Edit: Lune
Không biết là ai thốt ra cái tiếng vừa rồi, Nha Thấu nghi hoặc quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt sững sờ của Số 2 và Số 3.
"Nhìn tôi làm gì?"
Cậu cau mày, rất bất mãn với đám thuộc hạ không biết lớn nhỏ này.
Mục Hoài Viễn thì đã quay đầu sang một bên rồi, hắn mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nha Thấu chỉ ngồi mé một tí ở phía trước, bị xương với cơ bắp rắn chắc cấn đau hết cả mông. Cũng may cửa sổ khá sạch, không có thịt thối của xác sống dính lên hay vết máu của con người để lại sau khi bị gặm. Cậu chọn một chỗ trông sạch sẽ nhất rồi bám tay vào để xê dịch lại mông.
Bàn tay bám lên đó trắng nõn, tay áo được thiết kế kiểu bo cổ tay nên chỉ có thể thấy được mấy ngón tay với một đoạn nhỏ không được tay áo bao lấy.
Thiếu niên hơi cúi đầu xuống, cơ thể cũng khẽ nghiêng về phía trước.
Cậu đang tập trung chỉnh lại tư thế ngồi, bận tâm việc mình đang ngồi trên đùi người khác nên chỉ nhích từng tí một.
Trong xe yên ắng lạ thường nên tiếng hít thở nặng nề trở nên rõ mồn một. Chẳng biết tại sao mà Lục Tự không bắt đầu lái xe luôn.
【Ký chủ, ngài đừng xê dịch nữa.】
"... Cậu cứ nhích qua nhích lại làm gì đấy?"
Giọng nói của Mục Hoài Viễn sau lưng và 001 vang lên cùng lúc.
Giọng Mục Hoài Viễn nghe không lưu loát lắm, như đang nhẫn nhịn cái gì.
Tay bám trên cửa sổ vô thức nắm chặt lại, Nha Thấu quay lại lườm hắn: "Tôi chỉnh tư thế không được à?"
—— Ai bảo chân anh cứng thế.
Trong đầu Số 2 và Số 3 không hiểu sao lại cùng lúc hiện lên câu mà tiểu thiếu gia mới nói kia.
Trước tận thế ông chủ cũ của bọn họ là nhà giàu bậc nhất, con trai cưng của ông ấy đương nhiên không thiếu thứ gì, thứ gì cũng dùng loại tốt nhất, có khi ngay cả băng ghế cứng còn chưa ngồi qua bao giờ.
Trước đó bọn họ chỉ cho rằng tiểu thiếu gia quá ư là ngu ngốc, tận thế rồi mà còn chưa nhận thức rõ tình cảnh của bản thân, vẫn cứ tưởng rằng mình có chỗ dựa như lúc cha còn sống, lúc nào cũng hung hăng ngang ngược, đãi ngộ kém một tí là đòi chạy đến khu A.
Mà bây giờ bọn họ nhìn tiểu thiếu gia nhăn nhó mắng Mục Hoài Viễn lại cảm thấy yếu ớt tí thì làm sao, trong khu B có rất nhiều bộ phận phải nhờ vào cha cậu mới có thể vận hành bình thường được, giờ cha cậu chết rồi, đối xử tốt với con trai của ông ấy không phải việc nên làm à?
So với chân Mục Hoài Viễn, người tiểu thiếu gia chỗ nào cũng mềm ngồi khó chịu là chuyện bình thường.
Ý nghĩ này xâm chiếm lấy suy nghĩ của bọn họ, chờ tới khi bọn họ ý thức được mình vừa nghĩ gì, vẻ mặt ai nấy đều khó coi vô cùng.
Bọn họ ra ngoài là vì chính sự.
"Tiểu thiếu gia." Có người nhẹ giọng lên tiếng: "Dị năng giả trong thời tận thế thường xuyên rèn luyện, trên người không có cơ bắp mới không bình thường. Nếu không thoải mái thì cậu ngồi về sau đi, chỗ đầu gối toàn xương thôi chứ không có mấy thịt đâu."
