Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 181: Tử vong cũng là tân sinh



Edit: Lune

Sắc mặt Đỗ Bạc Xuyên tức khắc thay đổi, liếc về phía thôn họ Đỗ.

"Người chết rồi."

"Người" trong lời hắn nói chính là thầy cúng vừa bị ĐỗThanh Dương bóp chết.

Trong mười lần mở [Mai Táng] trước đó, bà Đỗ đều được mai táng vào ngày thứ tư, chỉ có lần này là bị tên thầy cúng kia dùng đủ mọi cớ để kéo dài đến tận đêm ngày thứ năm.

Ông ta là thầy phong thủy được người dân trong thôn mời đến, từng lo liệu qua mấy chục đám tang lớn nhỏ nên rất có tiếng nói.

Thay đổi thời gian mai táng chính vì để tạo ra "Người dẫn đường".

Lúc trước Đỗ Thanh Dương còn chưa khẳng định được người đứng sau lưng ông ta là ai, vì không muốn đánh cỏ động rắn nên mới không phản ứng gì nhiều, mãi đến khi bị tên ngu kia chọc giận mới không nhịn được nữa mà ra tay bóp chết.

Mà thầy cúng vừa chết thì kẻ đầu tiên phát hiện ra chính là ——

Cái thứ đứng sau lưng ông ta.

Đỗ Bạc Xuyên không cử động được nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái bóng đồng hồ lờ mờ ở phía trên cùng không xa.

Hạ Lộc theo ánh mắt hắn nhìn sang, sắc mặt cô thoắt cái thay đổi.

Hình thái của Hệ thống Chủ khu Trốn thoát Kinh Hoàng là một cái đồng hồ khổng lồ, trong tay nắm giữ sức mạnh điều khiển thời gian, nên việc tăng tốc hay làm chậm dòng chảy thời gian đều nằm trong phạm vi năng lực.

Sau khi xác định người có liên kết với mình đã tử vong, toàn bộ đồng hồ bắt đầu rung động. Kim giờ và kim phút vốn dừng ở vị trí số "4" lúc này cùng "cạch" một tiếng rồi bắt đầu chuyển động.

Tốc độ quay từ chậm đến nhanh, càng lúc càng nhanh theo thời gian, cuối cùng nhanh đến mức mà mắt thường không thể nhìn rõ được.

Mặt trời vốn đang treo giữa bầu trời nhanh chóng ngả về phía Tây, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà ánh chiều tà đã le lói buông xuống, bóng tối dần bao phủ.

Ngày đêm luân phiên bất thường, thời gian gia tốc phá hỏng quy luật vốn có của tự nhiên, phó bản rung chuyển, nhiệt độ thay đổi đột ngột, bốn phía bắt đầu nổi sương đen.

Trên bầu trời không có trăng cũng chẳng có sao, cảm giác như thể bị một miếng vải đen bịt kín, ngột ngạt đến mức không thể thở nổi.

Mãi đến khi bóng đêm bao phủ hoàn toàn, đồng hồ ngân hà mới hiển hiện hoàn chỉnh.

"Cạch."

Âm thanh đặc trưng vang lên, kim giờ với kim phút cùng dừng lại lần nữa.

—— 11 giờ đêm.

Cũng đại biểu cho việc đêm hồi hồn đầu thất đã đến.

Bóng tối chỉ kéo dài mấy giây rồi nhanh chóng bị những tia sáng mờ ảo quanh đồng hồ xua tan đi.

Đỗ Bạc Xuyên nghiến răng, ngay khi phát hiện ra động tác của hắn, cổ trùng trên chân hắn bắt đầu cắn rách da thịt lẫn xương cốt bên trong. Cơn đau từ chỗ cổ chân truyền đến nhưng Đỗ Bạc Xuyên lại mảy may không thèm để ý, hắn gắng gượng lết cái chân đầm đìa máu muốn đi củng cố lĩnh vực.

Ngay khoảnh khắc hắn xoay người qua, đằng sau thiếu niên đang đứng bên cửa sổ bỗng xuất hiện một làn sương đen.

Trong màn sương đen nứt ra một cái khe, Nha Thấu chưa kịp phản ứng thì nó đã quấn lấy cổ chân cậu, muốn nuốt cả người vào trong.

Hạ Lộc chửi một tiếng, vẫy tay thu hồi cổ trùng đang khống chế Đỗ Bạc Xuyên.

Ngay thời điểm lĩnh vực biến mất, mắt Đỗ Bạc Xuyên trợn to như muốn rách cả mí, vội vã lao đến đó bằng tốc độ nhanh nhất.

Nhưng có người còn nhanh hơn hắn, Đỗ Bạc Xuyên trông thấy bên cạnh thiếu niên xuất hiện một người rất kỳ quái.

Tóc đen dài được cột lên, thoạt nhìn không thấy khác gì con người bình thường, nhưng đường vân kỳ lạ trên mặt lại cho thấy hắn khác hẳn với con người.

Đường vân màu bạc kéo dài từ thái dương xuống gò má, đôi mắt màu lam có hai con ngươi, chỗ đuôi mắt còn có hình cung nhỏ xíu. Cánh tay cơ khí nắm lấy cổ tay Nha Thấu, cùng cậu biến mất trong làn sương đen.

...

Nha Thấu cảm giác linh hồn mình đang trôi nổi bồng bềnh xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng tối, cảm giác bị xé toạc từ sâu trong linh hồn truyền đến nhưng làm sao cũng không tỉnh lại được.

Cậu giống như rơi vào một không gian bịt kín thiếu dưỡng khí, lồng ngực bị đè nén, tựa như đang ở một trạm trung chuyển nào đó vậy.

