Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 185: Căn cứ người chơi



Edit: Lune

Tám lãnh địa tọa ở tám hướng, khu vực quanh đại sảnh trò chơi và khu vực biên giới không thuộc phạm vị quản lý của bất kỳ lãnh địa nào.

Tiệm bánh mà họ tới mua này lại ở vị trí khá hẻo lánh nằm trong khu vực biên giới nên việc đụng phải người khu khác ở đây rất phổ biến.

Chẳng qua Lục Đông không ngờ Kỳ Thanh Dã cũng sẽ xuất hiện ở đây thôi.

Giờ đang là buổi chiều, ánh nắng chan hòa, người đàn ông ngồi ở ghế lái trong xe không lộ mặt, chỉ thấy được mỗi đôi tay tùy ý khoác trên vô lăng.

Ngón tay thon dài xương xẩu, dưới làn da mỏng lộ rõ tĩnh mạch.

Hắn ngồi trong xe, trông không có vẻ gì là muốn mở cửa đi xuống cả.

Hẳn là vì có Lãnh chúa ở đây nên đám người khu Bắc trước mặt mới dám tới khiêu khích thẳng mặt anh thế này.

Sắc mặt Lục Đông trầm xuống, trong tay còn cầm ít bánh mới mua, hộp đóng gói còn rõ đẹp.

Trong khi Lục Đông quan sát đám người kia thì đám người bên kia cũng đang quan sát Lục Đông.

Bọn họ chẳng ai thích ăn mấy thứ đồ ngọt kiểu này, hơn nữa với tính tình của Lục Đông thì cũng sẽ không có chuyện đi xa đến tận đây để mua mấy thứ này, trừ phi... Lục Đông mua những thứ này cho người khác.

Đám người khu Bắc như thể đoán được suy nghĩ của nhau, bọn họ cùng lúc ngẩng đầu nhìn về phía xe của Lục Đông đang đỗ bên kia.

Vừa khéo trông thấy một thiếu niên tóc đen mắt lam đứng bên cạnh xe, hẳn là nghe thấy tiếng bọn họ nên lúc này khẽ nhăn mày ngó qua đây. Cánh tay lộ ra ngoài trắng lóa cả mắt, cho dù đứng cách một khoảng khá xa nhưng bọn họ vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên.

Trong chốc lát, biểu cảm trên mặt mấy người phải gọi là hết sức đa dạng.

Một phần nhỏ là vì thiếu niên quá đẹp, còn phần lớn là vì khuôn mặt của cậu quá đỗi quen thuộc.

Chính là khuôn mặt trong tờ lệnh truy nã của Dung Xích, và cũng là khuôn mặt của người đầu tiên thành công vượt ải [Người cá biển sâu], thiếu niên quá đẹp, dù có vô tình gặp thoáng qua trên đường cũng sẽ khiến người ta phải ngoái nhìn.

Công việc họ phụ trách vốn là thu thập tin tức, chìm trong biển tin tức thu thập được bao lâu nay, bỗng có một ngày gặp được một điều đặc biệt nên có thể nói là ấn tượng khắc sâu vô cùng.

Dung Xích khu Đông, Tạ Thầm khu Đông Nam, Thẩm Thính Bạch khu Tây, còn có người chơi đỉnh cấp như Thi lâu và Lục Lâm An nữa, tuy thiếu niên tên Nha Thấu này chưa hề gia nhập bất cứ lãnh địa nào, nhưng thế lực sau lưng cậu lại rắc rối phức tạp cực kỳ, ai có đầu óc cũng biết cậu không phải là người có thể tùy tiện động vào.

Lục Đông đi mua bánh cho cậu thì tám chín phần mười là ý của vị sau lưng anh ta rồi.

Nói cách khác thì khu Tây Nam cũng tham gia rồi.

Mà giờ Lục Đông đang mua đồ ăn về cho Nha Thấu, nếu bọn họ cứ tiếp tục ngăn cản, đồ ăn không tới tay Nha Thấu được thì đâu chỉ là đối địch với mỗi khu Tây Nam.

Cả đám muốn nói lại thôi.

Tất cả mọi người ở đây đều là người thông minh, Lục Đông cũng đoán được ngay suy nghĩ của bọn họ, anh giơ hộp bánh trong tay lên: "Mấy cậu cũng muốn ăn à?"

Đám người khu Bắc: "..."

Không, bọn họ không muốn ăn.

Lục Đông hất tay: "Không muốn ăn thì tránh ra."