【Về sau thì là đùi rồi còn gì, xe chạy không vững kiểu gì cũng ngã vào trong ngực Mục Hoài Viễn, ranh con nhà cậu biết bày mưu tính kế thật đấy.】
【??? Ranh con giỏi lắm, đề nghị này không tệ nha.】
【Mục Hoài Viễn, tai ông đỏ rực hết kìa, ông không muốn thì để tôi!】
"Không thì..." Người kia tạm ngừng rồi nói tiếp: "Bảo anh ta dạng chân ra rồi cậu ngồi ở giữa."
Bảo Mục Hoài Viễn ngồi dạng chân ra, như thế thì giữa hai đùi hắn sẽ trống ra một khoảng, tiểu thiếu gia vừa khéo có thể ngồi ở đó.
Nha Thấu mím môi không nói lời nào, lúc ngoảnh đầu lại còn phát hiện Mục Hoài Viễn đang nhìn mình.
Hiển nhiên là Mục Hoài Viễn cũng nghe thấy lời đề nghị này, người hắn thoáng cứng ngắc, mắt đỏ lên, cả khuôn mặt điển trai cũng đỏ rực, Nha Thấu đoán chắc là vì tức.
Dù sao thì thuộc hạ của cậu cũng đề xuất ý kiến mà có cân nhắc qua ý kiến của hắn đâu.
"Không thích."
Nha Thấu quay lên, không nghe thêm kiến nghị nào từ bọn họ nữa, sau đó hất cằm nói với Lục Tự: "Lái xe."
...
Bọn họ cách thành phố ngày càng gần, mặt trời đã xuống núi, chưa tới một giờ nữa là trời sẽ tối hẳn.
Khả năng hoạt động của xác sống vào buổi tối sẽ tăng mạnh, cho nên trước khi trời tối hẳn, bọn họ phải tìm được một nơi đủ an toàn.
Nếu không bọn họ sẽ phải đối mặt với xác sống của cả thành phố, một làn sóng xác sống khủng khiếp được hình thành từ hàng nghìn hàng vạn con tập hợp lại.
Trên đường đi, Nha Thấu đã tiếp thu xong toàn bộ thông tin công khai trong [Tận Thế Cuồng Loạn].
Trong phó bản [Tận Thế Cuồng Loạn], tận thế bắt đầu ập xuống từ một năm rưỡi trước, phần lớn loài người đã chết trong thảm họa khủng khiếp này, chỉ còn chưa tới năm mươi triệu người là còn sống. Trong vòng chưa đến mười hai tiếng kể từ khi thảm họa xảy ra, những người đã chết bò dậy khỏi mặt đất, di chuyển với tư thế vặn vẹo rồi nhào vào người bên cạnh.
Chúng được gọi là —— "Xác sống" hoặc "Người chết sống lại".
Dưới sự hỗ trợ của quân khu, những người sống sót đã nhanh chóng thành lập nên 12 căn cứ, đặt tên từ A đến L. Mỗi căn cứ lại có 12 khu vực an toàn quy mô nhỏ hơn, cung cấp nơi sinh tồn cho những người tị nạn.
Nhưng không phải tất cả những người còn sống đều có thể đi tới căn cứ. Có người sống ở những nơi hẻo lánh không tìm được phương tiện di chuyển để đến căn cứ; có người thì hoàn toàn không biết những người còn sống đã thành lập căn cứ, bọn họ chỉ biết người thân của mình đã biến thành một cái xác không hồn, biến thành một con quái vật, sau đó trốn chạy khắp nơi; còn có những người dẫn theo gia đình bạn bè hoặc đi một mình rồi bị xác sống cắn trên đường đến căn cứ.
Chẳng hạn như chủ chiếc xe này, lại chẳng hạn như thành phố mà bọn họ sắp đến kia.
Virus xác sống chỉ xuất hiện ở những nơi có người sống, mà nơi này từng trải qua ba lần bùng phát virus, chứng minh rằng trong thành phố này vẫn còn người sống.
