Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 190: Mục Hoài Viễn



Edit: Lune

Livestream mở ngay khi bắt đầu vào phó bản, lúc Nha Thấu đút thuốc thì bão bình luận cứ phải gọi là đạt đỉnh điểm.

【Vợ ơiii! Mấy ngày không thấy vợ, cuối cùng cũng vào phó bản! Lại được ngắm vợ rồi!】

【Vừa vào đã bị sốc vì sắc đẹp của vợ! Hun hun vợ này!】

【Trông bối cảnh thì hình như là tận thế, mới nghỉ được mấy hôm mà bé con đã chạy phó bản mới rồi à? Để bản thân mệt mỏi quá mẹ sẽ đau lòng lắm.】

【Không phải chứ, sao lại là cái phó bản này? Sao Nha Nha lại chạy tới tận thế zậy? Tận thế nguy hiểm lắm vợ ơi, dễ bị xác sống gặm đầu lắm. Mà hình như vợ còn không có dị năng nữa, hu hu hu để anh đi xem xem trong phó bản này có cao thủ nào không để kéo vợ.】

【Hì hì hì hì hiểu mà hiểu mà, giai đoạn đầu càng mạnh miệng bao nhiêu thì giai đoạn sau cưng càng chím nhanh bấy nhiêu.】

【Dị năng giả hệ sét biến dị cấp 6, dị năng này nghe hơi quen quen... Cấp bậc cỡ này không có mấy người đâu, vợ mới vào đã chọc phải hàng khủng vậy? Sau này lỡ không khống chế được thì dễ bị lật thuyền lắm, cả bốn tên vệ sĩ kia của vợ nữa, trông như kiểu có thể phản bội bất cứ lúc nào ấy.】

【Dị năng này, còn cả cái hình xăm sau gáy nữa, hình như là (nội dung liên quan đến spoil cốt truyện đã bị hệ thống kiểm duyệt)】

Đầu ngón tay để ở khe môi, cảm giác vừa mềm vừa trơn, mà muốn đút thuốc vào thì ngón tay cũng phải đẩy vào trong một tẹo.

Nhưng ai ngờ cho tay vào rồi mà vẫn không đẩy thuốc vào được vì tên kia không chịu hé răng, làm tay cậu cũng dần tê cứng theo.

Khuôn mặt bất giác nhăn lại, trên người thiếu niên không có bất cứ trang bị bảo hộ nào cả, cho nên vừa rồi lúc cậu xốc vạt áo lên tìm thuốc mới để lộ làn da trắng ngần bên trong.

Đần thật.

Mục Hoài Viễn còn khá trẻ, lúc tận thế ập xuống hắn đang học năm 2 đại học. Tính đến thời điểm hiện tại đã qua một năm rưỡi, như lúc trước thì giờ cũng mới học năm 4, chưa tốt nghiệp đại học nên vẫn tính là sinh viên. Nhưng do tận thế ập xuống, trải qua biển máu chém giết mà cả người nhuốm đầy sát khí, khiến người ta nhìn mà sợ.

Dù là đôi mắt hơi xếch đang nhìn chòng chọc vào cậu, hay là hàng mày nhíu chặt kia, nhìn từ điểm nào cũng thấy người này không phải dạng dễ chọc.

Rõ là sở hữu ngoại hình vô cùng bắt mắt vậy mà không ai để ý.

Eo bụng gồng cứng như đang sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Nếu không phải đang bị trói thì có lẽ hắn đã trở tay tóm lấy nhóc con chán sống dám cho hắn uống thuốc rồi đè xuống đất, hoặc là thẳng tay ném vào giữa bầy xác sống rồi.

Nha Thấu bị nhìn mà mặt mày cứng ngắc.

Cậu không biết "Nha Thấu" trước đó cho Lục Tự uống thuốc kiểu gì, mình lần đầu tiên đã không có kinh nghiệm rồi, Mục Hoài Viễn lại không chịu hé răng ra, Nha Thấu cầm viên thuốc tròn vo, nghĩ xem nên làm sao để gỡ cái cục diện bế tắc này.

【Để ta.】

Một đôi tay vô hình bóp lấy cổ Mục Hoài Viễn, tay còn lại nhét mạnh viên thuốc vào trong.