Hệt như một cỗ máy vô hồn đã được thiết lập sẵn chương trình, chỉ biết di chuyển về phía trước. Dưới chân lầy lội, chẳng biết giẫm vào trong thứ gì mà mỗi bước đều cực kỳ tốn sức.

Tiếng gào thét chói tai vang lên không ngớt, linh hồn cũng theo đó mà run rẩy. Cảm giác bất lực cuốn tới, tựa như thủy triều cuốn cậu đi càng lúc càng xa.

Một bàn tay lạnh buốt chạm vào cổ tay cậu:【Nha Nha, quay trở lại.】

Nha Thấu thảng thốt mở bừng mắt ra, khi nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, cậu phải cố gắng lắm mới kìm nén được tiếng thở dốc muốn bật ra.

Xung quanh cậu toàn là vong hồn vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc chết. Có kẻ mất hai chân đang lết trên mặt đất, có kẻ bị mổ bụng moi ngực, nội tạng vương vãi đầy đất, cũng có kẻ đã biến dạng hoàn toàn, không biết trước khi chết đã phải chịu những chuyện gì.

Ven đường nở rộ từng đóa hoa bỉ ngạn đỏ thẫm, Nha Thấu loáng thoáng cảm giác hình như mình từng tới nơi này rồi, nhưng lần trước không phải vậy...

Cậu không nhớ ra nổi, ký ức khuyết thiếu cả mảng lớn.

Biển máu ba ngàn ác quỷ phẫn nộ gào thét, Hoàng Tuyền mười vạn vòn hồn than khóc.

Trên đường Hoàng Tuyền có rất nhiều cô hồn dã quỷ không có nơi thuộc về, bọn họ không tử vong theo quy luật tự nhiên, tuổi thọ chưa hết nên không qua được sông Vong Xuyên, cũng không qua được cầu Nại Hà mà chỉ có thể du đãng trên đường Hoàng Tuyền.

Trên không thấy trời, dưới không chạm đất, chỉ có một con đường nở đầy hoa bỉ ngạn.

Những vong hồn mạnh hơn sẽ nuốt chửng những vong hồn yếu hơn để tăng cường sức mạnh cho bản thân, còn những vong hồn yếu hơn muốn phản kháng lại cũng chỉ có thể bắt nạt đám vong hồn mới tới này thôi.

"Trong đám hồn mới tới này không có quỷ sai!"

Chẳng biết kẻ nào hô to một tiếng, giọng điệu giương cao không giấu nổi sự hưng phấn, các vong hồn trên đường Hoàng Tuyền nghe thế thì dừng lại, đồng loạt quay đầu qua.

Đường Hoàng Tuyền hung hiểm, những vong hồn mới thường sẽ do quỷ sai dẫn đường để tránh bị cô hồn dã quỷ trên đường Hoàng Tuyền nuốt chửng. Hồn mới đại bổ, ăn vào chẳng những giảm được dương thọ mà còn có thể gia tăng sức mạnh của bản thân.

Chỉ trong chốc lát, hoa bỉ ngạn ven đường nhanh chóng lụi tàn, từ mặt đất mọc lên từng đóa hoa giả không có sức sống.

Những thân hình khổng lồ vặn vẹo xông ra từ trong bóng tối, những thứ mang hình thù dị dạng đó không ngừng gào thét muốn tới gần.

Cái lạnh thấu xương tràn ra khỏi lớp bùn lầy, vong hồn mới bên cạnh Nha Thấu chưa kịp phản ứng gì thì đã bị cô hồn dã quỷ nhào đến chia nhau ăn, linh hồn bị xé toạc khiến nó gào thét thảm thiết, Nha Thấu nghe mà rùng mình.

"Hì hì ——"

Tiếng trẻ con cười vang lên ngay sau lưng, cả người Nha Thấu tức khắc cứng đờ, nỗi sợ hãi bò dọc sống lưng lan khắp cơ thể, cậu hoảng hốt nhận ra hai chân mình bị bóng tối từ lòng đất trào ra đóng đinh tại chỗ, không làm sao nhúc nhích được.

Ngay giây sau, cậu đối diện với một đôi mắt đen nhánh.

Không có tròng trắng, trong hốc mắt chỉ có mỗi màu đen, khóe mắt chảy huyết lệ, còn miệng thì bị khâu lại bằng chỉ đỏ, thế nhưng tiếng cười khúc khích vẫn phát ra từ đó.

Móng tay đen nhánh chậm rãi duỗi tới gần, Nha Thấu nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của mình, cả tiếng trái tim đập kịch liệt vang rõ bên tai nữa.

Con quỷ kia dừng lại, có vẻ như vừa nghe thấy tiếng trái tim đập vang lên từ linh hồn mới tới trước mặt mình nên trông nó sững sờ thấy rõ, sau đó đường cong bên môi nó càng cong hơn, huyết lệ từ hốc mắt cũng túa ra càng lúc càng nhiều, chảy dọc theo hai gò má xuống khóe miệng.

Chỉ đỏ toác ra, một cái lưỡi đỏ chót từ trong vươn ra liếm sạch huyết lệ bên khóe miệng, đoạn lẩm bẩm: "Sinh hồn à."

Xung quanh lặng phắc trong chớp mắt, những con quỷ khác ném linh hồn đã bị chúng gặm mất một nửa, tham lam đi về phía này.

Bản năng cầu sinh khiến Nha Thấu muốn vùng vẫy, thế nhưng bị cố định tại chỗ nên cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cái tay kia không ngừng lại gần muốn bóp cổ mình.