Có lẽ chủ xe đang trên đường đến khu B cùng người nhà hoặc cùng với bạn, hoặc cũng có thể là đi một mình. Rõ ràng bình minh đã ở ngay trước mắt rồi, nhưng lúc chuẩn bị lên xe lại bị xác sống cắn bị thương, cuối cùng phải tự trói mình vào chỗ ghế lái, bị buộc phải chấp nhận số phận bản thân sắp biến thành xác sống.
Mà hết thảy những điều này, ngoài Nha Thấu ra thì những người khác nhìn nhiều sớm đã thành quen rồi.
Thậm chí lúc Lục Tự nhìn thấy chủ xe, hắn chỉ cụp mắt nói một câu "Xin lỗi" rồi giơ súng lên bắt nát đầu xác sống.
Không giết xác sống thì chúng sẽ cắn họ. Trong tận thế, khi đối mặt với xác sống không thể nương tay được.
【Sau khi bị xác sống cắn bị thương, thời gian virus ủ bệnh là 24 tiếng. Nhanh thì sẽ biến thành xác sống ngay lập tức, chậm thì phải chờ một ngày một đêm.】
【Cho nên sau khi vào căn cứ phải cởi toàn bộ quần áo trên người để kiểm tra xem có vết cào hay vết cắn của xác sống hay không.】
"Nếu có thì sao?"
【Bắn chết tại chỗ.】
Mỗi một quy định đều có nguyên nhân hình thành cả.
Trong giai đoạn đầu của tận thế, thông tin về virus xác sống mà loài người nắm được còn rất hạn chế, từng bất cẩn để lọt một người bị xác sống cắn tiến vào khu F, kết quả là nguyên cái khu đó tí nữa bị diệt sạch.
【Người còn sống kia là một nam sinh 15 tuổi, sau khi bị cắn thì sợ nên giấu giấu giếm giếm, muốn trốn vào một nơi an toàn, cậu ta theo nhóm người còn sống vào khu F3, chưa tới một giờ, virus trong cơ thể cậu ta bắt đầu phát tác, tới khi nhóm quản lý phát hiện ra thì cậu ta đã cắn một lượng người rất đông trong khu F3 rồi.】
【May mà tuổi vẫn còn nhỏ, lại vừa biến thành xác sống không lâu nên mới dễ dàng bị áp chế xuống.】
【Cho nên từ lúc đó trở đi, toàn bộ người ở bên ngoài tiến vào trong căn cứ đều phải kiểm tra toàn diện, trên người có bất kỳ một vết thương nào đều sẽ bị cách ly trong phòng riêng. Không được dùng bất cứ lý do nào để từ chối, nếu không sẽ bị nghi ngờ là thể mang virus xác sống rồi xử lý theo quy định.】
Xác sống trong giai đoạn đầu đều là cấp thấp, thị lực của bọn chúng không tốt, chỉ có thể dựa vào khứu giác để phân biệt người sống. Không có đầu óc, cũng không có ý thức tự chủ, chỉ có dục vọng nhai nuốt. Đối phó với loại xác sống này không khó, chỉ cần bắn nổ đầu là được.
Mà sau này xác sống bắt đầu tiến hóa, trong đầu xuất hiện một thứ gọi là "tinh thể". Tinh thể có cấp bậc càng cao thì xác sống có cấp bậc càng cao.
Xác sống cấp bậc cao hơn có thể chạy có thể nhảy, còn biết sử dụng vũ khí, tốc độ cùng sức lực cao hơn người bình thường nhiều, còn sở hữu một số kỹ năng mà loài người không thể hiểu nổi.
Xác sống cấp cao còn có sẵn khả năng áp chế xác sống cấp thấp, mà con xác sống có cấp bậc cao nhất được gọi là "Vua xác sống".
【Xác sống tiến hóa, loài người cũng tiến hóa, ấy là bọn họ thức tỉnh dị năng.】
【Muốn thức tỉnh dị năng thì cần phải tiếp xúc với virus xác sống, sau khi chức năng cơ thể bị phá hủy mới có khả năng sản sinh một loại năng lực mạnh hơn, cái này chính là dị năng. Chỉ cần tiếp xúc với virus là được, không cần để bị cắn, bôi chất lỏng có chứa virus lên miệng vết thương cũng được.】
【Chẳng qua xác suất thức tỉnh dị năng cực kỳ thấp, cho nên đại đa số người sống sót không ai dám mạo hiểm.】
Nha Thấu tò mò: "Thấp cỡ nào?"
