Edit: Lune
Thiếu niên đứng nấp sau lưng Tạ Thầm ló đầu ra, nghe thấy họ trả lời vậy thì nhỏ nhẹ gật đầu.
Tuy chẳng có mấy người chơi tăng điểm theo lối nhan sắc, nhưng dù sao bọn họ cũng đều là thành viên cấp cao trong khu Tây Nam nên cũng gặp gần như hết rồi.
Nhưng đẹp như thiếu niên trước mặt thì bọn họ chưa thấy bao giờ.
Cậu chỉ đứng yên ở đó thôi cũng đã trở thành trung tâm ánh nhìn rồi.
Đám bọn họ vừa thầm cảm thán mắt nhìn Lãnh chúa nhà mình tốt ghê, vừa nghĩ xem với tình hình trước mắt thì làm sao bọn họ vượt qua Tạ Thầm, khuyên Nha Thấu về cùng bọn họ được.
Dù sao mắt bọn họ vẫn chưa bị mù, cái lúc Nha Thấu vừa lên tiếng hỏi bọn họ, vị Lãnh chúa khu Đông Nam kia sững sờ thấy rõ cơ mà, xong sau đó còn lặng lẽ dịch sang bên cạnh che kín mít thiếu niên phía sau.
Trông rõ là che chở ra mặt, hận không thể giấu luôn đi ấy.
Đám thuộc hạ: "..."
Ngoài khu Bắc ra thì quan hệ giữa khu Tây Nam bọn họ với các khu khác cũng không khá hơn mấy, có điều cũng không đến nỗi kém lắm. Giờ Tạ Thầm đứng đây, với sự hiểu biết của bọn họ về tính cách của Tạ Thầm, bọn họ không rõ liệu mình có thể đưa Nha Thấu về hay không nữa.
Mấy tên đô con hết nhìn nhau rồi lại nhìn qua, trong lòng cùng nghĩ đành phải xem ý người trong cuộc thôi.
Hai bên đều không nói gì, bầu không khí trong hành lang im lặng đến mức khá là ngột ngạt.
Nhưng chưa được bao lâu thì bầu không khí ngượng ngùng này đã nhanh chóng bị một nhóm người vội vàng đi từ ngoài sảnh tới phá vỡ.
Người dẫn đầu đi tới đeo kính nửa gọng, trên tay cầm cặp tài liệu, vừa trông thấy đám đô con kia thì nét mặt thoáng giãn ra.
Sau đó mới nhìn sang Tạ Thầm đứng bên cạnh cùng cả thiếu niên đang ngơ ngác ngó qua đây.
Cho dù khuôn mặt đã bị Tạ Thầm che gần hết nhưng với hai đặc điểm đặc trưng là tóc đen với mắt lam kia, Lục Đông vẫn có thể đoán được ngay cậu là "Nha Thấu".
Thiếu niên trong video khảo hạch đã đẹp tới độ hoàn hảo rồi, lúc xem video trong phòng họp, thậm chí bọn họ còn ngẩn ngơ một lúc khi trông thấy kìa. Tuy Lục Đông đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước nhưng lúc thấy Nha Thấu ngoài hiện thực, anh vẫn sững sờ tại chỗ một lúc lâu, mãi tới khi nghe người bên cạnh cao giọng gọi một tiếng "Tổng đội trưởng" thì Lục Đông mới hoàn hồn.
Ngay khi hoàn hồn, anh lập tức khẽ cúi người chào Tạ Thầm.
Đám đô con thấy Lục Đông đến thì hệt như tìm trụ cột đáng tin cậy, đồng thanh một tiếng: "Tổng đội trưởng!"
Lục Đông: "Ba người các cậu tự ý hành động, sau khi trở về thì tự giác đi nhận phạt."
Lúc ra khỏi phòng bệnh không thấy người canh gác bên ngoài đâu, Lục Đông hiểu ngay là ba người này đi tìm Nha Thấu rồi.
Ba người này được Lãnh chúa cứu sống khỏi biển máu, năng lực mạnh lại trung thành, nhưng đầu óc thẳng tuột, làm gì cũng hấp ta hấp tấp. Với bộ dạng hung thần ác sát của mấy người kia, ai biết thì còn hiểu là bọn họ đi "Mời", ai không biết lại tưởng đi "Bắt".