【Cút.】

Một âm tiết hờ hững, âm thanh vừa dứt, cái tay kia lập tức bị cắt đứt rơi xuống, bị đám sương mù trên mặt đất nuốt chửng.

Nha Thấu lọt vào một vòng tay lạnh lẽo, độ cứng của vỏ máy cấn vào khoeo gối, hơi thở quen thuộc mang lại cảm giác an toàn khiến Nha Thấu vô thức ôm lấy cổ của đối phương.

Con quỷ nọ sững sờ nhìn hồn thể của mình bị cắt đứt, huyết lệ không ngừng lăn xuống khỏi hốc mắt, nó nhìn chằm chặp vào cái người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Không, không thể nói là "người" được.

Mắt màu lam có hai con ngươi, trên da còn có những đường vân màu bạc đậm chất máy móc, tay phải bế vững lấy thiếu niên. Tuy không đứng trên cao nhưng cái ánh mắt nhìn từ trên cao xuống kia giống như đang nhìn con sâu cái kiến dưới mặt đất vậy.

"A a a a!"

"Tao sẽ giết..."

Lệ quỷ gào thét, mới nói được nửa câu thì khoảng không trước mặt bỗng xuất hiện một cái kim, lỗ kim còn xỏ chỉ đỏ. Trước ánh mắt kinh hoảng của lệ quỷ, cái kim kia xuyên qua miệng nó, khâu toàn bộ khuôn mặt của nó lại!

Lệ quỷ không chết, lúc hồn thể tán loạn, nó trông thấy "Người" kia bế thiếu niên đi ngang qua mình, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc tới.

Thực lực quá chênh lệch, đối với "Người" kia mà nói thì đám lệ quỷ này không khác gì con sâu cái kiến cả.

Cảnh tượng này khiến cho đám lệ quỷ đang nhăm nhe xung quanh cuống quít chạy biến, nhưng chúng lại sợ hãi phát hiện chân mình như mọc rễ, không thể cử động nổi!

Đột nhiên có một cái bóng đen đi tới trước mặt "Người" kia, ngoài cái bóng đen ra thì bên cạnh còn có một con mèo mướp khổng lồ, cái đuôi màu đen cụp xuống, chăm chú nhìn Nha Thấu.

"Người" kia nói ngắn gọn:【Bảo vệ Nha Nha cẩn thận.】

Tiểu Lê Hoa: "Tuyệt đối."

Nó trả lời quá chắc chắn, nghe như đang thề sống chết vậy.

...

Giữa không trung xuất hiện bóng mờ đồng hồ.

Lớp trong lớp ngoài phủ kín ngân hà, ở chính giữa có một cái khe, lúc "Người" kia tiến lại gần, cái khe kia mở ra thành một con mắt khổng lồ.

【Lâu rồi không gặp.】

【Hệ thống Chủ khu Chinh phục Tình Yêu.】

Hệ thống Tình Yêu giương mắt nhìn, trong tay bỗng xuất hiện một cây cung, chẳng thèm nói lời nào mà bắn thẳng về phía đối phương.

Cung tên màu lam mang theo sát ý trí mạng, Hệ thống Sinh Tồn biến sắc, nhanh chóng né tránh. Chỉ có điều lực xung kích của mũi tên vẫn va phải đồng hồ, đôi mắt khổng lồ hằn đầy tơ máu điên cuồng run rẩy.

【Ngươi đến thật?】

Hệ thống Tình Yêu:【Dám động tới nó, ngươi đi chết đi.】

Hôm giáng lâm, Nha Thấu bị dịch chuyển lạc sang khu Trốn thoát Kinh Hoàng, Hệ thống Tình Yêu không tin đây là chuyện ngoài ý muốn nên đã lập tức đi theo.

Giữa hai khu có rất nhiều tường rào phòng vệ, Hắn không có cách nào sang hẳn được nên chỉ có thể tạm thời nhập vào hệ thống mặc định, chờ thời gian thích hợp.

Hệ thống Sinh Tồn im lặng một lúc mới chậm rãi mở miệng:【Ta không muốn động đến nó.】

Người được Hệ thống Chủ một khu chăm nom từ bé, kể cả khi đối phương tạm thời chưa thức tỉnh thì Nó cũng không muốn đối địch với cả một khu.

Hệ thống Tình Yêu rất ghét kiểu lấy cớ như vậy, cây cung khổng lồ kéo căng lần nữa.

【Ta không quan tâm ngươi với tên kia có ân oán gì, ngươi muốn cái gì thì tự giành lấy, còn để liên lụy tới Nha Nha thì ngươi ắt sẽ chết.】

【Giờ thì lập tức thả nó ra.】

Con mắt kia của Hệ thống Sinh Tồn chớp nhẹ:【Cả hai ta đều không can thiệp được vào Minh Giới.】

【Chỉ cần dẫn đường xong thì đương nhiên có thể rời đi.】

Nó khựng lại, lập tức tránh mũi tên bắn tới.

【Nhưng, có thể đổi người dẫn đường.】

...

Minh Giới không thuộc về bất kỳ khu vực nào, vong hồn từ mọi nơi cuối cùng đều phải đến đây chịu phán xét.

Vì Minh Chủ mất tích nên mười ba lối thông tới Minh Giới loạn thành một mớ.

Vô số quỷ hồn ùn ùn kéo tới, Tiểu lê Hoa cõng Nha Thấu vừa chạy vừa tìm kiếm cái gì đó trong đám quỷ hồn.

Cửa vào, không tìm thấy.

Tiếng uỳnh vọng xuống, Hệ thống Chủ hai khu bắt đầu giao chiến, ánh lửa rơi xuống rõ mồn một trong đêm.