【Trong một trăm người thì có một người thức tỉnh, xác suất 1%.】
【Dị năng giả được phân chia theo cấp, cấp cao nhất bên phía loài người là dị năng giả cấp 7 đỉnh cao.】
【Có một số dị năng sẽ biến dị, chẳng hạn như hệ sét biến dị của Mục Hoài Viễn. Loại biến dị sẽ khó thăng cấp hơn loại thuần, nhưng sức mạnh sau khi thăng cấp cũng sẽ lớn hơn, có thể khiêu chiến với dị năng giả hoặc xác sống có cấp bậc cao hơn mình.】
【Trong số những người bị cắn ở F3 thì có một số nhỏ thức tỉnh dị năng, sau đó họ trở thành dị năng giả đóng tại khu F luôn.】
Mà trong 12 căn cứ này, khu A với khu B là nơi tập trung đông dị năng giả nhất.
Cũng vì thế nên sức mạnh tổng hợp của hai khu này mạnh nhất, cũng chịu trách nhiệm tìm kiếm cứu hộ người sống sót nhiều nhất.
【Tốc độ tiến hóa của xác sống nhanh hơn loài người nhiều, theo ghi chép của căn cứ thì bọn họ đánh giá cấp bậc của Vua xác sống đã tới cấp 8 đỉnh cao rồi, thêm chút nữa là thành cấp 9.】
Nha Thấu càng nghe càng thấy lo, đoạn ấp úng hỏi: "Vậy loài người chúng ta còn cứu được nữa không?"
【Được chứ.】001 tạm ngừng:【Đa phần xác sống đều kém thông minh, kể cả xác sống cấp cao cũng không thông minh hơn là mấy, trong khi loài người là sinh vật quần cư lại thích chơi chiến thuật, chỉ cần đối phương không quá mạnh thì vẫn sẽ có hy vọng.】
Có thể đánh theo đội nhóm thì sẽ không chọn đánh một đối một.
Nha Thấu yên tâm phần nào: "Vậy thì tốt rồi."
【Sau tận thế, ngoài những người trong căn cứ ra thì còn một số người sống sót không đến được căn cứ. Bọn họ tự thành lập tổ chức, hoặc một mình làm người tự do. Có tổ chức chịu sát nhập về căn cứ, nhưng cũng có trường hợp thích tự do, kiên quyết không sát nhập.】
【Còn có loại tính tình không tốt lắm, trước tận thế vốn đã chẳng phải người tốt lành gì rồi mà còn tổ chức thành nhóm với nhau, những nhóm này được gọi là Tổ chức quái đản. Mà trong số đó...】001 nói:【Ký chủ, ngài nhớ để ý tới Devil.】
Nha Thấu ngẩn ra: "Sao thế?"
【Người trong tổ chức này đều rất khó gần, tính cách cũng cực kỳ tồi tệ.】
001 tổng kết:【Nói tóm lại là không có ai bình thường.】
"À à." Nha Thấu nhỏ giọng nói với nó: "Thế khi nào đụng phải bọn họ, ngươi có thể nhắc nhở ta được không?"
001 lại lắc đầu:【Tôi không có thông tin thành viên của họ nên không nhắc nhở được.】
Nha Thấu hơi thất vọng: "Ồ ta biết rồi."
【Nhưng tôi biết một chuyện, tất cả thành viên của họ đều có hình xăm của Devil trên người.】
...
Mục Hoài Viễn hết sức kiềm chế bản thân để không để ý người kia, nhưng cảm xúc ấm áp trên đùi không ngừng kéo hắn về hiện thực.
Tay chân của hắn bị trói, không cử động được làm máu khó lưu thông bình thường được, khiến hắn cảm thấy đầu óc mình cũng bắt đầu choáng váng.