Tránh ra thì mất mặt, mà không tránh ra thì lại thành gián tiếp đắc tội với mấy cái lãnh địa khác, bọn họ tức đến nỗi nghiến răng.

Không chịu nhường đường, cũng lại không dám cản thêm, bầu không khí lập tức sượng theo.

"Píp ——"

Chiếc xe đỗ ven đường bỗng còi một tiếng, nhưng ngoài tiếng còi ra thì không còn thêm âm thanh nào nữa.

Kỳ Thanh Dã không có ý định tham dự vào chuyện này.

Lục Đông cũng không muốn dây dưa thêm nữa, lập tức cầm hộp bánh đi về phía xe mình.

Mấy người đứng tại chỗ thấy Lục Đông nói gì đó với Nha Thấu, sau đó cả hai cùng lên xe rồi rời đi.

Chờ chiếc xe kia đi khuất dạng rồi, đám người kia mới căm tức đi tới chỗ xe Kỳ Thanh Dã.

"Lãnh chúa, đám người khu Tây Nam đúng là khinh người quá đáng!"

"Ban đầu lẽ ra suất sửa bug cho phó bản là của khu Bắc chúng ta rồi, thế mà giữa đường lại bị cướp mất! Lãnh chúa, chẳng lẽ anh không thấy tức à?"

Lúc bọn họ bất bình phàn nàn thì cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông ngồi bên ghế lái đeo kính đen, gương mặt kiệt ngạo bất tuần với khuôn cằm sắc nét lộ rõ ra ngoài.

Hắn bỏ kính râm xuống, đôi mắt màu nâu nhạt liếc qua, hàng mày khẽ chau lại.

"Vừa rồi làm gì mà lâu thế?"

Người bên trong xe cũng chỉ mặc mỗi áo thun trắng cộc tay rất phổ thông, nhưng khí thế trên người lại khiến không ai dám coi thường. Đám người vốn đang đứng xiêu vẹo tức thì dựng thẳng lưng lên, cúi đầu không dám thở mạnh.

Một người trong đó nhắm mắt giải thích: "Bọn em không ngờ Nha Thấu lại ở đây."

"... Nha Thấu?"

Thấy phản ứng khác lạ của Kỳ Thanh Dã, một người khác vội tiếp lời: "Vâng là cậu ta ấy, bọn em không ngờ Lục Đông lại đi mua đồ cho cậu ta, nếu cậu ta không ở đây thì bọn em đã cho Lục Đông một bài học rồi!"

Lục Đông là Tổng đội trưởng của khu Tây Nam, cũng là người chơi đỉnh cấp, nhưng bọn họ cũng không hề kém cạnh nhé.

Bọn họ lấy đông đánh ít kiểu gì chẳng kèo trên, mà kể cả có không đánh gục được Lục Đông thì cũng có thể ngáng chân cho hả giận một phen.

Ngón tay đang gõ vô lăng của Kỳ Thanh Dã khẽ dừng lại: "Nha Thấu ở đây à?"

Thuộc hạ: "?"

Bọn họ chần chờ hỏi lại: "Anh không thấy ạ?"

"Xe anh đỗ ngay bên cạnh cậu ta mà."

Một người đẹp cỡ đó đứng ngay bên cạnh, thế mà Lãnh chúa nhà bọn họ lại không thấy?

Trong trí nhớ của Kỳ Thanh Dã đúng là có một thiếu niên đứng gần xe mình thật. Còn cụ thể trông thế nào thì hắn không nhìn nên cũng không thấy hứng thú gì.

Kỳ Thanh Dã: "À."

Nói xong, hắn khởi động máy, chuẩn bị lái xe rời đi.

Thuộc hạ quay sang nhìn nhau, sau đó cả đám cùng nở nụ cười: "Anh à, chỗ này hẻo lánh hơi khó gọi xe, có thể..."

Nói đoạn, bọn họ vội xua tay giải thích: "Không phải bảo anh lái, để bọn em lái là được!"

"Sáng nay lúc ra ngoài bọn em có tắm rồi, quần áo cũng thay mới, cực kỳ sạch sẽ luôn!"

Kỳ Thanh Dã hờ hững liếc tới, nhấn chân ga lái xe rời đi.

"Vẫn bẩn."

...

Xe đã chạy xa hẳn chỗ kia, sau khi chắc chắn xe của Kỳ Thanh Dã không theo sau, Lục Đông mới thở phào.