Tiểu Lê Hoa ngẩng đầu lên nhìn, thấy càng lúc càng đông quỷ hồn kéo tới, nó dừng lại che chở thiếu niên phía sau.

Mèo mướp khổng lồ hệt như ngọn núi nhỏ, ngăn cách mọi ánh nhìn thèm thuồng phía ngoài.

"Đừng sợ."

Tiểu Lê Hoa an ủi: "Có em ở đây rồi."

Từ lúc rơi vào đây, ký ức của Nha Thấu đã thiếu hụt đi rất nhiều, cậu nhìn chằm chằm vào bóng đen trước mặt mình, chần chờ hỏi: "Có phải chúng ta từng biết nhau không?"

Tiểu Lê Hoa gật đầu: "Ừm."

Trái tim Nha Thấu bất an đập nhanh, cậu níu bóng đen chuẩn bị rời đi lại: "Thế em... là ai?"

"Em hả?" Tiêu Lê Hoa ngẩn ra: "Em là Tiểu Lê Hoa."

"Anh biết em là Tiểu Lê Hoa rồi, nhưng anh không hỏi điều này." Nha Thấu lắc đầu, tay siết chặt lại.

Lúc này Tiểu Lê Hoa mới nhớ ra hình như mình chưa giới thiệu về mình cho Nha Thấu biết. Từ khi rời khỏi Lâu đài Ánh Trăng, nó chưa từng nói lời nào liên quan đến quá khứ u ám cả.

Một phía khác đường Hoàng Tuyền truyền tới tiếng thét chói tai, bóng đen và mèo mướp là cùng một thể, lúc mèo mướp quay qua thì Tiểu Lê Hoa cũng thấy rõ được cảnh tượng bên đó.

Một con kim xà khổng lồ đang bơi qua đây, trên người nó máu me đầm đìa, đuôi rắn không ngừng hất văng đám quỷ hồn nhào tới.

Trông thấy con rắn kia, trong lòng Tiểu Lê Hoa thoáng hiện lên nghi hoặc, chẳng qua nghi hoặc đó cũng nhanh chóng bị xóa bỏ, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Nha Thấu thấy bóng đen vốn đang ngồi xổm trước mặt đột nhiên ôm lấy mình, còn dụi vào cổ mình như con mèo ấy, sau đó Nha Thấu nghe thấy nó nói.

"Thì là Tiểu Lê Hoa đó."

"Chủ nhân gọi em là Tiểu Lê hay Hoa Hoa cũng được."

"Thật lâu trước kia, Tiểu Lê Hoa là một con mèo hoang, nó gặp được một người những hai lần, cuối cùng tới lần thứ ba đã trở thành mèo con của người ấy."

"Nó chạy ra khỏi phó bản đuổi theo người ấy, ở bên người ấy cùng vượt qua hai phó bản."

"Nhưng bây giờ." Tiểu Lê Hoa ngừng lại rồi nói tiếp: "Nó phải đi rồi."

Người dẫn đường thực ra là người đảm nhiệm vai trò quỷ sai, dẫn hồn phách mới chết vào Minh Giới, đồng thời cũng phải qua sông Vong Xuyên, qua cầu Nại Hà, cuối cùng là chịu phán xét.

Đối với sinh hồn mà nói thì chính là đi chịu chết.

Tiểu Lê Hoa không muốn Nha Thấu chết.

Nó chỉ có thể nghĩ ra được một cách, đó là trở thành người dẫn đường thay Nha Thấu.

Ban đầu nó cưỡng chế cắn đầu ngón tay của Nha Thấu, khế ước với cậu rồi chạy ra khỏi [Lâu đài Ánh Trăng], khoảng thời gian ngắn ngủi trộm cắp được ấy quá đỗi hạnh phúc.

Nằm ngửa cho chủ nhân sờ bụng, tựa vào gối của chủ nhân mà ngủ, nhưng ngay từ khoảnh khắc chạy ra ngoài kia, Tiểu Lê Hoa đã biết khoảng thời gian ấy rồi sẽ kết thúc.

Sau khi vào [Mai Táng], cảm giác ấy lại càng mãnh liệt.

Mèo mướp ngậm một đóa bỉ ngạn và một đóa hoa giả chưa điểm màu thả vào lòng bàn tay của Nha Thấu.

Hoang mang lẫn suy đoán bất an đè nặng lồng ngực, mắt Nha Thấu mở to, lập tức đoán được nó định làm gì.

"Em đừng..."

Rồi im bặt.

Nhân lúc thiếu niên không để ý, Tiểu Lê Hoa đưa tay nhéo nhẹ sau gáy cậu.

Mắt Nha Thấu mất tiêu cự, ngất xỉu trong ngực bóng đen.

Kim xà đã tới gần, là Hứa Tri Nam.

Tiểu Lê Hoa không hỏi hắn sao lại tới đây được, nhưng người có thể tới được đây thì chỉ có thể là người chết hoặc người sắp chết, hoặc bị đẩy vào giống như Nha Thấu.

Trong trạng thái sắp chết, linh hồn sẽ vào Quỷ Môn quan.

Mà sau Quỷ Môn quan chính là đường Hoàng Tuyền.

Tiểu Lê Hoa: "Anh xuống tay với mình ác thật."

Nó giao Nha Thấu cho Hứa Tri Nam: "Anh bảo vệ được cậu ấy không?"

Kim xà muốn dùng đuôi mình để chỉnh lại tóc mai cho Nha Thấu, nhưng trên đuôi toàn máu là máu nên đành thôi, cái đuôi dịu dàng quấn lấy eo thiếu niên, đưa lên trên người mình.