Mùi thơm thoang thoảng trên người thiếu niên quẩn quanh chóp mũi, hoàn toàn khác với mùi thịt thối rữa lẫn mùi máu tanh tưởi mà hắn thường xuyên lẫn bên trong.
Chỗ đùi gần đầu gối hắn hơi lõm xuống, mà chỗ mông mềm của thiếu niên cũng bị ép phẳng ra do ngồi tì xuống. Quả thực hệt như đám người kia nghĩ, cả người thiếu niên chỗ nào cũng mềm, lúc cái mông nhỏ tròn mẩy kia nhích qua nhích lại, hắn gần như phải gồng hết sức lực toàn thân mới nhịn không rên ra tiếng được.
Thiếu niên bám tay vào cửa sổ xe, do bám lâu nên mấy ngón tay hơi đỏ lên, mà cái tay kia trước đó mới vỗ má hắn xong.
Nếu là lúc trước thì tay của người kia đã bị Mục Hoài Viễn phế bỏ trước khi kịp chạm vào má mình rồi, vậy mà giờ hắn lại bị trói ở đây, mặc cho một người ngốc nghếch ngồi trên đùi mình.
Hắn không biết tên thiếu niên là gì, hắn chỉ biết đám thuộc hạ đần độn kia gọi thiếu niên là "Tiểu thiếu gia".
Ban đầu thiếu niên còn cúi đầu, nhưng mà được một lúc thì bắt đầu mỏi bèn nghiêng người về phía trước một chút, lưng áo dán sát vào da phác họa rõ vòng eo thon.
Cậu nhất quyết không ngồi dựa ra sau thật, ngồi khó chịu thì lại nhích qua nhích lại một tí rồi len lén uốn éo cái eo.
Đường cũng không dễ đi cho lắm, xóc nảy cực kỳ, hơn nữa gần tới lối vào thành phố rồi nên xác sống bên đường cũng càng lúc càng nhiều hơn.
Xác sống cấp cao ẩn náu bên trong thành phố, mà Vua xác sống từng giao chiến với hắn giờ không biết đang ở đâu, khả năng là cũng đang ở trong thành phố này, hoặc cũng có thể đã trà trộn vào khu B rồi cũng nên. Chỗ gần lối vào thành phố chỉ có xác sống cấp thấp cùng vài chiếc xe bị bỏ lại với đống xương trắng.
Khoảng cách đủ gần, đám xác sống với làn da xanh đen cùng đôi mắt đục ngầu chậm rãi nhìn sang đây, sau đó đồng loạt gào rú lao qua bên này.
Người đàn ông lái xe kia tuy kiệm lời nhưng thực lực không tệ, sau khi đóng cửa sổ xe lại, hắn chẳng nói chẳng rằng, nhấn chân ga đâm thẳng về phía trước.
Mấy con xác sống bị xe cán toét ra thịt thối, một ít bắn lên cửa sổ xe, cửa sổ xe vốn sạch sẽ giờ dính đầy mảnh thịt vụn xanh đen, Nha Thấu hệt như bị điện giật lập tức rụt tay lại.
Thấy mặt thiếu tái mét, đôi mắt màu lam cũng trợn tròn lên, Mục Hoài Viễn cười khẩy một tiếng: "Nhóc con nhát gan."
Người thế này không thích hợp sống trong tận thế, chẳng biết vì nguyên nhân gì mà lại thả cậu ta ra cho chạy lung tung nữa.
Đại khái là thiếu niên bị dọa sợ thật nên không phản ứng gì với câu châm chọc của Mục Hoài Viễn. Không có chỗ để bám tay vào nên chỉ có thể cố gắng ngồi vững vậy thôi, nhưng lúc cán qua con xác sống tiếp theo, cái xe bỗng lắc lư làm Nha Thấu ngã luôn vào trong ngực Mục Hoài Viễn.
Cả người thiếu niên ngã hẳn vào trong ngực Mục Hoài Viễn, cũng ngồi hẳn xuống đùi hắn.