【Tinh —— 】

【Nhiệm vụ cá nhân 1: Đút thuốc cho Mục Hoài Viễn (đã hoàn thành)】

【Tinh —— 】

【Nhiệm vụ chính 1: Duy trì thiết lập nhân vật của mình trước mặt Lục Tự.】

【Tinh —— 】

【Nhiệm vụ chính 2: An toàn sống sót qua đêm nay.】

Thông báo nhiệm vụ liên tục vang lên, rất phù hợp với đánh giá "Nhiệm vụ vừa nhiều lại vừa lặt vặt" của mấy người trên diễn đàn. So với những phó bản khác thì mấy nhiệm vụ này không khó lắm, nhưng nhiệm vụ dồn cả đống lại một chỗ thế này vẫn làm người ta thấy áp lực.

Livestream đã mở, để tránh cho không bị phát hiện ra điều bất thường nên động tác của Hệ thống Tình Yêu cực kỳ nhanh. Thậm chí Mục Hoài Viễn còn chưa kịp phản ứng thì viên thuốc đã tọt vào trong cổ họng rồi, sau khi bị buông ra thì kho khan dữ dội.

Tới khi hắn ngừng ho rồi quay ra nhìn cậu lần nữa, Nha Thấu cảm giác ánh mắt của người đàn ông trước mặt như muốn đục thủng cái lỗ trên mặt mình luôn ấy.

Cậu nhíu mày: "Nhìn cái gì?"

Lúc nói lời này, trong lòng Nha Thấu bỗng chột dạ lạ thường, cậu cảm thấy mình bây giờ rất giống kiểu cáo mượn oai hùm, ỷ vào việc Hệ thống Tình Yêu giờ đã chạm được vào thực thể rồi nên bắt đầu vênh váo.

Bốn người kia cũng đột nhiên im lặng, nhất là Lục Tự, hắn cụp mắt nhìn Mục Hoài Viễn quỳ dưới đất chốc lát rồi lại quay sang nhìn Nha Thấu.

"Cậu không có dị năng thật à?"

Khóe miệng Mục Hoài Viễn giần giật, giọng nghiến răng nghiến lợi, trong mắt cũng hiện vẻ dò xét.

Tận thế ập xuống không bao lâu thì hắn thức tỉnh dị năng hệ sét, sức mạnh hùng hậu mang tới quyền lực tuyệt đối trong việc lên tiếng cũng như khống chế vận mệnh của mình, ngoài lúc đụng phải vị thủ lĩnh tính khí thất thường không thèm nói lý bao giờ kia thì Mục Hoài Viễn rất hiếm khi gặp phải tình huống trái ý mình.

Vậy mà hôm nay lại gặp mấy chuyện liền.

Vua xác sống mới giao chiến với hắn không biết đã trốn đi đâu, nếu không vì đánh nhau với nó rồi để bị thương thì Mục Hoài Viễn đã không bị Lục Tự bắt được, cũng sẽ không bị trói quỳ ở đây chịu khuất nhục, bị một "tiểu thiếu gia" đè ra đút thuốc.

Tuy chỉ tiếp xúc đúng một giây nhưng Mục Hoài Viễn vẫn cảm nhận được nhiệt độ lạnh buốt của cái tay vừa bóp miệng mình kia không phải của con người, thế nhưng mùi lại giống hệt với thiếu niên trước mặt.

Nhưng đúng là hắn không cảm nhận được bất kỳ sóng dị năng nào trên người thiếu niên thật.

Nha Thấu cũng thắc mắc, đoạn hỏi 001: "Ta không có dị năng thật à?"

【Theo ghi chép của khu B thì đúng là vậy.】001 nói:【Chế độ đãi ngộ của dị năng giả tốt hơn người bình thường rất nhiều, không ai đi làm giả chuyện này hết.】

Trong tận thế, tài nguyên khan hiếm nhất là vật tư. Những thứ như nước, điện và thực phẩm vốn là những thứ hết sức quen thuộc thì giờ lại trở thành những tài nguyên cực kỳ khan hiếm.

Vật tư không đủ chia nên mỗi người sẽ được phân phối một mức cố định, mặc dù chế độ phân phối của từng khu không giống nhau nhưng vật tư được cấp phát cho dị năng giả bao giờ cũng nhiều hơn người thường rất nhiều.