Nha Thấu hơi nghi hoặc: "Sao vậy?"

"Không sao, chuyện nhỏ thôi, nãy cậu có bị dọa không?"

Nha Thấu lắc đầu.

Bấy giờ Lục Đông mới hết lo hẳn, anh mở miệng giải thích: "Vừa rồi là người của khu Bắc."

Nhìn phù hiệu với số sao thì có thể thấy chức vị không cao lắm nhưng cũng không thấp, Lãnh chúa khu Bắc cũng có mặt ở đấy, nếu xảy ra xung đột thật thì e là khó mà thoát khỏi được.

Cũng may Kỳ Thanh Dã không thèm để ý.

"Quan hệ giữa khu Tây Nam với khu Bắc kém lắm à?"

Lục Đông nhếch khóe miệng: "Kém lắm, kém tới độ gặp là sẽ lao vào đánh nhau ấy."

"Nhất là đợt vừa rồi Lãnh chúa còn cướp được suất sửa bug phó bản nên quan hệ lại càng kém."

Nha Thấu thắc mắc: "Cướp suất gì?"

Lục Đông đang lái xe, sau khi gặp đèn đỏ rồi dừng lại, anh mới tranh thủ giải thích cho Nha Thấu: "Là suất sửa bug cho phó bản [Mai Táng] ấy, ban đầu vốn là Kỳ Thanh Dã." Nói tới đây khả năng là anh cũng thấy hơi ngại nên dừng một lúc mới nói tiếp: "Nhưng Lãnh chúa đã cướp suất đấy về."

Điều này chẳng phải chuyện gì bí mật, nói cho Nha Thấu nghe cũng không hề chi.

Máy móc vận hành trong thời gian dài còn sẽ hao mòn hoặc hỏng hóc chứ nói chi là một phó bản khổng lồ vận hành không ngừng. Nhưng cũng sẽ có những điểm khác biệt, chẳng hạn như một số bug nhỏ thì NPC đôi khi sẽ tự sửa được.

Tuy ít nhưng không phải là không có. Còn có một số trường hợp NPC không xử lý được giống như dị biến ấy, thì lúc này sẽ phải cử người chuyên sửa bug vào.

Thỉnh thoảng để phòng trước sẽ chọn định kỳ một số phó bản có những dấu hiệu không bình thường cho người chơi vào kiểm tra tình hình.

[Mai Táng] là một phó bản bất thường điển hình, điều kiện tử vong không rõ, chẳng hạn như Nha Thấu tới khi thoát phó bản rồi cũng chỉ lấy được một quy tắc tử vong.

Mà đây đã là lần tốt nhất trong số mười một lần phó bản mở ra rồi.

Loại phó bản quỷ dị này chính là ưu tiên hàng đầu cần kiểm tra. Người được chọn ban đầu là Kỳ Thanh Dã, kết quả giữa chừng lại bị Hứa Tri Nam cướp mất.

001 ngẫm nghĩ:【Nếu hắn không cướp suất thì người mà ký chủ gặp phải là Kỳ Thanh Dã.】

Nha Thấu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Xe cộ tấp nập, Căn cứ trò chơi thoạt nhìn không khác gì thế giới hiện thực.

Bảo sao lúc trước cậu đọc được một bài đăng, có người đoán rằng một trong hai người Kỳ Thanh Dã và Hứa Tri Nam sẽ vào [Mai Táng], bảo sao một cái phó bản cấp B mà lại có thể lọt vào mắt hai người chơi đỉnh cấp như Hứa Tri Nam và Hạ Lộc.

Quan hệ giữa Hứa Tri Nam và Kỳ Thanh Dã kém cỏi như thế, Hứa Tri Nam lại cứu mình, xem ra sau này vẫn nên tránh tiếp xúc với người ở khu Bắc thì hơn, Nha Thấu nghĩ vậy.

Lục Đông quay đầu qua: "Sau này nếu người khu Bắc tới tìm cậu gây sự thì cậu cứ gọi cho tôi, tôi sẽ giải quyết giúp cậu."

Nha Thấu gật đầu: "Ừm."

Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, sau khi xe lăn bánh, cả hai không tiếp tục chủ đề này nữa.

Lục Đông vẫn còn đồ chưa mua hết, nhưng rút kinh nghiệm trước đó, lần này anh không để Nha Thấu xuống xe nữa.

Lúc đi vào còn đội mũ, mua xong đồ thì nhanh chóng trở lại xe.