Đầu óc Mục Hoài Viễn bỗng chết máy, câu giễu cợt tiếp theo thế nào cũng không thốt ra được.
Đám xác sống cản đường bị nghiền dưới bánh xe, còn Nha Thấu thì bị ngã ra sau tới nỗi mắt nổ đom đóm.
Mục Hoài Viễn không chỉ có đùi cứng mà ngực hắn cũng cứng nữa, chờ đi tới đoạn đường khá an toàn rồi Nha Thấu mới bắt đầu khóc lóc với 001 và Hệ thống Tình Yêu.
001:【Ký chủ, cơ bụng với cơ ngực lúc thả lỏng bình thường mềm lắm.】
Cho nên không biết vì sao mà Mục Hoài Viễn lại căng thẳng đến mức cả người gồng cứng như bây giờ nữa.
Lục Tự: "Ngồi yên."
Hắn không nói nhiều, ngoài lúc bắt được Mục Hoài Viễn có nói mấy câu ra thì suốt đường đều duy trì hình tượng đầu tàu trầm ổn đáng tin cậy.
Bị hắn nói thế, Nha Thấu bắt đầu vứt nồi: "Rõ ràng là tại anh lái xe kém!"
Lục Tự nhíu mày, có vẻ như muốn phản bác nhưng lại bị Số 2 cắt ngang: "Tiểu thiếu gia, anh Lục lái xe đỉnh lắm. Cậu ngồi thử thêm mấy lần là biết ngay."
Tiểu thiếu gia mặc kệ, tiểu thiếu gia không vui, cũng không chịu thừa nhận là mình bị đám xác sống dọa sợ, đoạn cãi lại: "Thì đang ngồi thử đây còn gì? Xóc nảy muốn ói."
Lục Tự: "... Vừa rồi là tình huống bất ngờ."
Nha Thấu sắm vai có tính cách kiểu này đã nhuần nhuyễn lắm rồi, hoàn toàn không nhận ra bên trong đã đổi thành người khác luôn. Nhưng cậu cũng không cố tình ngang ngược vô lý thái quá, định nói thêm câu nữa thì thôi, ai ngờ còn chưa lên tiếng thì bỗng có tiếng rung vang lên trong xe.
Máy truyền tin của ai đó đang rung thì phải.
Nha Thấu lập tức đi sờ máy trong túi mình, phát hiện màn hình máy mình vẫn đen thui, không phải máy cậu rồi.
Ba người phía sau cũng lập tức phủ định: "Cũng không phải của tôi."
Tuy Lục Tự không nói gì, nhưng trông vẻ mặt lạnh lùng của hắn thì chắc cũng không phải của hắn, hơn nữa tiếng rung lại ở rất gần cậu.
Nha Thấu quay người lại, đối diện với ánh mắt của Mục Hoài Viễn.
À, của hắn.
Trên mặt Nha Thấu vẫn giữ nguyên biểu cảm vờ nổi cáu vừa rồi, nhưng sắc mặt cậu lúc này trắng nhợt, mắt lại tròn, cho nên trông cậu rất giống con mèo con yếu ớt mặc dù đang sợ lắm nhưng vẫn muốn xù lông đe dọa người lại gần mình.
Cậu mím môi, sau đó lại quay đầu lên, không hề có ý định nghe hộ máy.
Chẳng qua người gọi tới cực kỳ kiên nhẫn, gọi tới tận ba lần, tới lần thứ tư, Số 2 không nhịn nổi nữa mà đẩy vai Mục Hoài Viễn: "Anh trai à, ai gọi cho anh thế?"
"Đừng bảo là anh chuốc thù ở đâu nhé?"
Đầu óc Mục Hoài Viễn vẫn lơ tơ mơ nãy giờ, bị Số 2 đẩy mới nổi cáu trừng hắn: "Liên quan gì đến cậu."
Nhưng lần này Số 2 lại không giận mà quay sang bảo Nha Thấu: "Tiểu thiếu gia, cậu lấy ra xem được không?"
"Chúng ta cứ để thế, bên kia gọi nữa thì thế nào?"
