Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 180: "Xảy ra chuyện rồi."



Edit: Lune

Tiếng bước chân hỗn loạn vang khắp thôn, hai người trốn trong căn nhà lụp xụp không dám thở mạnh.

Tôn Trác Nhan mặt mũi giàn giụa nước mắt nước mũi bị Đỗ Dương bịt chặt miệng, hai mắt hắn vằn vện tia máu, đang nhìn chằm chặp ra ngoài qua cửa sổ cũ nát.

Tiếng người vang lên bên ngoài: "Người đâu rồi?"

"Không biết, mẹ nó mất dấu rồi." Có thôn dân nóng nảy mở miệng: "Tôi vừa trông thấy hai đứa kia chạy hướng này xong, sao giờ nhoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu rồi."

"Hồn thể không yên, chúng ta sắp gặp nạn rồi, còn ảnh hưởng mùa vụ năm sau nữa, không thể để như vậy được!"

Người kia nghiến răng: "Tìm tiếp, thôn chúng ta bé thế này, có thế nào cũng không thể để bọn chúng trốn thoát được!"

"Hiểu rồi!"

Tôn Trác Nhan và Đỗ Dương nấp sau tường, trán rịn mồ hôi lạnh, lúc này không phát ra nổi bất cứ âm thanh nào.

Nước mắt nước mũi giàn giụa, trong lòng Tôn Trác Nhan tuyệt vọng không thôi.

Ở phó bản này, cô sắm vai con gái của một hộ gia đình trong thôn, có hai người chơi vừa khéo ở nhà ngay cạnh nên bọn cô quyết định lập nhóm với nhau luôn. Sau khâu rút thăm lên núi, trong nhóm chết mất một người.

Rồi tới đêm qua, cô bị tiếng kêu gào thảm thiết của người còn lại trong nhóm đánh thức. Tiếng khí cụ kim loại sắc bén chém vào xương cốt lẫn tiếng máu phun cùng cả tiếng thét chói tai khiến cô co rúm lại trong góc phòng sát vách, suốt đêm không dám ngủ. Mà điều khủng khiếp nhất là đôi cha mẹ trong phó bản này lại đang nhìn chằm chằm về phía giường cô qua khe hở của cánh cửa gỗ.

Mắt họ đỏ ngầu, lẳng lặng đứng ngay ngoài cửa phòng cô, Tôn Trác Nhan phải gồng hết sức mới ép được bản thân không thốt ra tiếng.

Mãi tới khi trời vừa tờ mờ sáng, người mẹ kia đi tới phòng cô, dịu dàng nói: "Tiểu Nhan, giờ mẹ đi làm bữa sáng cho con, lúc nữa con ra ăn nhé."

Thế nhưng khi nói mấy lời này, con ngươi của bà ta như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.

Không thể ở lại căn nhà này thêm được nữa, quần áo không kịp thay, Tôn Trác Nhan đã lảo đảo chạy ra ngoài sân. Phía sau nhà là một cái hồ rất rộng, muốn ra ngoài được thì nhất định phải đi đằng trước rồi xuyên qua xuộng lúa, lúc rón rén ra ngoài, Tôn Trác Nhan vừa khéo trông thấy người mẹ bảo đi "Làm bữa ăn sáng" kia của mình đang mài dao.

Cô chạy một mạch ra ngoài, muốn tìm năm người chơi còn sống sót kia.

Tình huống bên Đỗ Dương cũng tương tự bên Tôn Trác Nhan, không biết do đâu mà những NPC kia lúc tối còn cười dịu dàng gọi con yêu mà đến đêm lại đứng canh ngay bên ngoài phòng bọn họ như thế.

Chẳng qua dù bọn họ có đần thế nào đi nữa thì việc bị thôn dân truy lùng cả buổi như thế này cũng hiểu thân phận người chơi của bọn họ đã bị bại lộ.

Dựa vào sự thù địch của những thôn dân này dành cho người chơi, bọn họ mà bị bắt được thì e là lành ít dữ nhiều.

【Thực sự là tôi xem mấy lần rồi mà vẫn chẳng hiểu thế nào ấy, so với mười lần mở trước đó thì từ ngày thứ ba là đã bắt đầu khác hoàn toàn rồi, kể cả có bị dị biến thì thế này vẫn thấy không hợp lý gì cả.】

【Sao đám NPC kia lại phát hiện bọn họ là người chơi được nhỉ? Lần đầu tiên tui xem mà kiểu vò đầu bứt tai như này luôn á.】

【Đám NPC này lạ thật, cảm giác khác hẳn năm ngày trước luôn ấy, kiểu như mới thức tỉnh cái gì đấy.】

【Hay streamer nào ra ngoài hy sinh thử phát đi? Cho bọn tôi suy luận cốt truyện xem nào?】

【Chậc chậc chậc, mọi người đặt cược đê, xem thử xem sáu người chơi này khi nào thì chết cả.】

【Không có khả năng chết hết đâu, lầu trên là người mới à? Phó bản này có nhiều người tham gia khảo hạch lắm, có cả giám khảo mà. Với cả phó bản bug đến mức này rồi, thường thì Hệ thống Chủ sẽ phái người tới xử lý bug thôi.】

Phòng livestream thì đang thảo luận sôi nổi, còn Đỗ Dương và Tôn Trác Nhan thì đang run như cái sàng.

