Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 184: Căn cứ người chơi



Edit: Lune

Nha Thấu ngồi cách giường một đoạn, quay lưng về phía cửa sổ sát đất.

Trong phòng toàn mùi nước khử trùng, Hứa Tri Nam chỉ cài khuy áo tới quá nửa thì dừng đủ để che đi lớp băng gạc phía sau.

Đôi môi mỏng tái nhợt của hắn khẽ mím lại.

Phòng phục hồi chỉ có thể chữa trị mặt ngoài, để vết thương nhìn qua không thấy kinh thôi, chứ còn khôi phục hẳn bên trong thì phải dựa vào bản thân.

Xông qua Quỷ Môn quan trong trạng thái sắp chết, lúc tiến vào đường Hoàng Tuyền, vảy rắn bị lật hết ra ngoài, phần bụng thì không ngừng chảy máu.

Đám quỷ vờn quanh, thực sự là không thể nào tưởng tượng nổi cảnh tượng khi ấy nguy hiểm tới mức nào.

Nha Thấu không biết phải cảm ơn Hứa Tri Nam thế nào, lòng cậu chua xót không thôi, hai mắt cũng nóng rực.

"Cảm ơn anh."

Thiếu niên trịnh trọng nói lời cảm ơn với hắn, cậu còn muốn cố gắng hết sức để đền đáp Hứa Tri Nam nữa.

Hứa Tri Nam chợt vẫy tay gọi, giọng không còn trong như mọi khi: "Nha Nha, qua đây ngồi."

Nha Thấu kéo ghế tới cạnh giường ngồi xuống, mắt dán chặt vào áo Hứa Trí Nam, nơi đó là vị trí trái tim.

Ánh mắt của cậu quá mãnh liệt, Hứa Tri Nam thoáng rủ mắt, từ góc nhìn của Hứa Tri Nam thì chỉ thấy được hàng mi đang run nhẹ của Nha Thấu.

"Xin lỗi anh."

Tay Hứa Tri Nam nhẹ nhàng nâng mặt thiếu niên lên, thấy hàng mày cậu nhíu lại, cả khuôn mặt xinh đẹp cũng nhăn nhó ỉu xìu.

Nếu hắn ích kỷ một chút thì hoàn toàn có thể lợi dụng lòng áy náy của thiếu niên để đạt được mục đích của mình.

Nhưng Hứa Tri Nam không muốn làm vậy.

Hắn từng thấy trong phó bản Nha Thấu đã phải ép bản thân làm bao nhiêu chuyện không muốn vì thiết lập nhân vật rồi, nên hắn không thể ép buộc cậu được.

Hứa Tri Nam xoa nhẹ lông mày đang nhíu của Nha Thấu, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào làn da ấm áp dần dần khiến Nha Thấu thả lỏng.

"Em không cần nói xin lỗi."

"Là anh cam tâm tình nguyện."

...

Hứa Tri Nam cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, cụ thể cần bao lâu thì không có câu trả lời chính xác, ban đầu Nha Thấu còn muốn ở lại xem có thể giúp được gì không nhưng bị Hứa Tri Nam từ chối mất rồi.

Trên mặt thiếu niên là vẻ mỏi mệt chưa từng biến mất, trong phó bản liên tục gặp tấn công, nhiệt độ tăng giảm đột ngột làm không khi nào ngủ yên giấc được, sau cùng còn vào rơi vào đường Hoàng Tuyền, chuyến này cho dù có là người chơi đỉnh cấp thì cũng mệt mỏi quá sức.

Nha Thấu giờ ngay cả tóc trông cũng ủ rũ không còn tí sức sống nào cả.

Em ấy cần phải nghỉ ngơi.

Hứa Tri Nam sờ tóc Nha Thấu, nhỏ giọng dỗ cậu: "Em về nghỉ ngơi trước đi."

"Nếu em muốn đến thì nghỉ ngơi khỏe rồi lại đến."

Nhìn ánh mắt lo lắng của Nha Thấu, hắn lại nói thêm: "Anh không sao mà."

"Lục Đông." Hứa Tri Nam gọi một tiếng.

Lục Đông vẫn luôn đứng chờ ngoài cửa lập tức đẩy cửa bước vào: "Lãnh chúa có gì dặn dò?"

"Đưa em ấy về Cực Quang trước."