Hứa Tri Nam: "Được."

【Tinh ——】

【Lựa chọn đối tượng: Hứa Tri Nam】

【Nhiệm vụ cá nhân: Trước khi "Đêm đó" đến, cố gắng tìm được người bảo vệ mình (đã hoàn thành)】

Âm thanh thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành truyền vào tai Tiểu Lê Hoa, cái bóng đen cuối cùng cũng thở phào được.

Nó biết chủ nhân của mình không thích ly biệt, lúc thấy người khác tử vong cũng sẽ khóc rất nhiều, cho nên nó mới quyết định chọn cách không nói lời tạm biệt trực tiếp thế này.

Lúc sắp buông tay, trong lòng nó lại trào lên nỗi luyến tiếc.

Lúc bị cưỡng chế kéo vào Minh Giới là 11 giờ đêm, đã là rất khuya rồi.

Tiểu Lê Hoa nghĩ một hồi, cuối cùng chọn được cho mình một lời từ biệt thích hợp hơn cả.

"Ngủ ngon nhé, chủ nhân của em."

...

Đồng hồ ngân hà treo giữa bầu trời, đường khép kín ở giữa lúc này lại mở ra, thành một con mắt khổng lồ.

Con ngươi đỏ rực, càng vào giữa màu càng đậm, cuối cùng đặc quánh thành đen kịt.

Con mắt khổng lồ xoay một vòng, ánh nhìn dừng lại phía dưới.

Tay chân đứt gãy vương vãi đầy đất, đám vong hồn kia từng bước bám theo con mèo mướp khổng lồ, mà bên cạnh con mèo còn có một cái bóng đen không rõ hình thù.

Từ trên cao nhìn xuống, thờ ơ, nhìn rõ hết thảy.

Mèo mướp loạng choạng bước đi, xương chân lật ra ngoài, lông trên thân rối bù, mỗi lần bước là cơ thể lại đau đến mức run rẩy. Nhưng dù vậy thì nó vẫn luôn ưỡn ngực, dẫn đám vong hồn phía sau từng bước tiến về phía trước.

Phía sau cái bóng đen cũng kéo lê vệt máu dài, trên người máu tuôn không ngớt.

Cả linh hồn lẫn thể xác đều nhất trí với nhau ở một khía cạnh nào đó.

【Ngươi sắp chết rồi.】

Như tiếng thở dài, con mắt khổng lồ chuyển động, nhìn từ trên cao xuống:【Ta đã cho ngươi cơ hội.】

【Ngươi vốn có thể làm chúa tể trong phó bản mãi mãi, chứ không phải cảnh hồn phách tan biến ở sông Vong Xuyên thế này.】

Hệ thống Chủ không có cảm xúc của con người, cũng đã quen với việc nắm giữ hết thảy nên Nó không thể hiểu nổi hành vi của Tiểu Lê Hoa:【Ngươi không hối hận sao?】

Tiểu Lê Hoa không đáp lại, vẫn khập khiễng bước đi về phía trước. Tuy lảo đảo không vững nhưng lại cực kỳ kiên định, dù cho màu lông trên người đã bị nhuộm đỏ máu nhưng nó vẫn ngẩng cao đầu ưỡn ngực nhìn thẳng về phía trước.

"Không hối hận."

Hồn thể của nó ngày càng mờ, ánh mắt cũng mơ hồ không còn rõ ràng như trước nữa, vậy mà vẫn trả lời dứt khoát không chút do dự.

Hoa bỉ ngạn trên đường Hoàng Tuyền có tác dụng nhớ lại ký ức kiếp trước.

Trong lời giới thiệu với Nha Thấu, nó còn rất nhiều điều chưa nói hết.

Thời điểm bắt đầu có ý thức, nó là một con mèo hoang. Ý thức lãnh địa của mèo rất mạnh, mèo trong thị trấn đa số toàn mèo hoang cực kỳ hung dữ, nó thường xuyên phải đánh nhau để tranh giành đồ ăn, còn phải đề phòng cả chó hoang ven đường nữa.

Chết đói hoặc bị cắn chết, sinh hoạt vừa kích thích lại vừa tẻ nhạt.

Có lẽ vì thấy cuộc sống quá tẻ nhạt nên nó bắt đầu để ý tới một đứa bé rất đặc biệt. Đứa bé ấy rất xinh đẹp, đẹp đến mức cả con phố không ai sánh bằng. Nhưng rất hay ốm, là khách quen của bệnh viện.

Tay chân ngắn ngủn, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn, còn sợ tối nữa.

Nó chưa từng gặp được con người nào xinh đẹp như thế, mà ngoài điểm này ra thì thoạt nhìn còn hơi ngốc ngốc. Lúc thấy nó bị chó hoang cắn, rõ là nhát gan cực kỳ nhưng vẫn kiên trì cầm gậy đuổi con chó hoang kia đi giúp nó, tay cầm gậy run rẩy mãi, lúc nói "Đi đi" giọng cũng run run, nhưng vì lòng không đành nên vẫn cố gắng đứng trước mặt nó không chịu đi.

Nó bị chó hoang cắn rất nặng, sau đó đứa bé kia còn tiêu hết tiền mừng tuổi để đưa nó đi chữa trị, sau đó đặt tên cho nó là "Hoa Hoa".

Cái tên quê mùa thật, ngốc ngốc y như người, Hoa Hoa nghĩ vậy.

Nó thường xuyên đi theo sau mông đứa bé, biết đứa bé ấy sống một mình không có cha mẹ, nhưng xung quanh lại được rất nhiều người yêu quý, có bà, còn có hàng xóm trong tòa dân cư nữa.