Bọn họ đang trốn trong một căn nhà cũ sắp đổ sập, gạch ngói với đất cát rơi lả tả.

"Tiếng gì thế?" Một người trong đám kia nghe thấy tiếng động lạ đầu tiên.

Một người khác nói: "Tiếng ở bên kia."

"Hình như phát ra từ căn nhà cũ đằng kia thì phải, để tôi đi xem thử."

Lòng Tôn Trác Nhan chùng xuống, hệt như trông thấy giờ chết của mình.

"Cái nhà kia sắp sập đến nơi rồi, thỉnh thoảng rơi gạch ngói rồi phát ra tiếng cũng bình thường mà? Đi nhanh lên, chúng ta còn chưa tìm thấy người đâu."

Nói xong, đám NPC kia vội vã rời đi.

Bỏ đi đơn giản như vậy à?

Đỗ Dương và Tôn Trác Nhan liếc nhau, cả hai vẫn ở yên như cũ không dám ra ngoài.

Quả nhiên ngay giây sau, một khuôn mặt xuất hiện trên cửa sổ. Cái đầu cứng đờ chậm rãi chuyển động, ngó nghiêng nhìn bên trong.

Mắt Đỗ Dương hằn đầy tơ máu, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống thái dương, sau đó mới trượt dọc xuống cằm.

Trước mặt bọn họ chỉ có một cái bàn, nếu người kia quan sát lâu hơn kỹ hơn thì kiểu gì hai người bọn họ cũng sẽ bị bắt được mất!

"Bác Đỗ."

Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc, nghe như đang cố nén lửa giận: "Tên chó chết kia đâu rồi?"

Bác Đỗ lập tức bị phân tâm, đoạn quay đầu lại: "Tên chó chết nào?"

"Thầy cúng."

Bác Đỗ lầm bầm lầu bầu gì đó rồi dẫn người kia rời đi.

Mãi đến khi xác nhận bọn họ đã thật sự đi rồi, Đỗ Dương mới bỏ cái tay đang che miệng Tôn Trác Nhan xuống, nhắm mắt lại rồi nằm vật ra mặt đất như kiệt sức.

Tôn Trác Nhan lau nước mắt, chần chờ hỏi: "Vừa rồi, là Đỗ Thanh Dương à?"

Đỗ Dương: "Ừ."

NPC kỳ quái không thích người chơi kia lại cứu hắn một lần nữa.

Tôn Trác Nhan bám lấy bệ cửa sổ, cẩn thận quan sát tình huống bên ngoài, trong lòng lại càng thấy khó hiểu.

"Sao, sao vừa rồi anh ta lại tức giận vậy nhỉ?"

...

Một đám NPC trói Ninh Hải Dương lại ném đến trước mặt thầy cúng: "Tìm được một tên, còn năm tên kia không biết trốn đâu rồi."

Thầy cúng ban đầu còn khoác áo bào vàng, giờ đã cởi xuống: "Không vội không vội, trên người bọn chúng có bùa chú của tôi, tới khi mặt trời lặn thì sẽ biết chúng ở đâu thôi."

Ninh Hải Dương cúi đầu, lúc này hô hấp khó khăn, ý thức cũng mơ hồ.

Hắn bị thương rất nặng, trên người đầy những vết cắt bằng khí cụ sắc nhọn do thôn dân gây ra, máu chảy ra đầy đất.

Trong mơ hồ chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện vốn còn bình tĩnh ngày càng trở nên gay gắt, hình như có ai đó mới xông vào.

"Chẳng lẽ tôi làm không đúng chắc? Tôi làm sai cái gì? Mỗi lần mở phó bản lại thiết lập lại cảnh lẫn ký ức, mãi đến ngày thứ năm mới dần nhớ lại, Đỗ Thanh Dương, cậu chịu được à?"

"Tôi không chịu được, nên tôi giết đám người chơi này thì có gì sai chứ!"

Ninh Hải Dương gượng mở mắt ra, trông thấy thầy cúng đang bị Đỗ Thanh Dương bóp cổ.