Nha Thấu nghĩ cũng phải, thế là đồng ý, lần theo âm thanh mà tìm được máy truyền tin.
Giờ đang là mùa hè, Mục Hoài Viễn lại không trang bị đầy đủ như ba người ngồi sau nên mò một tí là tìm ra được.
Máy truyền tin nhét trong túi quần đen làm nó hơi gồ lên. Chỉ có điều Mục Hoài Viễn bị trói cứng eo với đùi, máy truyền tin lại ở chỗ gần dây lưng nên Nha Thấu móc một lúc lâu mới rút được máy truyền tin ra.
Lúc lấy ra thì cuộc gọi lần thứ 4 đã tắt, đúng như Số 2 nói thật, đối phương lại gọi tới lần nữa.
Giao diện không hiển thị tên người gọi đến.
Sau tận thế không còn sử dụng điện thoại di động nữa, tín hiệu của máy truyền tin tạm thời chế tạo ra trong thời gian ngắn cũng không ổn định. Bấm nghe máy rồi mà phải một khoảng lặng ngắn sau mới nghe thấy tiếng rè rè nhỏ.
Còn kèm theo tiếng nói mang ý cười nữa.
"Cậu chết rồi à?"
Âm cuối còn giương lên, tuy giọng nói mang ý cười nhưng ý cười này lại giống như lưỡi đao có thể chém tới bất cứ lúc nào, làm người ta nghe mà lạnh sống lưng.
Nha Thấu nắm chặt máy truyền tin trong tay, cậu đang định tắt bỏ cuộc gọi này nhưng trước mặt lại xuất hiện một dòng thông báo.
【Nhiệm vụ cá nhân 1: Duy trì thiết lập nhân vật trước mặt Lục Tự.】
Tiểu thiếu gia không có đầu óc lại thích tìm đường chết, tự dưng nghe thấy câu mắng người thế này không thể có chuyện bình tĩnh hay bối rối mà tắt máy được.
Người trong xe đều biết rõ tính nết của "Nha Thấu", ngay cả Lục Tự cũng quay đầu qua, quan sát sắc mặt tiểu thiếu gia mới bị mắng.
Nha Thấu: "..."
Cậu buộc phải gồng người lên, dằn nỗi sợ hãi lẫn hoảng hốt trong lòng xuống, giơ máy truyền tin lên rồi nhắm mắt nói: "Anh bị điên à?"
Không phải giọng nói của thành viên trong tổ chức của mình, âm thanh truyền qua lẫn nhiều tạp âm quá nên chỉ nghe thấy nhỏ xíu.
Bên kia dừng lại trong chốc lát: "Cậu là ai?"
"Liên quan gì tới anh."
Giọng nói chứa ý cười nhưng chẳng hề ôn hòa: "Mục đâu?"
Nha Thấu nhìn thoáng qua Mục Hoài Viễn, đang định nói thì đầu gối dưới mông bỗng húc lên làm cậu bị xóc ngã ngửa vào trong ngực Mục Hoài Viễn, còn tí thì làm rơi máy truyền tin, cậu lập tức nổi đóa: "Anh làm gì đấy!?"
Nha Thấu tựa hẳn vào người Mục Hoài Viễn, máy truyền tin cũng theo đó mà tới gần hắn.
"Thủ lĩnh." Mục Hoài Viễn lên tiếng, không hề trả lời câu hỏi của Nha Thấu.
Sau vài tiếng rè rè, đầu bên kia mới truyền tới giọng nói quái gở, khác hẳn với giọng điệu ban nãy, là của một người khác: "Xem ra vẫn chưa chết nhỉ?"
Sau đó người ban đầu kia lại lên tiếng: "Người vừa nãy đâu rồi?"
"Đang ngồi trên đùi tôi."
Lần này thì cả hai bên đều yên lặng, một lúc sau người kia mới nói: "Vậy à?"
Tuy cười nhưng giọng điệu âm trầm thấy rõ:
"Nhiệm vụ thất bại không về tổ chức, gặp dịp còn chơi dã chiến bên ngoài?"