Tuổi thọ của mèo hoang rất ngắn, từ trước đến nay nó chưa từng nghe con mèo nào sống quá 5 năm tuổi thọ cả, bởi vậy ban đầu nó tự định thời gian cho mình là 5 năm.

Vốn chỉ muốn sống 5 năm là được, nó không ham hố. Nhưng giờ phút này nó lại hi vọng phép màu xuất hiện, có thể sống lâu hơn chút nữa để nhìn đứa bé kia trưởng thành.

Dù sao thì tính cách của đứa bé ấy cũng hiền lành quá, vừa dễ mềm lòng lại vừa ngây thơ, người như vậy rất dễ bị người ta bắt nạt.

Nó muốn bảo vệ đứa bé ấy.

Chỉ là phép màu không thường xảy ra, do suy dinh dưỡng trường kỳ lẫn những vết thương âm ỉ tích tụ từ việc tranh giành lãnh thổ và thức ăn với những con mèo khác, nửa năm sau "Hoa Hoa" qua đời. Hôm ấy, nó trông thấy đứa bé kia khóc nức nở, mắt đỏ hoe, ngồi đào hố chôn mình.

Nó muốn an ủi đứa bé, nhưng sau khi thể xác tử vong, linh hồn cũng sẽ dần mất ý thức, sẽ dần biến mất.

Mà chờ tới khi tỉnh lại, có lẽ là Mạnh Bà trên cầu Nại Hà quên mất, nó phát hiện ký ức của mình vẫn còn nguyên. Đồng thời do nguyên nhân có ký ức cả hai đời nên nó trở thành một cái bóng đen không có hình thù cụ thể.

Mà đời này, nó thành một con mèo đen.

Gần như theo bản năng, nó tìm về chốn xưa, nhưng nơi đó cỏ dại mọc um tùm chẳng còn một ai. Nghe mèo già nói thì đứa bé từng sống ở đây đã được đón lên thành phố rồi.

Nó lảo đảo chạy một mạch, tìm kiếm suốt gần nửa năm cuối cùng cũng lần ra được manh mối của đứa bé kia qua lời kể của những con mèo hoang khác.

Ngày gặp lại, nó trông thấy đứa bé kia đang ôm quần áo ngồi xổm chỗ cầu thang. Đứa bé giờ đã lớn hơn trước, cũng trông đẹp hơn trước, và cũng kiệm lời hơn trước nhiều.

Đứa bé bị đuổi ra ngoài nên chỉ có thể ôm quần áo ngồi đó một đêm. Nó lại gần dụi vào người đứa bé, muốn dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm tay cho cậu.

Nó biết đứa bé tên là "Nha Thấu", nó cũng rất thích gọi cậu là "Nha Nha" giống như bao người khác.

Kiếp này, Nha Nha đặt cho nó một cái tên mới, là "Tiểu Lê".

Từ thời xưa mèo đen đã có tác dụng trừ tà, có thể dự đoán được nguy hiểm và chắn kiếp nạn cho chủ nhân. Nó thấy được trong tương lai vào năm 17 tuổi, Nha Nha gặp một kiếp nạn không thể vượt qua.

Nó muốn chắn kiếp nạn kia, nhưng nó không chắn được.

Tiếng ô tô phanh gấp chói tai, máu chảy đầy đất, mèo đen cũng chỉ còn lại một cái đuôi.

Linh hồn của nó trôi nổi vô định khắp nơi, mãi tới khi có một người đàn ông tìm ra nó. Lấy linh hồn làm cơ sở, ghép thể xác hai đời lại, sau đó gửi nó tới một chỗ, dặn nó chờ Nha Nha trở về.

Cho nên lúc trông thấy Tiểu Lê Hoa, ánh mắt Trình Tư Niên mới cuồng nhiệt như vậy.

Bởi vì nó vốn không hoàn chỉnh, thân và đuôi được ghép từ hai cơ thể khác nhau, ngay cả tên cũng ghép từ "Tiểu Lê" và "Hoa Hoa".

Nó là thể ghép nối hoàn mỹ nhất.

Dù là "Tiểu Lê" hay "Hoa Hoa" thì nó cũng chưa từng chân chính trở thành mèo của Nha Nha. Cho nên lần đầu gặp lại trong [Lâu đài Ánh Trăng], nó không chờ thêm được nữa mà đã vội vàng cắn ngón tay của cậu.

Kiếp này đứa bé ấy sống tốt hơn kiếp trước nhiều, bên cạnh cũng có rất nhiều người yêu thương quan tâm cậu.

Khoảnh khắc khế ước thành công, Tiểu Lê Hoa mới thực sự cảm nhận được cuối cùng mình cũng thành mèo của chủ nhân rồi.

Hệ thống Sinh Tồn hỏi nó có hối hận không?

Nó chưa bao giờ hối hận.

Đồng hồ im lặng hồi lâu, góc đồng hồ khuyết mất một mảnh. Kim giờ và kim phút lại chuyển động, tốc độ nhanh dần, cuối cùng dừng ở vị trí "6".

Từ "4" đến "6", tử cục vốn đã định phút chốc sụp đổ tan tành trong khoảnh khắc này.

Tiểu Lê Hoa dừng lại tại chỗ một lúc lâu, sau khi cảm nhận được mùi của Nha Thấu đã biến mất hoàn toàn, nó bỗng thấy nơi tận cùng sông Vong Xuyên có một bóng ngươi mơ hồ đúng đó.

Lần trước nó không chắn được kiếp nạn thay cho chủ nhân, nhưng lần này ——

"Lần này chủ nhân xem, em chắn được rồi."