Tổng đội trưởng khu Đông bao vây chặn đường "mời" Nha Thấu đến khu Đông, kết quả là tới giờ Dung Xích vẫn chưa nói được câu nào với Nha Thấu kìa, thế nên Lục Đông mới tức tốc lái xe đuổi đến căn cứ trò chơi.
Trên đường đi, anh cũng đã nghĩ tới kết quả xấu nhất luôn rồi.
Nhưng vẫn may, xem tình hình trước mắt thì có vẻ như chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cả, mà anh cũng không ngờ là Tạ Thầm lại ở đây.
Tạ Thầm chạy từ lãnh địa tới nên vẫn mặc nguyên chế phục khu Đông Nam, trên vai là phù hiệu kim loại đại diện riêng cho Lãnh chúa, chân đi ủng chiến, không rõ hắn đang nghĩ gì mà lại nhìn họ với vẻ mặt vô cảm thế kia.
Từ lúc Lục Đông bước vào đây, chưa nghe hắn nói gì.
Lục Đông vừa mới bớt lo chưa được mấy hồi lại căng thẳng lần nữa, anh đẩy nhẹ gọng kính, cất lời: "Chuyện này do chúng tôi quá đường đột, cậu không bị dọa chứ?"
Lục Đông đang nói chuyện với Nha Thấu, nhưng Nha Thấu lại bị Tạ Thầm che kín mít, chỉ hở ra mỗi đôi mắt.
Cứ để thế này mà nói chuyện thì rất thiếu tôn trọng người khác.
Mấy ngón tay mảnh khảnh bám vào tay áo của Tạ Thầm, Nha Thấu đi dịch sang bên cạnh, ra khỏi phạm vi che chắn của Tạ Thầm mới lên tiếng trả lời: "Tôi không sao."
Ban đầu đúng là cậu bị dọa thật, nhưng sau đó phát hiện chỉ là hiểu lầm thì không thấy sao cả.
Nha Thấu chần chờ chốc lát mới lên tiếng hỏi: "Hứa Tri Nam bây giờ sao rồi?"
Tuy Đỗ Thanh Dương đã nói với cậu rằng Hứa Tri Nam thoát khỏi nguy hiểm rồi nhưng Nha Thấu vẫn cảm thấy lo lắng.
Dù sao Hứa Tri Nam cũng đã đưa cậu từ đường Hoàng Tuyền ra ngoài, vì cậu nên hắn mới bị thương nặng như vậy nên đến thăm Hứa Tri Nam là việc nên làm.
Lục Đông: "Ngài ấy đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, tình huống cụ thể thì giờ tôi không tiện nói lắm, xin lỗi cậu."
Sảnh trò chơi người đến người đi, nơi công cộng thế này không thích hợp để thảo luận chuyện riêng, hơn nữa đối tượng còn là Lãnh chúa một khu.
Nha Thấu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, do dự xem nên nói gì tiếp.
"Muốn đến thăm hắn à?"
Chưa chờ cậu nói thì Tạ Thầm đã hỏi ra rồi.
Tạ Thầm khẽ nghiêng người, cúi đầu nhìn Nha Thấu, vẻ mặt như thể đoán ra được suy nghĩ của cậu.
Nha Thấu hơi mất tự nhiên, đoạn liếm môi rồi ngước mắt lên đáp: "Ừm."
Dáng vẻ lúc cậu ngửa đầu lên nhìn mình thật sự quá ngoan, làm Tạ Thầm thích chết đi được.
Nếu không phải nhân vật chính trong câu chuyện hiện giờ là Hứa Tri Nam thì Tạ Thầm sẽ thấy vui hơn nhiều.
Dù sao Tạ Thầm cũng vẫn còn ít tuổi, chưa yêu ai bao giờ, mới phải lòng người ta nên chỉ ước gì có thể nhét Nha Thấu vào ngực mỗi ngày, đi đâu cũng mang theo. Ai mà ngờ tự dưng lại xuất hiện phó bản khảo hạch, bị bắt phải tách ra tận bảy ngày.
Trong bảy ngày qua, ngoài lúc làm việc với họp hành ra thì hắn chỉ toàn nghĩ về Nha Thấu.
[Mai Táng] không có điều kiện tử vong cụ thể, cốt truyện bối cảnh lại liên tục thay đổi, Tạ Thầm rất sợ Nha Thấu ở bên trong sẽ bị thương.
Hắn tính toán thời gian đến sảnh chờ người, sau khi biết Nha Thấu đã ra ngoài rồi thì vội vàng chạy tới, lúc thấy thiếu niên bình an không có việc gì mới thấy thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may mà hắn tới kịp, không thì không biết lại bị tên chết tiệt nào lừa đi mất.