Tạ Thầm khoanh tay đứng ở cửa, sau khi thấy Nha Thấu đi ra mới bỏ tay xuống, hắn giương mắt nhìn thoáng qua Hứa Tri Nam trong phòng rồi nhỏ giọng nói với Nha Thấu: "Nha Nha về trước đi, lúc nữa anh tới sau."

Trong lòng còn đầy vấn đề chưa giải quyết xong nên Nha Thấu khéo léo từ chối: "Em muốn về ngủ."

Không thể lúc nào cũng bám dính người ta quá được, phải chừa cho người ta chút khoảng trống, nên dù Tạ Thầm có muốn giữ Nha Thấu bên mình tới mấy thì lúc này cũng phải lùi một bước.

"Ừm."

...

Sau khi đi vào, Tạ Thầm ngồi luôn xuống cái ghế Nha Thấu đã ngồi trước đó.

Thuộc hạ đứng ở cửa cảnh giác, sợ Tạ Thầm sẽ làm gì đó với Lãnh chúa nhà mình.

Tạ Thầm không thèm để ý đến những ánh mắt ngoài kia, cũng không có ý định đóng cửa hay gì, sau khi ngồi xuống, hắn dò xét Hứa Tri Nam một lượt từ đầu đến chân.

"Vẫn được, chưa nghèo đến mức không có áo mặc."

Vừa mở miệng ra đã châm chọc, Tạ Thầm đút tay vào túi quần, ngồi bắt tréo chân, đai kim loại trên ủng chiến dưới nắng phản chiếu thỉnh thoảng lại lóe ra tia sáng lạnh.

"Cậu tới làm gì?"

Đối mặt với Tạ Thầm, Hứa Tri Nam đâu còn dáng vẻ như ở trước mặt Nha Thấu nữa, giọng hắn lạnh như băng, ánh mắt nhìn Tạ Thầm cũng chẳng có tí độ ấm nào cả, trong đôi mắt màu xanh biếc chỉ còn lại cái lạnh thấu xương.

Trong tình huống Nha Thấu không có mặt ở đây, hai người nhìn nhau đã thấy khó chịu.

"Không giả vờ nữa à?"

Tạ Thầm nhướng mày.

Cái tên Hứa Tri Nam này thái độ đối với ai cũng đều như nhau, hiếm khi thấy hắn vui vẻ, mà cũng ít thấy hắn nổi giận.

Có lẽ sẽ lạnh lùng nhưng kiểu không nể nang gì mà tỏ rõ vẻ chán ghét thế này thì đúng là lần đầu tiên Tạ Thầm thấy.

Ngay cả khi khu Tây Nam đối đầu với khu Bắc, lúc Hứa Tri Nam đụng độ Kỳ Thanh Dã, hắn cũng chưa từng chứng kiến cảnh thú vị đến vậy.

Nhưng vừa nghĩ tới người khiến cảm xúc của hắn mất khống chế thế này. Tạ Thầm dựa lưng vào ghế, thong dong để tay lên đùi.

"Anh đã cứu Nha Nha, đương nhiên là tôi phải đến để bày tỏ lòng biết ơn rồi."

Đây là lần thứ hai hắn nói lời này.

Lúc nói lời này, vẻ mặt Tạ Thầm vẫn như cũ, cặp mắt đỏ còn hơi nhướng lên.

Giọng điệu như chính cung, xếp Nha Thấu với mình vào cùng một bên ngay trong câu nói, một dạng tuyên bố chủ quyền lẫn cảnh cáo.

"Tạ Thầm."

Đây là lần đầu tiên Hứa Tri Nam gọi thẳng tên hắn kể từ lúc hắn bước vào đây, Hứa Tri Nam giương mắt, giọng đầy trào phúng: "Cậu là gì của Nha Nha?"

"Cậu lấy tư cách gì nói lời này với tôi?"

Trong phòng yên tĩnh chừng mười mấy giây.

Không cãi nhau, cũng không có vẻ gì là sắp đánh nhau như đám thuộc hạ tưởng, rõ là rất yên bình nhưng lại ngột ngạt đến nỗi khiến bọn họ không thể nào thở nổi.

Hồi lâu sau, trong phòng mới vang lên một tiếng cười khẽ.

"Tư cách?"

Không phải giọng nói quen thuộc của Lãnh chúa nhà mình, đám thuộc hạ vô thức nhìn sang phía Tạ Thầm.

Tạ Thầm giơ tay lên, cánh cửa vốn mở toang lập tức đóng sập lại, ngăn cách mọi tạp âm lẫn ánh mắt bên ngoài.

Trong không gian bịt kín chỉ còn vương lại mùi thơm trên người thiếu niên.