Nó đang nói cho chủ nhân đang ngủ nghe.

Mạng của nó vốn do Nha Thấu cứu về, lần này cuối cùng nó cũng đã trả lại được rồi.

"Nhưng chủ nhân à, sau này em không thể ở bên cạnh chủ nhân được nữa rồi."

Nhưng em, sẽ vĩnh viễn kiêu hãnh vì chủ nhân.

...

Nha Thấu cảm giác má mình ươn ướt, có ai đó đang lau nước mắt cho cậu.

Lúc cậu tỉnh lại lần nữa, lọt vào tầm mắt là xà nhà quen thuộc, Đỗ Thanh Dương thu tay về, vẻ lo lắng trên mặt cuối cùng cũng biến mất: "Em tỉnh rồi."

Nha Thấu nghĩ tới điều gì, ngồi phắt dậy, cậu mím môi, vội vàng ấn mở hậu trường, quả nhiên trông thấy cột khế ước của mình đã tối màu xuống.

Mà bên cạnh cậu lại xuất hiện một đóa hoa bỉ ngạn cùng một đóa hoa giả chưa tô màu.

Sức lực cả người bị rút sạch, đầu óc Nha Thấu trống rỗng.

Cậu biết mình lại bị cuốn vào đường Hoàng Tuyền lần nữa, biết mình bị chọn làm người dẫn đường cửu tử nhất sinh, mà cậu bây giờ lại bình an ngồi ở đây, vậy chỉ có một khả năng —— Tiểu Lê Hoa đã thành người dẫn đường thay cậu.

Nước mắt vừa lau khô lại lăn xuống, Nha Thấu khó chịu đến mức bụng dạ quặn thắt, không thốt nổi lời nào.

Đỗ Thanh Dương: "Nó sẽ không chết đâu."

Anh giải thích: "Bên kia là Minh Giới, chỉ cần linh hồn không bị nuốt chửng thì nó vẫn có thể sống sót."

"Dựa theo cá tính của nó thì chắc nó sẽ ở trong phó bản nào đó rồi tự chạy đi tìm em."

Nha Thấu ngơ ngác nhìn anh hồi lâu: "Thật sao?"

"Ừm." Đỗ Thanh Dương lại cầm khăn giấy lau nước mắt cho cậu.

Nha Thấu: "Sao anh lại biết những chuyện này."

"Người cầm quyền nơi đó nói." Đỗ Thanh Dương trả lời như không sợ tị hiềm.

Người cầm quyền Minh Giới đương nhiên là Minh Chủ.

Đỗ Thanh Dương lau sạch nước mắt cho Nha Thấu: "Mà em cũng biết hắn đấy."

Nha Thấu: "...?"

Chỉ có điều Đỗ Thanh Dương không muốn nói nhiều về chuyện này, cho nên vừa dứt lời, anh đổi sang chủ đề khác luôn: "Để đưa em về mà Hứa Tri Nam bị thương nặng lắm."

Anh đánh giá y hệt Tiểu Lê Hoa: "Xuống tay với mình ác thật, chậc."

Chỉ có sinh hồn mới có thể đưa sinh hồn trở về, lúc anh chạy tới đã thấy Hứa Tri Nam thẳng tay xọc dao vào tim mình.

Lồng ngực Nha Thấu thắt lại, muốn xuống giường đi tìm Hứa Tri Nam nhưng lại bị Đỗ Thanh Dương kéo lại: "Hắn đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, em đừng lo."

Sau khi được Đỗ Thanh Dương chữa trị cho, ngay khi có lại quyền kiểm soát phó bản, anh đã lập tức đá hắn cùng toàn bộ người chơi còn sống ra ngoài.

Nha Thấu cúi đầu xuống, tay nắm lấy gấu áo mình: "... Cảm ơn anh."

"Cảm ơn anh cái gì?"

Nha Thấu mím môi: "Cảm ơn anh lúc đầu đã đưa em đến đây, giờ còn tiết lộ thông tin cho em biết nữa."

Trước khi vào cốt truyện chính thức, cậu đã có cảm giác mình đang bị kẻ nào đó nhắm vào rồi. Hai chiếc taxi ban đầu tới đều do quỷ lái, nếu không có Đỗ Thanh Dương đích thân tới thì không biết bọn cậu sẽ chờ ở đó bao lâu nữa, cũng không biết có thể chịu đựng qua cái đêm lạnh lẽo kia không nữa.

Cho dù ngoại hình có thay đổi nhưng vẫn có thể nhận ra phần nào từ điểm thiện cảm ban đầu.

Cho nên ngay từ đầu Đỗ Thanh Dương đã biết thân phận của cậu rồi.

"Chúng ta trước kia..." Nha Thấu không biết nói từ đâu, có điều cả hai đều hiểu cả nên lúc cậu hỏi ra Đỗ Thanh Dương cũng rất tự nhiên tiếp lời.

"Anh biết em." Đỗ Thanh Dương nói: "Em từng cho anh một viên kẹo."

Viên kẹo kia giờ đang ở trong phòng Đỗ Thanh Dương, nó được được đặt trong một cái hộp nhỏ xinh đẹp, được trân trọng vô cùng.

[Mai Táng] được hình thành theo những gì anh trải qua, vào lần luân hồi thứ mười một, Đỗ Thanh Dương nhìn thấy Nha Thấu đứng chờ dưới sân ga.

Vẫn xinh đẹp như xưa, chỉ khác là lần này cậu được nâng niu trong lòng bàn tay của mọi người, so với trước kia, cả người như đang tỏa sáng, hoàn toàn lạc lõng với sân ga bụi bặm bên cạnh.