Chỉ riêng hành động chạy ra khỏi khu B của "Nha Thấu" vì chênh lệch điều kiện sinh hoạt thôi, nếu cậu ta thức tỉnh dị năng thì sớm đã báo cáo lên trên rồi, chứ đời nào chấp nhận mình sống trong điều kiện kém hơn được.

Nha Thấu ỉu xìu xìu, chỉ cảm thấy giấc mộng đại sát tứ phương trong tận thế của mình vỡ nát hết rồi: "Có lý."

【Hơn nữa "Nha Thấu" hình như rất phản cảm với ai nhắc chuyện dị năng trước mặt mình.】001 đổi lời, giọng nghe có vẻ rất kích động:【Ngài đạp hắn một cái đi, đây là dị năng giả biến dị cấp 6 đó.】

Nha Thấu: "..."

Cậu hiểu rồi, thiết lập nhân vật của cậu trong phó bản này còn thái quá hơn cả [Điều 13 nội quy trường].

Đám thuộc hạ kia của cậu thì sớm đã biết rõ tính nết của tiểu thiếu gia này rồi, dễ nổi giận, cũng dễ tự ái. Trước tận thế cái gì cũng có, ngoài tính tình kém ra thì không khác gì con cưng của ông trời, cũng đã quen có được những thứ mà người khác không có. Mà sau tận thế lại không thức tỉnh dị năng, càng thiếu thứ gì thì lại càng khó chịu với thứ đó, ai mà dám nhắc tới dị năng trước mặt là tiểu thiếu gia sẽ trở mặt ngay.

Số 3 là một gã đàn ông để đầu đinh, lúc này đang a dài một tiếng, ánh mắt nhìn Nha Thấu đầy châm chọc, muốn xem cậu chuẩn bị làm thế nào.

Số 5 là nữ duy nhất trong đội nhưng vóc dáng cũng gần mét tám, cô ta lạnh nhạt lên tiếng: "Tiểu thiếu gia, hắn móc mỉa cậu kìa."

Giờ bọn họ vẫn chưa tới thành phố, xung quanh chỉ có vài ba tốp xác sống cấp thấp, thị lực của đám này không tốt, cũng không có đầu óc, chỉ có dục vọng nhai nuốt nên sẽ không chú ý tới bọn họ.

Khoảng cách rất xa nên cũng không ngửi thấy mùi của người sống ở bên này.

Chỉ cần bọn họ không gây ra tiếng động lớn thì đám xác sống kia sẽ không kéo đến.

Tuy vậy nhưng nhìn đám xác sống tay chân thối rữa lộ cả xương, óc thì lủng lẳng trên đầu lảng vảng xung quanh vẫn khiến người lần đầu vào phó bản tận thế như Nha Thấu sợ run, cậu chỉ có thể dựa vào ý chí bản thân mới không run chân ngồi bệt xuống đất.

Bọn họ giải quyết đám xác sống cấp thấp xung quanh không cần dùng tới dị năng, giờ dứng chờ ở đây chẳng qua là muốn hóng hớt xem kịch thôi.

Muốn xem một dị năng giả mạnh mẽ như Mục Hoài Viễn bị tiểu thiếu gia yếu ớt bắt nạt liệu có phản kháng hay không, trên mặt có lộ ra vẻ khuất nhục xen lẫn đầy thù hận hay không. Muốn xem tiểu thiếu gia sau khi bị phản kháng có tức đến mức thở hổn hển hay không.

Lục Tự cũng không ngăn cản, hay là nói hắn đã quá quen với cảnh tiểu thiếu gia dạy dỗ người khác từ lâu rồi.

Hàng mày càng lúc càng nhíu chặt, Nha Thấu bị châm lửa giận, cậu bặm môi, bước lại gần hơn một chút.

Thiếu niên xinh đẹp lạc lõng hoàn toàn với hoàn cảnh tan hoang xung quanh, cậu nhấc chân lên định đạp Mục Hoài Viễn, chân cậu không có mỡ thừa, đường cong được bọc trong quần dài thon thả rất đẹp mắt. Lúc nhấc chân lên, quần dài chỗ khuỷu chân còn căng ra nếp uốn.

Nhận ra ý đồ của Nha Thấu, Mục Hoài Viễn thở nặng hơn, ánh mắt hắn đỏ ngầu hệt như dã thú bị nhốt trong lồng.

Tay Nha Thấu rịn mồ hôi, cảm giác xung quanh yên ắng lạ thường.