"Từng hôn, từng ôm, anh nghĩ là tư cách gì?"

Đến bây giờ Tạ Thầm mới phát hiện ra, hình như mình chưa từng nhận được câu trả lời khẳng định rõ ràng từ thiếu niên.

Hắn ngay cả "Bạn" cũng không bằng.

Từng hôn từng ôm, trong nước biển, cánh tay thiếu niên vòng qua ôm lấy cổ hắn, bám trên người hắn, từng tiếng hít thở không ngừng trêu chọc thần kinh của hắn. Ngoại trừ lần trong nước và lần trong mơ kia ra thì Tạ Thầm không tìm được bất cứ cảnh tượng tiếp xúc thân mật nào nữa.

Hắn không trả lời thẳng mà lại nói kiểu vậy rồi hỏi ngược lại đối phương.

Nghệ thuật ngôn từ là dùng như vậy đấy.

Tiếng hít thở của Hứa Tri Nam nghe nặng hơn chút.

Nha Thấu là người chơi đầu tiên thành công vượt ải [Người cá biển sâu], Hệ thống Chủ còn đăng ảnh Nha Thấu khi cậu đang là người cá lên.

Cá con đuôi lam xinh đẹp nằm trong vỏ sò, đuôi rủ bên ngoài, vây ánh hồng, bờ môi đỏ mọng, làn da sau mái tóc đen dài trông càng thêm trắng.

Đã thế hắn còn tưởng tượng dáng vẻ thiếu niên lúc bị người khác hôn như tự ngược.

Khuôn mặt non nớt sẽ bị bóp chặt, hàm răng bị cạy mở ra từng chút một, có khi phần mềm mại trong khoang miệng còn bị hôn nát, cuối cùng bị hôn đến mức cả người mềm nhũn, sau đó run tay đẩy cái tên khốn mất lý trí không biết kiềm chế kia.

Lúc bị hôn đau có lẽ sẽ dùng cái đuôi đập vào bắp chân người nọ, hoặc được hôn thoải mái quá sẽ ôm chặt lấy cổ người ta, cá con xinh đẹp đến mức làm trái tim người ta nhộn nhạo, làm người ta muốn đè em lên chỗ nào đó để bắt nạt cho thỏa.

Hứa Tri Nam hiếm khi để ý tới ai hay việc gì, cho nên ngay từ lúc ban đầu, khi hắn hay vô tình để ý đến tin tức về thiếu niên thì việc hắn sẽ đắm chìm đã được định trước rồi.

Hô hấp nặng nề, tay Hứa Tri Nam siết lại rồi buông lỏng ra, giọng điệu vẫn ra vẻ bình tĩnh.

"Chuyện này thì nói rõ được điều gì?"

Chỉ là một nụ hôn thôi mà.

Chỉ vẻn vẹn là một nụ hôn thôi.

Hứa Tri Nam: "Tôi đã gặp anh trai của Nha Nha trong phó bản, anh ta còn nhờ tôi bảo vệ em ấy."

Vào cái hôm lên núi, Nha Ẩn đã làm giao dịch với hắn.

Người đàn ông có vẻ ngoài giống Nha Thấu kia bảo vệ em trai cực kỳ chặt chẽ, như đã đoán trước được cái gì nên mới buộc phải làm giao dịch với hắn, mặc dù anh ta không hề tình nguyện.

Thật ra cũng không cần giao dịch gì cả, không cần Nha Ẩn nói thì hắn cũng sẽ bảo vệ Nha Nha cẩn thận.

Chỉ có điều giờ nghĩ lại, dường như Hứa Tri Nam còn danh chính ngôn thuận hơn cả Tạ Thầm.

Dù sao người ta cũng gặp phụ huynh rồi kìa.

Tạ Thầm thoáng sững ra, giương mắt lên, hỏi: "Anh trai... ruột à?"

Mặc dù không nói nhưng trong lòng hắn vẫn còn khó chịu với cái tên ma cà rồng tóc đen mắt đỏ giống mình kia, đã thế Nha Nha còn có vẻ rất thích hắn ta nữa, lại còn gọi "anh trai".

Hứa Tri Nam không phản bác: "Ừ."

Tạ Thầm trầm mặc hồi lâu, đoạn ngả người ra sau ghế: "Vậy anh có biết kỹ năng thiên phú của Nha Nha không?"

Nha Thấu mới chỉ sử dụng kỹ năng thiên phú một lần nên Hứa Tri Nam chưa lấy được thông tin có liên quan.

