Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 192: "Tôi bế cậu."



Edit: Lune

Âm thanh từ đầu bên kia truyền qua nghe không rõ lắm.

Đám người ngồi trong xe không nhịn được mà nhìn thiếu niên đang ngồi trên đùi Mục Hoài Viễn, ngay cả người trong cuộc là Mục Hoài Viễn cũng vậy.

Thiếu niên ngã vào trong ngực Mục Hoài Viễn, đoạn bối rối chống vào vai hắn, tư thế ngồi của cậu lúc này rất chi là khó chịu. Tóc thì rối, sắc mặt vốn tái nhợt giờ cũng đỏ lên vì tức, cậu nhăn mày nhìn Mục Hoài Viễn, hay nói chính xác hơn là... máy truyền tin trong tay hắn.

Cổ áo rộng thùng thình nên thấp thoáng thấy được cả xương quai xanh tinh xảo lẫn sợi dây chuyền đeo trên cổ. Mặt dây chuyền bị giấu dưới lớp áo nên chỉ có thể thấy chỗ đó hơi nhô lên một tẹo.

Khuôn mặt sắc nét cùng đôi mắt lam tròn tròn, đẹp đến mức làm cổ họng người ta căng cứng.

Bàn tay chống trên vai Mục Hoài Viễn vừa trắng lại vừa mềm, móng tay cắt ngắn gọn gàng, lúc hoảng quá còn bất giác co lại nắm chặt áo Mục Hoài Viễn.

Quần áo cũng là một trong những vật tư khan hiếm trong tận thế, nhiều khi tìm được cái gì thì mặc cái đó. Hơn nữa để xác sống cấp cao không chú ý tới mình nên hầu hết các dị năng giả đều không mặc quần áo màu mè sặc sỡ, thành ra đa phần quần áo mà mọi người mặc không phải màu đen thì cũng là màu xám.

Mục Hoài Viễn cũng không ngoại lệ.

Ba người ngồi phía sau nhớ ban đầu tiểu thiếu gia không thế này. Không có đầu óc, thích làm mình làm mẩy, chỉ cần không được như ý mình là sẽ nổi cáu, lúc nào cũng coi mình là trung tâm, chứ không giống như bây giờ, ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi người khác, lúc nghe thấy lời nói hàm ý nhục mạ lại ngơ ngác tại chỗ, cũng sẽ không... đẹp như vậy.

Bàn tay trắng nõn nắm chặt vải áo màu đen, hai màu sắc tương phản rõ rệt kia thế nào lại làm họ choáng váng, ngỡ ngàng nhìn tiểu thiếu gia ngồi ở kia.

Thành thật mà nói thì cũng có thể xem là "Gặp dịp" thật.

【Người bên kia là ai vậy? Nói năng không biết lớn nhỏ gì cả!】

【Cấp trên kiểm tra phát hiện cấp dưới chưa hoàn thành nhiệm vụ nên giận cá chém thớt?】

【Hóng cảnh người bên kia gặp Nha Nha ghê, tui thích nhất là kiểu ban đầu lạnh lùng chảnh chó các thứ, lúc sau thì bắt đầu quỵ lụy Nha Nha đủ đường. Theo như kinh nghiệm tui đúc kết được thì không một ai có thể thoát khỏi công thức này.】

Tiếng hít thở trong xe không biết từ khi nào cũng dần trở nên nặng nhọc.

Một tay Nha Thấu vẫn đang cầm máy truyền tin, tay kia thì chống vào vai Mục Hoài Viễn, tư thế này khó chịu chết đi được, Nha Thấu nhổm người dậy, khép hai đùi đôi ngồi nghiêng sang một bên.

Yết hầu nhấp nhô, Mục Hoài Viễn cắn răng, cái nhìn chòng chọc kia khiến Nha Thấu trông mà giật thon thót.

Nha Thấu thừa nhận là bây giờ mình đang cực kỳ không vui. Có lẽ là vì ngồi vậy cả một đường nên người rất khó chịu, còn phải cúi đầu miết nữa nên giờ thấy dạ dày hơi nôn nao, hoặc cũng có thể là vì đống thịt thối bắn dính lên cửa sổ xe cùng với đám xác sống sắp sửa gặp phải, hoặc cũng có thể là ánh mắt càn rỡ kia của Mục Hoài Viễn nhìn mình hệt như sói đói.

Cái nhìn xâm lược của sói quá mãnh liệt, động vật ăn cỏ đương nhiên là muốn tránh xa rồi.

"Nói."

Giọng nói trong máy truyền tin nghe không rõ vui giận, hơn nữa còn loáng thoáng nghe thấy bên kia khá ồn ào, giống như có ai đó đang nói chuyện với cười phá lên ấy.

Nha Thấu lắng tai nghe trong chốc lát, phát hiện thì ra không phải ảo giác của mình.

Ở bên kia chắc là có rất nhiều người.