"Vậy tôi tới thăm Hứa Tri Nam được không?" Nha Thấu lễ phép hỏi.
Mục đích của họ vốn là dẫn Nha Thấu qua đó, đang nghĩ xem làm sao để cậu đồng ý thì ai ngờ đối phương lại chủ động mở lời trước.
Cả ba gã đô con tức thì mừng khấp khởi.
Lục Đông vội tiếp lời: "Đương nhiên là được, bọn tôi có lái xe tới, giờ đang đỗ bên ngoài."
Anh vừa dứt lời thì nghe thấy Tạ Thầm đứng bên cạnh thình lình lên tiếng: "Tôi cũng đi."
Lục Đông: "..."
Lục Đông: "?"
"Ngài cũng đi?" Lục Đông không chắc lắm, hỏi lại.
Khu Đông Nam với khu Tây Nam bọn họ gần đây cũng chẳng có hợp tác gì, một Lãnh chúa công khai đi sang lãnh địa khác thế này không ổn lắm thì phải?
Tạ Thầm vuốt tóc, hất tóc mái lòa xòa trước trán ra đằng sau: "Ừ."
Đúng một chữ, đã vậy còn nói với giọng điệu nghiến răng nghiến lợi nữa chứ.
"Dù gì hắn cũng đã cứu Nha Nha nên đương nhiên là tôi phải đích thân qua đó cảm ơn rồi."
...
Hứa Tri Nam làm Lãnh chúa khu Tây Nam nhưng lại không thích ở trong lãnh địa.
Hắn không thích phiền phức nên mới mua nhà ở Cực Quang.
Lần này bị thương nặng, sau khi ra khỏi phó bản Hứa Tri Nam lập tức được đưa vào phòng hồi phục, sau khi xác nhận đã thực sự thoát khỏi nguy hiểm, trái tim không còn vấn đề gì nữa mới chuyển sang phòng bệnh thông thường.
Mặc dù nói là phòng bệnh nhưng thật ra trông giống phòng ở bình thường hơn. Phòng ốc rộng rãi sáng sủa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính sát đất tràn vào khắp phòng.
Lúc Nha Thấu đi vào, Hứa Tri Nam đang ngồi tựa vào đầu giường chợp mắt.
Có lẽ vì là con lai nên khuôn mặt Hứa Tri Nam sắc sảo hơn những người khác nhiều, lúc hắn giương mắt nhìn qua, đôi mắt màu xanh biếc đẹp đến nỗi như muốn hút người ta vào bên trong.
Nếu chỉ nhìn riêng khuôn mặt thì sẽ cảm thấy đây là kiểu khuôn mặt rất đa tình, ánh mắt khi nhìn người ta cũng sẽ tự mang theo vẻ si tình. Nhưng thực tế là chủ nhân của khuôn mặt này lại sở hữu một đôi mắt màu xanh biếc với đồng tử dọc như rắn, thời điểm bị hắn nhìn chằm chằm sẽ chỉ cảm thấy ớn lạnh như bị rắn độc theo dõi chứ không thấy miếng si tình nào cả.
Cảm xúc nhạt nhòa trong mắt Hứa Tri Nam thoáng đọng lại rồi nổi lên gợn sóng ngay khi nhìn thấy Nha Thấu.
Hắn không ngờ Nha Thấu lại tới thăm mình, đoạn mở miệng: "Nha Nha."
Giọng điệu hết sức thân thiết, hệt như lúc bọn họ còn ở trong [Mai Táng] vậy.
Hứa Tri Nam bị thương ở ngực, để tiện bôi thuốc nên hắn không mặc áo. Băng gạc quấn từ cánh tay vòng qua ngực, eo săn lưng rộng.
Tạ Thầm đi ngay phía sau Nha Thấu, vừa vào đã thấy cảnh này, đã thế còn nghe thấy tiếng gọi "Nha Nha" rõ thân thiết kia nữa.
Tạ Thầm: "?"
"Khu Tây Nam bên anh nghèo quá nhỉ?" Nghe rõ mỉa mai.
Lục Đông không hiểu, còn ôn hòa hỏi lại: "Sao ngài lại hỏi vậy?"
"Thì nghèo đến mức không có áo cho hắn mặc."
Lục Đông nghẹn họng: "..."