Kiếp này hẳn là thiếu niên sống rất hạnh phúc.

Có hai chiếc xe ma được sắp xếp đến đón Nha Thấu, may mà đều bị cậu nhận ra hết. Lúc chiếc xe thứ ba sắp xuất phát, Đỗ Thanh Dương một đạp lật luôn cái xe kia, sau đó lái chiếc xe cũ đã đỗ ở đây rất lâu tới trước mặt cậu.

—— "Suv màu đen, biển số xxxxxx."

Xuyên qua thời gian, giống như hồi trước, Đỗ Thanh Dương lái xe đến trước mặt đứa bé mắt đỏ hoe, báo biển số xe theo thói quen.

"Anh đã chở em hai lần." Đỗ Thanh Dương duỗi hai ngón tay: "Trong phó bản là lần thứ ba."

"Anh mới là người phải cảm ơn em."

Giống hệt [Lâu đài Ánh Trăng], ký ức khuyết thiếu khiến Nha Thấu cảm thấy rất bối rối.

Đỗ Thanh Dương ngồi xuống, liếc thoáng qua Đỗ Bạc Xuyên bị trói đánh bên ngoài. Đỗ Bạc Xuyên bị Đỗ Thanh Dương đập một trận, mặt mũi chỗ xanh chỗ đỏ, xương sườn thì gãy, cử động nhẹ một cái cũng đau.

Đỗ Thanh Dương ra tay rất độc ác, đối với người khác không hề ôn hòa chút nào.

Đỗ Bạc Xuyên bắt Nha Thấu tới đây, mặc dù xuất phát từ nguyên nhân tốt nhưng đánh thì đương nhiên vẫn phải đánh.

Đỗ Nguyên Tu và Đỗ Vọng Tân cũng đứng bên ngoài, nhìn qua cửa sổ vào trong phòng.

"Ngày thứ bảy."

Nhiệm vụ chính "Sống sót bảy ngày" đã hoàn thành, Nha Thấu rời đi được rồi.

Nha Thấu do dự: "... Còn Đỗ Tương Ngô?"

"Tương Ngô về nơi hắn phải ở rồi." Nhìn ánh mắt thắc mắc của Nha Thấu, Đỗ Thanh Dương giải thích: "Hắn vốn không thuộc về phó bản này."

Ban đầu hệ thống sắp đặt cho Nha Thấu thành vợ của Đỗ Tương Ngô chính là để tới ngày thứ năm, thôn dân khôi phục lại ký ức rồi phát hiện ra sự khác thường này. Thiết lập nhân vật không tồn tại, dù cho Nha Thấu có ngụy trạng tốt tới cỡ nào thì cậu cũng sẽ bị phát hiện ra ngay.

Nhưng hệ thống lại không ngờ được, điểm thiện cảm của thôn dân lại quá cao, cao đến mức chủ động tiết lộ tin tức, còn chủ động bao che cho cậu lúc dọn dẹp thi thể nữa chứ.

Bao gồm cả Đỗ Tương Ngô.

Đỗ Tương Ngô không phải NPC trong [Mai Táng], việc hắn đột nhiên xuất hiện, hệ thống cũng không để ý, bởi vì Nó tưởng rằng khi Đỗ Tương Ngô thấy mình đột nhiên có thêm một người vợ, hắn sẽ nổi giận, cho nên thậm chí còn giúp hắn sống lại.

Kết quả là...

Khóe miệng Đỗ Thanh Dương cong lên: "Tương Ngô thích em từ lâu lắm rồi."

Tay Nha Thấu nắm chặt lại.

"Hoạt động hữu nghị giữa hai khu lần trước, hắn có đến tham gia, lúc về thì luôn miệng đòi lấy em làm vợ."

Hoạt động hữu nghị lần kia, Ly Vân đi, Đỗ Tương Ngô cũng đi.

Hệ thống Chủ tính toán đủ đường nhưng lại không tính được chuyện Đỗ Tương Ngô đã thích Nha Thấu từ trước. Sắp đặt Nha Thấu thành vợ của Đỗ Tương Ngô lại đúng mong muốn của hắn quá, lấy đâu ra chuyện nổi giận.

Sau khi nghe hết mọi chuyện, lông mi Nha Thấu run run, cậu cũng không hề mở miệng.

Tiểu Lê Hoa đi rồi, Hứa Tri Nam thì bị thương nặng, Nha Thấu mới trở ra từ đường Hoàng Tuyền, trạng thái tinh thần cũng cực kỳ tệ.

Đỗ Thanh Dương nhìn cậu hồi lâu: "Vẫn chưa có lúc nào nói được, lâu rồi không gặp em."

"Giờ đi được rồi, Nha Nha."

Sống sót bảy ngày, hoàn thiện thiết lập nhân vật, điều kiện vượt ải đã đạt đủ.

"Tạm biệt."

"Tử vong cũng là tân sinh."

"Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Nha Thấu xuống khỏi giường đi tới cửa, ánh nắng bên ngoài chói mắt đến nỗi khiến nước mắt cậu rơi hoài.

【Hệ thống thông báo: Nhiệm vụ sống sót bảy ngày chờ "Đêm đó" đến đồng thời hoàn thiện thiết lập nhân vật đã hoàn thành.】

【Đã đạt đủ điều kiện vượt ải!】

【Hệ thống đang kết toán —— 】

【Chúc mừng người chơi "Nha Thấu" đã vượt ải thành công!】

Giây cuối cùng trước khi thoát khỏi phó bản, Nha Thấu nhỏ giọng nói: "Hẹn gặp lại."