Mà thời gian máy truyền tin được nghiên cứu rồi chính thức đưa vào sử dụng mới được hơn một năm, hiệu quả thu tiếng không tốt lắm, có thể thu được âm thanh vào chứng tỏ những người kia đang ở rất gần.

Có khi còn ở ngay bên cạnh luôn, nghe âm thanh từ bên cậu rồi nói chen vào như giọng điệu quái gở ban nãy.

Mà người bọn họ muốn tìm là Mục Hoài Viễn.

Câu đầu tiên là "Cậu chết rồi à", câu tiếp theo là "Nhiệm vụ thất bại không về tổ chức", thế nhưng Mục Hoài Viễn lại gọi đối phương là "Thủ lĩnh", mối quan hệ lạ lùng thật đấy, không biết đối phương là ai nữa.

Nha Thấu rất hiền, trừ những lúc bị người khác bắt ép làm những việc mình không thích ra thì cậu rất hiếm khi cáu giận, số lần cáu giận thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay luôn.

Cậu ngoái đầu nhìn thoáng qua vành tai với cái cổ đỏ rực của Mục Hoài Viễn, đoạn nhổm người lên rồi xoay hẳn qua ngồi đối mặt với hắn.

"Gặp dịp cái gì."

Nha Thấu chớp mắt, nói với giọng điệu tự cho là xấu xa nhất của mình.

"Anh ta bị tôi bắt được."

...

Trong máy lại truyền tới tiếng rè rè.

Sau đó nghe như có tiếng chân ghế dộng xuống sàn, có người nhích lại gần, giọng điệu rõ lố lăng, là giọng Nha Thấu chưa nghe qua, chắc là một người khác.

"Cậu, bắt Mục?"

Rõ là một câu nhưng lại ngắt quãng sau chữ "Cậu" , người kia giống như nghe thấy chuyện cười, chẳng những không tin mà còn phản ứng như thể thấy trẻ con nói dối giả làm người lớn vậy, giọng điệu dung túng thể hiện rõ thái độ khinh thường lẫn giễu cợt.

"Mục" trong lời bọn họ nói lúc này đang ngồi yên bên ghế phụ, hai tay bị trói cứng, do lâu không cử động nên tay chân đã cứng đờ.

Đây là thời điểm Mục Hoài Viễn chật vật nhất, mặc cho một nhóc con cả người chỗ nào cũng vừa thơm vừa mềm ngồi trên đùi mình, lại còn chịu để bị trói ngồi ở đây cho cậu đánh giá từ đầu đến chân.

Vừa thơm vừa mềm lại còn rất ấm, cách hai lớp quần rồi mà hơi ấm vẫn không ngừng truyền qua.

Đối mặt thế này lại càng dễ thấy vẻ không vui trong đôi mắt lam kia, lúc cậu nhìn qua đây, có vẻ như đang nghĩ nên xử lý cái tên đầu sỏ này thế nào.

Sau đó bàn tay vốn đang chống vào vai Mục Hoài Viễn chuyển tới bên má hắn, rồi lại đưa máy truyền tin lại gần, mấy ngón tay trắng trẻo vỗ vào má Mục Hoài Viễn, đảm bảo bên kia có thể nghe thấy.

Giống như lúc chuẩn bị lên xe, thiếu niên cũng làm vậy.

Dáng môi của Nha Thấu rất đẹp, màu sắc hồng hào khỏe mạnh, phía dưới là cái cằm nhỏ nhắn trắng nõn. "Này."

Mục Hoài Viễn biết là đang gọi mình, nhóc con này từ lúc đút thuốc cho tới giờ còn chưa thèm hỏi tên hắn, cũng chẳng thèm hỏi han tìm hiểu câu nào, mục đích cũng rất đơn giản, đó là bảo vệ cậu.

"Vậy anh nói với bọn họ đi."

"Xem giờ có phải anh đang bị trói ở đây không."

Mục Hoài Viễn nhắm mắt lại, một lúc sau mới lên tiếng.

"... Phải."

Mục Hoài Viễn đã đoán được sau khi mình trả lời khẳng định như thế, đám người bên kia sẽ dùng giọng điệu quái gở cỡ nào để trào phúng mình rồi, nhưng bị nhóc con này nhìn đăm đăm thế kia, chẳng hiểu thế nào hắn lại gạt ra một chữ "Phải".

"Không nghe nhầm đấy chứ? Mục? Nhiệm vụ thất bại lại còn để bị bắt?"

"Lại còn bị một đứa nhóc bắt?"

Giọng nói từ đầu bên kia truyền sang nghe rất non nớt, tuy không rõ lắm nhưng bọn họ vẫn có thể nhận ra đó là một nam sinh, nhưng cũng vì giọng nói hơi non nên đám người bên kia mới cho rằng Nha Thấu mà một đứa nhóc còn ít tuổi.