Làm cậu thấy hơi sợ, mà cậu cũng cảm thấy hành động đạp người khác thế này đúng là hạ nhục người ta quá, thế là sau một hồi ngẫm nghĩ, cậu bèn hạ chân xuống rồi duỗi tay vỗ nhẹ vào má Mục Hoài Viễn.

"Ai cần anh lo."

Mục Hoài Viễn bị đánh vào má, máu nóng lập tức xộc thẳng lên đầu: "Cậu..."

"Đừng có bướng."

Nha Thấu ngắt lời hắn, quệt ngón tay ban nãy dính nước bọt vào áo hắn lau cho sạch: "Không có tôi, anh sẽ chết đấy."

...

Nha Thấu cảm giác mình đã đắc tội chết với cái tên Mục Hoài Viễn này rồi, nếu không sao từ nãy tới giờ hắn chỉ nhìn chằm chằm mỗi mình chứ.

Làm cậu tê hết cả da đầu, tí còn loạng choạng đứng không vững.

【Vừa rồi cứ hóng cảnh Mục Hoài Viễn sẽ thoát khỏi dây trói xong đè mèo con yếu ớt xuống đất rồi làm này làm kia chứ, tiếc là năng lực trói buộc của Lục Tự mạnh quá, khéo đổi thành Vua xác sống cũng bị trói chặt cũng nên.】

【Chỗ này bẩn quá. Ít nhất cũng phải tìm chỗ nào sạch sẽ đàng hoàng rồi mới làm này làm kia Nha Nha chứ?】

【Chỉ có mình tôi nghĩ là tên Mục Hoài Viễn này muốn làm chết vợ theo nghĩa đen hả? Trông mắt hắn đỏ ngầu luôn rồi kìa.】

【Có thể là vì nhìn thấy chân vợ nên đỏ mắt.】

【Cũng có thể là vì bị vợ vỗ vào má nên đỏ mắt.】

Nha Thấu: "..." Mấy người đừng có đoán linh tinh!

Cậu cứng ngắc đi tới bên cạnh xe mà nhóm Lục Tự mới tìm được. Cửa bên ghế lái bị mở ra, con xác sống bị bắn nát đầu ngã xuống đất, ở chỗ ghế lái còn có vệt máu đã khô.

Là máu của chủ chiếc xe để lại lúc biến thành xác sống.

"Hắn ngồi đâu đây?"

Số 2 gí súng vào lưng Mục Hoài Viên đẩy hắn về phía trước, nhìn Nha Thấu với vẻ thích thú xong mới quay sang nhìn Lục Tự.

Chiếc xe bọn họ tìm được là một chiếc xe con cỡ nhỏ, cùng lắm chỉ ngồi được năm người. Bọn họ vốn có năm người rồi, giờ lại thêm Mục Hoài Viễn nữa nên bị thiếu chỗ.

"Cốp xe này bé lắm."

Cốp xe phía sau cùng lắm chỉ có nhét được ba cái rương hành lý nhỏ, một người đàn ông cao mét tám mấy căn bản không chui vào được.

Muốn đưa đi theo, trừ phi... ngồi chồng lên.

Tiếng bọn họ nhỏ dần, ánh mắt đồng loạt dồn vào người Nha Thấu.

Nha Thấu: "?"

"Sao?"

Số 3 sờ đầu đinh của mình, nhếch miệng cười với Nha Thấu: "Tiểu thiếu gia, cậu chịu khó chút nhé?"

Lời thì thương lượng nhưng giọng điệu của gã lại không hề có ý thương lượng gì hết, cũng chẳng tỏ ra bất ngờ hay thế nào, như thể từ lúc bắt được Mục Hoài Viễn là bọn họ đã nghĩ xong kết quả này rồi ấy.

Nha Thấu trợn mắt: "Sao tôi phải nhường chỗ?"

"Thì đây là người cậu muốn mà, hơn nữa người cậu cũng nhỏ nhất."

Đàn ông ở đây không có ai cao dưới mét tám, hơn nữa do thường xuyên rèn luyện nên cả người đầy cơ bắp rắn chắc, sau khi trang bị vũ khí các thứ bên ngoài nữa thì người trông phải gần gấp đôi Nha Thấu.

Bọn họ là vệ sĩ được cha Nha Thấu chọn lựa tỉ mỉ nên trông ai cũng to con. Đến cả nữ duy nhất cũng xấp xỉ mét tám.

