tên là Tiểu Lộc thì phải, cũng từng có tiếp xúc với Nha Thấu.

Khóe miệng Đỗ Bạc Xuyên cong lên, vừa định mở miệng nói thì nghe thấy sau lưng ầm một tiếng.

Căn phòng nằm trong lĩnh vực của hắn đang bị kẻ khác tấn công.

Mà cơ thể hắn lại không thể cử động được, chẳng biết từ khi nào lại có một con côn trùng màu đen đang bò chỗ cổ chân.

"Đừng nhúc nhích."

Tiểu Lộc đứng phía sau hắn nói với giọng vô tội.

"Nó chưa chui vào trong da anh đâu, không được tôi cho phép sẽ chết đó."

...

Nha Thấu trợn mắt nhìn con rắn khổng lồ kia bò vào trong sân, khi nhìn rõ bộ dạng của nó hơn bỗng cảm thấy hơi quen mắt, hơi giống cái khuyên tai của Hứa Tri Nam.

Sau đó, con rắn kia bắt đầu húc vào lĩnh vực bao bên ngoài.

Sở dĩ Đỗ Bạc Xuyên dám để cậu ở lại một mình trong phòng là vì có lĩnh vực của hắn bao bên ngoài, muốn phá hủy thì trừ khi hắn chết.

Tiểu Lộc dẫn Đỗ Bạc Xuyên từ cửa sau đi tới: "Ê, Hứa Tri Nam, dẫn người tới cho anh rồi đây."

Kim xà bỗng hóa thành Hứa Tri Nam, hắn nhìn qua Nha Thấu ở bên trong đang ngơ ngác rồi mới trầm giọng nói với Đỗ Bạc Xuyên: "Mở ra."

"Không mở được, cũng không thể mở được."

Tiểu Lộc: "Tại sao?"

Đỗ Bạc Xuyên cười khẩy một tiếng: "Em ấy ở đây mới an toàn nhất."

"Phần mộ của bà Đỗ bị sập, tên thầy cúng ngu xuẩn kia phán hồn thể không yên, đêm hồi hồn không thể vào luân hồi một cách bình thường được, cho nên cần phải có một người dẫn đường."

"Sinh hồn dẫn đường, cửu tử nhất sinh."

"Hai người đoán xem, người dẫn đường mà tên ngu xuẩn kia chỉ định sẽ là ai?"