Lúc Tạ Thầm đang muốn nổi cáu thì tay bỗng được ai đó nắm lấy.
Nha Thấu nắm tay hắn, khẽ ngửa đầu nói với hắn: "Anh ra ngoài chờ em được không?"
"Lúc nữa em ra ngay."
Tiếng nói chuyện nhỏ xíu, Tạ Thầm nhìn cậu chằm chằm, nghe dỗ dành mà đầu óc cũng choáng váng luôn.
"Được chứ."
...
Cửa phòng đóng lại, Nha Thấu đi tới bên cạnh Hứa Tri Nam.
Đây là lần đầu tiên hai người ở cùng nhau ngoài phó bản, gạt bỏ mối quan hệ lập nhóm trong phó bản thì ngoài phó bản họ chẳng có quan hệ gì cả.
"Em ngồi đi."
Hứa Tri Nam nói ngắn gọn, sau đó lấy cái áo mặc vào rồi bắt đầu cài khuy áo.
Nha Thấu ngồi xuống, dịch qua dịch lại cho thoải mái hơn mới ngồi yên.
"Tạ Thầm đến cùng em à?"
Câu hỏi rất đột ngột, động tác cài khuy áo của Hứa Tri Nam ngừng lại, tuy đã biết rõ đáp án nhưng hắn vẫn muốn nghe Nha Thấu trả lời.
Hắn cụp mắt, hỏi tiếp: "Chỉ ở lại một lúc rồi về luôn à?"
Lãnh chúa bao giờ cũng là người nhận được tin tức nhanh nhất, hay nói cách khác, thời điểm hắn và Tạ Thầm biết tới Nha Thấu giống nhau.
Thiếu niên tên "Nha Thấu" này quá nổi tiếng, lúc trước Hứa Tri Nam từng xem qua ảnh của cậu rồi, là tấm ảnh thiếu niên ngồi giữa đám NPC xung quanh trong phòng học, vênh váo, đắc ý, gây khó dễ với học sinh chuyển trường đang đứng trên bục giảng.
Tuổi còn rất nhỏ, rất xinh đẹp, ngoài những điều này ra thì Hứa Tri Nam không biết gì về cậu nữa.
Nhưng dần dà về sau, tin tức nhận được quá nhiều khiến hắn không muốn để ý cũng khó: Hắn biết Thi Lâu, Thẩm Thính Bạch và Lục Lâm An cùng cả đám người chơi ngang cấp khác lần lượt sa vào vòng xoáy mang tên "Nha Thấu" này, còn biết tới bây giờ Dung Xích vẫn đang tìm cậu.
Hắn biết rất nhiều chuyện, ngoại trừ việc chưa chính thức gặp gỡ ra thì hắn còn biết nhiều về Nha Thấu hơn cả đám Thi Lâu.
Bởi vậy hôm ở sảnh chờ, sau khi thấy thiếu niên đẩy cửa đi vào, hắn mới vô thức dập tắt điếu thuốc.
Thiếu niên lúc ấy có đôi tai sói trên đầu, trông khác hẳn với tấm ảnh ban đầu mà hắn từng xem, trông cậu ngoan ơi là ngoan, thoạt nhìn rất dễ bị người ta bắt nạt.
Thái độ của Hứa Tri Nam đối với tất cả mọi người đều giống nhau, đối với người trong lãnh địa chỉ nằm trong giới hạn hỗ trợ, đối với người ngoài lãnh địa thì không lập nhóm và cũng không giao lưu. Ngay cả khi vào cùng phó bản, hắn cũng có thể mắng thuộc hạ đến mức sụp đổ tan nát.
Trông thì như kiểu người dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế lại lạnh lùng hờ hững thấm nhuần trong xương.
Hắn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, không một ai là ngoại lệ.
Chỉ riêng mình Nha Thấu, những lần nhắc nhở khi gặp cho đến việc chủ động mời lập nhóm về sau, tất cả những hành vi quá mức ngoại lệ này đều đang nói lên rằng ——
Hắn cũng đã rơi vào vòng xoáy mang tên "Nha Thấu".
Mà bây giờ, hắn đang chờ phán xét.
...
Tác giả nhắn lại:
Giờ thì mọi người biết rồi đó, nói tóm lại là điểm thiện cảm của Hứa Tri Nam đối với tất cả mọi người không phải 0 thì cũng là -, cho nên 5 điểm thiện cảm ban đầu của hắn đối với Nha Thấu đã là cực kỳ cao rồi.