Chờ tới khi mua hết tất cả mọi thứ cần mua rồi, Lục Đông mới chở Nha Thấu về Cực Quang.

...

Lục Đông còn có việc nên chỉ đưa Nha Thấu tới dưới tòa nhà rồi đi luôn.

Bảy ngày trôi qua cuối cùng cũng trở lại chỗ này, nhưng tâm trạng đã khác hẳn với lúc rời đi.

Cậu chia túi đồ ăn Lục Đông mua cho thành hai bên cho dễ xách, lúc lên tầng thì thấy có người đang tất bật khuân đồ. Nhưng giờ cậu đang mệt nên cũng chẳng buồn thắc mắc xem có ai sắp chuyển tới hay có ai sắp dọn đi nữa, cậu khẽ nghiêng người, nhường đường cho nhân viên chuyển đồ rồi vội vàng chạy lên tầng mở cửa vào nhà.

Nha Thấu để túi đồ ăn lên bàn, sau đó nằm vùi mặt xuống ghế sô pha.

Ghế sô pha mềm mại khác hẳn với giường trong [Mai Táng]. Trong nhà chỉ có mình cậu nên cậu không cần lo trong phòng tắm sẽ có người nhìn trộm mình, không cần lo khăn của mình có bị ai đó lấy đi để làm chuyện gì khác hay không, cũng không cần lo liệu thiết lập nhân vật của mình có bị sụp đổ hay không, rồi có bị ma quỷ kéo xuống đường Hoàng Tuyền hay không nữa.

Cậu vùi đầu dưới gối ôm, một bên má thịt mềm mại tì xuống hơi phính xa. Mãi tới khi sắp không thở được nữa, Nha Thấu mới lật người, kéo mình ra khỏi bờ vực ngạt thở.

Vùi đầu dưới gối làm mặt đỏ bừng, da còn phả hơi hầm hập, trông cả người rõ ỉu xìu.

Hệ thống Tình Yêu:【Khó chịu lắm à?】

Sau khi hít thở lại bình thường, Nha Thấu ôm lấy cái gối ôm rồi nằm cong người như con tôm nhỏ: "Không ạ."

Hệ thống Tình Yêu trầm mặc một hồi, sau đó cốc nước trên mặt bàn bỗng bay lên rồi lượn tới trước mặt Nha Thấu.

【Không phải giấu ta mấy chuyện này, nhìn con bây giờ đâu có ổn.】

Mặt mày thì nhăn lại, tới bây giờ vẫn chưa nằm thẳng người, bình thường tuy cũng ít nói nhưng chắc chắn sẽ không im ắng như thế này.

Hệ thống Tình Yêu quá quen với dáng vẻ này của Nha Thấu rồi, hồi cậu còn nhỏ, mỗi khi thấy khó chịu không vui hay ấm ức là đều sẽ như vậy, im ỉm một mình, ỉu xìu ủ rũ.

【Uống nước đi.】

Từ khi ra khỏi phó bản, Nha Thấu còn chưa uống hớp nước nào, môi khô khốc hết cả.

Lúc cốc nước bay tới trước mặt, Nha Thấu nhìn nó một lúc mới nhớ ra Hệ thống Tình Yêu giờ đã không còn là "Hệ thống Tình Yêu" mà cậu tưởng lúc trước rồi.

Nha Thấu khẽ chớp mắt, cậu ngồi dậy, cầm lấy cốc nước rồi uống sạch nước trong cốc.

Sau khi cầm về, Hệ thống Tình Yêu để lại cái cốc rỗng lên bàn.

Nha Thấu rụt rè ngồi khép chân lại: "Giờ ngài chạm được vào thực thể rồi à?"

【Ừ, lúc trước mượn cớ nâng cấp chuyển một ít quyền hạn qua.】

Chuyển quyền hạn...

Lúc trước 001 có nói với cậu rằng đường nối giữa hai khu đang sửa chữa, thời gian đại khái là một tháng. Nhưng nếu đang sửa chữa thật, giờ cũng đã qua hơn nửa tháng rồi, hơn một tuần nữa là cậu có thể về nhà được, vậy tại sao Hệ thống Tình Yêu lại phải theo tới?

Đáp án đã vô cùng rõ ràng, Nha Thấu rủ mắt xuống, nhỏ giọng hỏi:

"Vậy con còn về nhà được không?"

...

Tác giả nhắn lại:

Kỳ Thanh Dã (sau này): Hối hận xanh cả ruột, rõ ràng tôi mới là người gặp em ấy trước.