"Thành niên chưa? Có nâng nổi một cái chân của mày không?"

"Mày yếu tới mức độ này từ khi nào đấy? Bị Vua xác sống đánh cho thành tàn phế luôn rồi à?"

Đủ tiếng nói trộn lẫn vào nhau nghe ồn ào khủng khiếp, sắc mặt Mục Hoài Viễn sa sầm: "Câm mồm."

Hắn thình lình quát to một tiếng khiến ba người ngồi phía sau ngơ ra, Lục Tự cũng nhấn chân ga cán thêm một đám xác sống nữa.

"Kẻ bắt cóc ngồi trên đùi mình, cậu thấy khoái lắm phải không?"

Lúc có tiếng vang lên lần nữa thì đã đổi về người ban đầu kia: "Không thì chắc là tay chân gãy rồi nên mới không phản kháng được chứ, nhỉ?"

Dù là cách Mục Hoài Viễn gọi đối phương, hay là hắn vừa lên tiếng thì bên kia lập tức yên tĩnh lại cũng đều chứng minh rằng đối phương là người đứng đầu tổ chức của bọn họ.

Vậy gọi hắn là số 1 đi, Nha Thấu yên lặng đánh số cho bọn họ theo thứ tự ra trận.

"Này."

Nha Thấu ngơ ra một giây mới nhận ra là người kia đang gọi mình.

Người kia không thích gọi nhóc con như những người khác nên dùng một đại từ vạn năng để gọi.

Nhưng gọi như vậy không lịch sự chút nào, Nha Thấu không vui nói lại: "Tôi có tên."

Đối phương biết nghe lời phải, đáp: "Vậy cậu tên là gì?"

"Là..."

Nha Thấu khựng lại: "Còn lâu tôi mới nói cho anh biết."

"Được thôi."

Người kia không quan tâm cậu tên gì, cũng chẳng quan tâm đối phương là nam hay nữ, hay tuổi đối phương có nhỏ như nhóm bọn họ đoán hay không.

Hắn tựa bên tường, trong tay cầm viên tinh thể cấp 6, lên tiếng nhắc nhở như ban phát lòng tốt: "Cậu đang khiêu khích tôi đấy."

Khiêu khích con quái thú khổng lồ phía sau rèm sân khấu bằng một thủ đoạn mà trong mắt hắn chẳng có tí sáng suốt nào cả. Mà người khiêu khích thì có vẻ cũng không rõ rốt cuộc sau rèm sân khấu có thứ gì.

Trong giọng nói của hắn không còn mang theo ý cười nữa, cổ họng Nha Thấu căng cứng, cậu muốn tắt máy lắm rồi nhưng cái nhiệm vụ duy trì thiết lập nhân vật kia cứ hiện mãi nhắc nhở cậu, cho nên cậu chỉ có thể kiên trì nói tiếp: "Thì sao?"

"Ai bảo anh nói làm tôi bực mình."

Đối phương: "Bực mình?"

Tiểu thiếu gia khịt mũi.

Đối phương như cười khẽ một tiếng: "Vậy tôi rất muốn thấy cảnh cậu bực mình hơn nữa đấy." 

Nha Thấu cảnh giác: "Anh tính làm gì?"

"Đương nhiên là tới gặp cậu rồi."

"Bắt thành viên của tôi đi, không gặp thì đáng tiếc quá."

Nha Thấu: "..." Má ơi xong rồi.

Mặc dù trong lòng hoảng như điên nhưng trên mặt cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh lắm: "Anh không tìm thấy tôi đâu."

Có điều câu này cũng chẳng có tác dụng gì, giọng người kia trầm thấp như đang đếm ngược đến cái chết vậy: "Cứ chờ tới ngày đó đi."

"Ngài "Còn lâu tôi mới nói cho anh biết" thích bắt cóc người khác ạ."

Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng.

Chiếc xe vốn đang chạy bỗng phanh gấp.

Một bàn tay duỗi tới cầm lấy máy truyền tin từ tay Nha Thấu, sau đó bấm tắt máy.

Nha Thấu không thắt dây an toàn nên bị chúi về phía trước do quán tính, trong lúc giật mình còn vô thức ôm chặt cổ Mục Hoài Viễn.

"Anh Lục, sao thế?"

"Xác sống phía trước đông quá không vào được à?"

Ba người phía sau cũng hoang mang, lúc lên tiếng hỏi Lục Tự thì súng trong tay cũng đã sẵn sàng, có thể xông lên đánh nhau với đám xác sống kia bất cứ lúc nào.

Lục Tự: "Không."

Hắn chỉ Số 3, giọng lạnh như băng: "Lái xe."

Sau đó Lục Tự mới quay sang nhìn Nha Thấu: "Xuống dưới."

Nha Thấu hoang mang: "Xuống đó thì tôi ngồi đâu?"

Lục Tự: "Tôi bế cậu."