Đỗ Thanh Dương quay lưng về phía hắn, bàn tay còn lại buông bên hông siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch hết cả. Còn tay kia thì đang bóp chặt cổ thầy cúng, móng tay ghim vào trong da khiến máu rướm ra ngoài.

Từ khi vào phó bản đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Ninh Hải Dương thấy NPC kia mất bình tĩnh đến vậy, cảm xúc "phẫn nộ" bộc lộ rõ trên người anh ta.

Thầy cúng nhìn đám thôn dân xung quanh: "Các người nói xem tôi làm sai chỗ nào? Tôi chỉ không muốn sống mãi như vậy thôi!"

Phần lớn các phó bản đều tiến triển theo dòng thời gian, khi phó bản không mở cũng sẽ phát triển theo thời gian trôi qua. Thỉnh thoảng cũng sẽ có điểm mấu chốt được thiết lập lại, chẳng hạn như trong [Lâu đài Ánh Trăng], nếu Lucifer bị phong ấn thì sau khi phó bản mở ra nó sẽ tự động thiết lập về trạng thái ban đầu, Lucifer được giải phong ấn.

Nhưng [Mai Táng] thì khác.

Phó bản [Mai Táng] cần người chơi tham gia tang lễ, nhưng tang lễ thì chỉ có một, cho nên bắt buộc phải thiết lập lại liên tục để lấy làm bối cảnh phó bản. Sau khi thiết lập lại từ đầu, ký ức của NPC cũng sẽ bị xóa sạch, đồng thời khi phó bản mở ra đến ngày thứ năm thì ký ức của NPC sẽ dần khôi phục lại cho đến lần mở phó bản tiếp theo.

Phó bản [Mai Táng] ban đầu không giống như bây giờ, tuy NPC không thích người chơi nhưng cũng sẽ không đến mức vừa thấy đã muốn giết.

Một sự kiện xảy ra một lần thì không có cảm giác gì, nhưng sau mười lần lặp lại thì sẽ biến thành sự thù địch. Thù địch với sự xuất hiện của người chơi, khắc sâu vào tận xương tủy, kể cả khi không có ký ức thì tiềm thức cũng sẽ cảm thấy thù địch.

Vẻ mặt thầy cúng vặn vẹo, ông ta cố gắng giãy giụa trong tay Đỗ Thanh Dương nhưng không làm sao thoát ra nổi.

"Ông muốn ra ngoài, đúng, nhưng mẹ tôi có lỗi gì?"

Đỗ Thanh Dương nheo mắt, giọng như tẩm độc: "Các người đến ngày thứ năm mới khôi phục ký ức, nhưng tôi thì chưa có lúc nào quên cả!"

Chứng kiến mẹ mình chết mười lần, chứng kiến mẹ mình được mai táng mười lần.

Trải nghiệm như thế, tròn mười lần.

Từ lần đầu gào khóc trằn trọc mất ngủ, cho đến lần cuối chỉ biết ngồi thất thần bên cạnh quan tài.

"Ông cho rằng tôi muốn sống mãi như thế à?"

Cho nên lúc nói chuyện với Nha Ẩn, hắn cũng đã nói thẳng rằng ngay từ đầu mình đã không đứng về phía "hắn" rồi.

Thầy cúng: "Vậy thì cậu càng nên ủng hộ tôi mới đúng..."

Đỗ Thanh Dương không khống chế được mà siết chặt lấy cổ ông ta: "Ủng hộ ông rồi nhìn phó bản dị biến, nhìn đất đai bị ô nhiễm bởi những người bị lệ quỷ giết à?"

"Hay nhìn phần mộ của các bậc trưởng bối trong thôn họ Đỗ trên núi bị lệ quỷ chiếm đóng?"

Lúc lên núi hắn mới phát hiện ra, rõ ràng trên núi chôn cất các bậc trưởng bối của mình, nhưng hắn lại không nhận ra nổi một hồn ma nào.

"Sự thay đổi trong miệng ông là đổi không gian sinh tồn của người dân trong thôn lấy sự tự do cho ông? Là sửa thời gian mai táng mẹ tôi?"

"Gà do ông thả, địa điểm do ông chọn, phần mộ cũng do ông làm sập."

"Phó bản hỗn loạn phát sinh dị biến, trước khi được sửa chữa xong thì ông đã bị đám lệ quỷ kia giết chết rồi, mẹ kiếp, ngu xuẩn."

"Ai bảo ông làm vậy?"

Mục đích làm vậy chẳng qua là để tạo ra một "người dẫn đường", mà "người dẫn đường" này nhằm vào ai thì đã quá rõ ràng.

Thầy cúng sớm đã khôi phục lại ký ức, mà kẻ có năng lực làm chuyện này chỉ có thể là ——

Đỗ Thanh Dương gằn giọng: "Hệ thống Chủ?"