Giữa Tạ Thầm và Nha Thấu còn có một lớp khế ước.

"Chỉ cần em ấy muốn thì tôi có thể xuất hiện bên cạnh em ấy bất cứ lúc nào."

"Chỉ cần tôi còn sống thì sợi dây liên kết giữa tôi và em ấy sẽ vĩnh viễn không biến mất."

Đây cũng là nguyên nhân hắn không thèm để ý tới đám Thi Lâu tới trước kia.

...

Nha Thấu đang ngồi trên xe của khu Tây Nam rời đi.

Lục Đông hỏi ý kiến cậu: "Cậu đói không? Muốn ăn gì không?"

Cậu mới từ trong phó bản ra, chưa ăn uống gì cả. Cày phó bản là một việc cực kỳ tốn tinh lực, chưa kể lại còn là phó bản cấp B mới thăng lên cấp S, Lục Đông lo cậu không chịu nổi.

Nha Thấu lắc đầu: "Tôi không thấy đói."

Chủ yếu là giờ cậu không có tâm trạng để ăn uống gì cả.

"Thế này đi, tôi mua chút gì đó lát nữa ăn lót dạ được không?" Thái độ của Lục Đông đối với bé xinh đẹp cực kỳ tốt, điểm thiện cảm cũng cực kỳ cao: "Không ăn gì khó chịu lắm."

Người ta đã nói đến mức như vậy rồi, Nha Thấu không biết làm sao để từ chối nữa, bèn đáp: "Ừm."

Lục Đông đưa cho cậu một cái bảng điện tử để cậu chọn thứ mình muốn ăn, sau đó mới đưa cậu đi mua. Nha Thấu chọn đại mấy cái trông có vẻ ngon ngon xong, Lục Đông lập tức bật định vị lái xe qua.

Đến nơi thì đỗ xe ở ven đường.

Lục Đông vào xếp hàng mua đồ ăn, Nha Thấu thấy người hơi khó chịu nên xuống xe, ngồi xổm ở ven đường hít thở không khí trong lành bên ngoài.

Chỗ này không nhiều người lắm, thấy người đỡ khó chịu rồi cậu mới ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị đứng dậy thì có một chiếc xe dừng lại ngay gần chỗ cậu.

Mà người ngồi ở ghế lái, trên ngón út tay phải của anh ta có đeo một chiếc nhẫn màu bạc.

Xe cộ trong khu Trốn thoát Kinh Hoàng chỉ dùng để thay cho đi bộ thôi chứ không phân chia xấu đẹp, cho nên Nha Thấu chỉ nhìn thoáng qua rồi quay người đi xem khi nào thì Lục Đông trở về.

Nào ngờ phía sau lại đúng lúc có tiếng người vang lên: "Ơ kìa, đây chẳng phải là Tổng đội trưởng Lục của chúng ta à? Sao lại đích thân tới đây mua đồ ăn thế?"

Lục Đông không ngờ lại gặp đám người khu Bắc ở đây, anh nhíu mày, không thèm để ý đến bọn họ mà sải bước đi về phía trước.

Quan hệ giữa khu Tây Nam bọn họ với khu Bắc xưa nay không tốt, người hai khu gặp nhau, chửi nhau là còn nhẹ. Nhất là mấy ngày trước bọn họ vừa cướp được vài đạo cụ cấp S+ của khu Bắc xong, thành thử giờ khu Bắc hễ nhìn thấy họ là đỏ cả mắt.

Giờ đụng mặt đúng là bất lợi.

Lục Đông muốn thoát khỏi đám người kia, nhưng mấy người kia lại vây tới: "Nợ nần giữa chúng ta cũng đến lúc tính sổ rồi nhỉ?"

Nếu có mình Lục Đông thì không sao, nhưng giờ bên cạnh anh còn dẫn theo cả Nha Thấu.

Anh vội nhìn xung quanh muốn xem Nha Thấu đang ở đâu, muốn xác nhận xem cậu có đang an toàn không, kết quả là khi liếc thấy chiếc xe đỗ gần đó, lòng anh chùng hẳn xuống.

Người ngồi ở ghế lái.

Tay khoác lên vô lăng, dù không thấy mặt hay lên tiếng nhưng chiếc nhẫn màu bạc trên ngón út đã cho thấy rõ thân phận của hắn rồi.

-- Kỳ Thanh Dã.

Lãnh chúa khu Bắc, hắn cũng ở đây.