Quả thực Nha Thấu là người nhỏ nhất ở đây.

Nhưng cậu đã khi nào phải nhường chỗ với ai đâu, giờ lại bảo cậu ngồi lên đùi kẻ mình vừa mới bắt nạt, Nha Thấu nghĩ có khi Mục Hoài Viễn sẽ rút dao giấu trong người ra đâm mình cũng nên. 

Nghĩ vậy, Nha Thấu trừng mắt lườm tên kia, đang định lắc đầu từ chối thì lại bị Số 2 cắt ngang. 

"Anh Lục phải lái xe, trên người bọn tôi lại toàn là vũ khí."

"Tiểu thiếu gia à, cậu cũng không muốn bị súng chọc vào mông đâu phải không?"

Nha Thấu: "..."

"Ở đây cũng chỉ có đúng chiếc xe này là dùng được thôi, trời lại sắp tối rồi, nếu không tới kịp thành phố trước khi trời tối để tìm chỗ náu thì..."

Nói tới đây, vẻ mặt Số 2 tỏ ra lo lắng thật sự: "Đám xác sống mà xông ra, chỉ có mấy người bọn tôi thì đúng là không thể nào chống trả được."

"Tiểu thiếu gia, cậu cũng muốn nhanh chóng tới khu A mà phải không?"

Số 3 cũng nói theo: "Bọn tôi sẽ trói chặt hắn, cậu cứ coi như ngồi trên nệm êm là được mà, nhé?"

"Khi nào thấy khó chịu thì bọn tôi sẽ dừng xe, để cậu xuống hít thở không khí được không?"

Mấy câu của gã bịt kín đường từ chối của Nha Thấu, cuối cùng còn nói như dỗ cậu, thế như ý tứ thực sự là gì thì ai cũng hiểu.

"Nha Thấu" vốn ưa mềm mỏng, bọn họ đã nói rõ hết mặt lợi và mặt hại một lần rồi, thậm chí Số 3 còn ra vẻ ăn nói khép nép với cậu, cho nên không có chuyện "Nha Thấu" sẽ không đồng ý.

Bầu không khí giằng co một lúc, hiển nhiên là Mục Hoài Viễn cũng nghe thấy cuộc trao đổi của bọn họ, khóe miệng hắn giật giật, đoạn quay đầu nhìn qua chỗ khác.

"... Thôi được rồi."

Nha Thấu mím môi: "Vậy mấy người trói chặt chút, đừng để anh ta cử động."

"Đương nhiên, với năng lực của anh Lục thì hắn tuyệt đối không nhúc nhích được đâu."

Thấy Nha Thấu đồng ý rồi, Số 2 lập tức thề thốt, sau đó quay sang nhìn Lục Tự vẫn im lặng nãy giờ: "Anh Lục, được không?"

Lục Tự im lặng một hồi rồi đáp: "Ừ."

...

Mục Hoài Viễn bị trói lại ngồi bên ghế phụ.

Lần này Lục Tự trói cực kỳ chặt, hai cánh tay bị cột ra sau lưng ghế, chân cũng bị trói lại.

Thứ trói hắn là dây leo, những lông tơ nhỏ xíu trên dây leo biến dị sẽ ghim vào trong da thịt của Mục Hoài Viễn khiến hắn không thể cử động được.

Nhóm Số 2 chỉ là dị năng giả cấp 3, hơn nữa thuộc tính dị năng cũng không mạnh lắm, lần đầu trông thấy dị năng giả cấp 6 không có bất kỳ khả năng phản kháng nào trước mặt thì thấy mới lạ lắm, còn có khoái cảm khi thấy con cưng của trời rớt khỏi tầng mây nữa.

Đây là dị năng giả cấp 6 đó, ngay cả thủ lĩnh khu B là Lệ Nhiễm cũng chỉ mới cấp 7 thôi, năng lực cỡ này dù có vào căn cứ nào thì cũng có thể leo thẳng lên vị trí cấp cao luôn.

"Dị năng giả cấp 6 như hắn mà sao em chưa nghe qua bao giờ nhỉ?"

Số 3 ngồi vào ghế sau, nhìn nghiêng từ phía sau dò xét Mục Hoài Viễn: "Anh Lục, anh nghe qua bao giờ chưa?"

Lục Tự cài dây an toàn, không trả lời.