Trong lòng Ninh Hải Dương nổi bão, khiếp đảm nhìn về phía Đỗ Thanh Dương.

Thầy cúng cũng trợn trừng hai mắt.

"Xem ra tôi đoán đúng rồi."

Mắt Đỗ Thanh Dương đỏ ngầu: "Đó chỉ là dục vọng ích kỷ của ông thôi, đừng có ra vẻ cao thượng như vậy, làm tôi buồn nôn."

Những kẻ có thể trở thành Boss phó bản đều không phải người tốt gì, hắn chỉ quan tâm đến những người mình để ý.

Mà tên chết tiệt này lại động đến tất cả.

Tất cả mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch, thỏa thuận hợp tác cũng đã đạt được, hắn buộc phải diễn theo cốt truyện đã bị thay đổi, diễn cho "Hắn" xem.

Nhưng tên này lại tự cho mình là giỏi, ngu xuẩn chen ngang vào để nịnh nọt.

Đỗ Thanh Dương nghiến răng: "Đồ đáng chết."

Thấy chuyện đã bị bại lộ, thầy cúng chẳng những không chịu thừa nhận mình sai mà còn ngửa mặt cười phá lên, yết hầu bị bóp chặt nên mặt cũng đỏ bừng.

"Phải, tôi đáng chết đấy!"

"Dù sao cũng có tên nhóc kia chôn cùng rồi!" Ông ta cười khằng khặc: "Một khi chú pháp vẽ xong thì dù nó có chạy xa đến mấy cũng sẽ bị kéo vào thôi!"

"Trên đường Hoàng Tuyền tôi cũng không cô đơn..."

Sắc mặt Đỗ Thanh Dương âm trầm, không khống chế lực nữa mà thẳng tay bẻ gãy cổ ông ta.

...

Một bên khác.

Đỗ Bạc Xuyên bị trói lại, trước ánh nhìn chăm chú của Nha Thấu, kim xà khổng lồ biến thành dáng vẻ Hứa Tri Nam, mà trên vành tai hắn vừa khéo có một cái khuyên kim xà nho nhỏ.

Hắn im lặng kẹp điếu thuốc giữa mấy ngón tay, cũng không châm lửa.

Tuy Đỗ Bạc Xuyên không nói hết nhưng sao Hứa Tri Nam không nghĩ ra được, đáp án quá rõ ràng.

Người dẫn đường được chọn là Nha Thấu.

Đỗ Bạc Xuyên không chịu thu hồi lĩnh vực nên Hứa Tri Nam chỉ có thể đứng ở cửa.

Nhóc con xui xẻo, tự dưng Hứa Tri Nam muốn vò tóc cậu ghê.

Đỗ Bạc Xuyên trào phúng: "Đám Đỗ Vọng Tân không muốn để lộ vị trí nên mới không dám tới, vậy mà mấy người lại mò tới."

Hứa Tri Nam nhìn hắn: "Cậu tưởng không ai tới thì bọn họ không tìm được à?"

Nếu không phải chưa nghe Hứa Tri Nam chửi người khác bao giờ thì Nha Thấu cảm thấy đằng sau rất có thể sẽ là hai chữ "đồ ngu".

Hứa Tri Nam đột nhiên quay sang nói với Tiểu Lộc: "Hạ Lộc, có cách nào mở lĩnh vực không?"

Nha Thấu ngẩn ra, ngỡ mình nghe nhầm. Là Hạ Lộc mà cậu nghĩ đó hả?

Tiểu Lộc, không, Hạ Lộc liếc nhanh qua qua Nha Thấu thì thấy cậu đang ngơ ngác nhìn mình: "..."

Bất ngờ bị bại lộ không kịp chuẩn bị gì cả.

Cô nhíu mày: "Tôi đâu phải con rùa trong hồ cầu nguyện, loại lĩnh vực này chỉ có Đỗ Bạc Xuyên tự mình mở ra được thôi."

Nếu không phải vì cứu Nha Nha thì cô không muốn tiếp xúc với Hứa Tri Nam một chút nào hết.

 "Nhưng cô có thể thao túng hắn mà, giám khảo." Hứa Tri Nam kẹp điếu thuốc: "Không thì tôi đã chẳng gọi cô đến làm gì."

Hạ Lộc: "..." Mẹ anh.

Cô không vui: "Thao túng mấy NPC quan trọng trong phó bản khó lắm."

Đang lúc căng thẳng thì Đỗ Bạc Xuyên dường như cảm nhận được điều gì đó.

Thân thể không cử động được nhưng ánh mắt lại liếc nhìn về phía khác.

Sắc mặt hắn trầm xuống, hạ giọng nói:

"Xảy ra chuyện rồi."