Bọn họ sớm đã quen Lục Tự như vậy rồi, lập tức quay sang nói chuyện với nhau, bàn luận về Mục Hoài Viễn.

"Hắn đánh với ai mà bị thương thế nhỉ?"

"Đánh cho cấp 6 bị thương được thì chắc đối phương cũng mạnh lắm, nhưng mà hệ sét biến dị có thể đánh vượt cấp nên chắc đối phương cũng không khá hơn là bao đâu."

"Ồn."

Giọng nói lạnh lùng đến từ Mục Hoài Viễn đang bị trói chặt.

Bị bắt rồi bị trói thế này đối với Mục Hoài Viễn mà nói không khác gì bị lột sạch quần áo rồi vứt ra ngoài đường, trong lời nói của hắn ngập sát ý lẫn lửa giận.

Chết hết đi.

Người trong khu vực an toàn chỉ biết cứu người, dù bây giờ giữa các căn cứ lớn đang cuồn cuộn sóng ngầm nhưng bề ngoài vẫn hòa bình như cũ, không có ai bộc lộ sát ý thẳng thừng thế này cả.

Số 2 bị dọa cho hết hồn, hoàn hồn xong lập tức tỏ ra hung dữ: "Bị trói rồi mà còn ngông thế à."

Số 3 trầm tư: "Chắc anh không phải người trong căn cứ nhỉ? Người tự do bên ngoài à?"

Virus xác sống bùng phát trên diện tích rộng nên có rất nhiều người không đến căn cứ được, những người đó một là sẽ tự thành lập tổ chức, còn không thì sẽ trở thành "Người tự do" như Số 3 vừa nói.

Rất rõ ràng, Số 3 nghĩ Mục Hoài Viễn thuộc vế sau.

Mục Hoài Viễn nhíu mày, không muốn phản ứng đám người này.

Trong xe cãi nhau, còn Nha Thấu vẫn đứng bên ngoài củng cố tâm lý cho mình.

Cậu do dự hỏi: "Có chắc là tí nữa hắn không rút dao ra đâm ta không đấy?"

Ban nãy cậu mới bắt nạt Mục Hoài Viễn xong, cho nên Nha Thấu cảm thấy khả năng này rất cao. 

Biết trước thì đã không làm rồi, cậu nhăn nhó ủ rũ.

001:【Tôi kiểm tra kỹ rồi, trên người hắn không có dao đâu.】

Hệ thống Tình Yêu:【Dù có dao thì ta cũng sẽ xử hắn trước khi hắn kịp ra tay.】

Nghe cả hai khẳng định chắc chắn như thế, Nha Thấu mới thở phào.

Tay Lục Tự đã đáp lên vô lăng: "Không vào à?"

"... Đây."

Nha Thấu hơi cúi người xuống, lúc thò đầu vào còn bắt gặp ánh mắt Mục Hoài Viễn.

Con ngươi đen kịt, trong đáy mắt cuồn cuộn đủ loại cảm xúc, Nha Thấu thấy đống cảm xúc kia đều không tốt đẹp gì.

Cậu chui vào xe, quay lưng về phía Mục Hoài Viễn rồi thử ngồi lên đùi hắn.

Đùi Mục Hoài Viễn ấm thì có ấm thật, nhưng mà...

"Lừa đảo, có giống nệm êm đâu, cứng muốn chết."

Cơ bắp trên đùi vốn đã rắn rồi mà hắn lại còn đang gồng, ngồi lâu chắc sẽ ê mông lắm.

Nha Thấu vừa lẩm bẩm phàn nàn vừa đóng cửa xe lại. Đóng xong mới phát hiện bầu không khí trong xe hơi là lạ.

Tự nhiên cao hẳn lên một đoạn, đầu Nha Thấu chạm phải trần xe nên rõ khó chịu, cậu hơi cúi thấp xuống, cái gáy trắng bóc cứ thế lộ ra.

Ánh mắt người phía sau nhìn ngay chỗ ấy thoáng cứng ngắc.

Xung đột mới nhen nhóm trong xe chợt tắt ngóm, trở nên yên tĩnh lạ thường.

Ngay cả Lục Tự cũng quay qua nhìn, ánh mắt dừng lại chỗ đùi Mục Hoài Viễn tiếp xúc với mông thiếu niên.

"Hờ..."

Bỗng có người thốt ra một âm tiết quái gở.