Không để ai phản bác, Trì Y nhanh chóng bước tới bên giếng, né ánh sáng soi thẳng vào trong lòng giếng đen ngòm. Cô kéo dây ba lần, chiếc gàu nặng trĩu được lôi lên đầy nước. Cô đổ vội vào thau, không dám liếc sang chỗ người phụ nữ lúc nãy từng ngồi.
Ngay sau đó, không nói thêm một lời, cô xách thau nước chạy một mạch về nhà.
Sau lưng, tiếng Tóc Hồng vọng lên the thé:
"Chị Trì Y! Đợi tụi em với chứ!"
Vừa bước qua ngưỡng cửa, Trì Y lập tức nhào tới ôm lấy Lê Tri, nức nở như thể vừa từ cõi c.h.ế.t trở về:
"Tri Tri! Bọn mình gặp Phương Lâm rồi! Cô ta... cô ta đứng cạnh giếng, mặc đồ hát, trên mặt còn nguyên lớp trang điểm… kinh khủng quá, hu hu hu—"
Trong phòng, chỉ có một thau nước nhỏ để hai người lần lượt rửa mặt. Khi cả hai đã nằm xuống chiếc giường cứng, tấm chăn mỏng đắp qua loa, Trì Y vẫn chưa thôi run rẩy. Cô siết c.h.ặ.t t.a.y Lê Tri, như thể buông ra là bị kéo vào địa ngục:
"Tri Tri… cậu nói xem… có phải mình kích hoạt điều kiện tử vong rồi không? Nếu đêm nay cô ta quay lại tìm mình thì sao?"
Lê Tri vỗ nhẹ lên tay cô bạn, giọng nói trầm ổn, như thể dù có là yêu ma quỷ quái gì, cũng chẳng khiến cô chớp mắt:
"Phương Lâm là người trong đoàn hát. Nếu cô ta muốn g.i.ế.c ai, có thể sẽ liên quan đến những điều cấm kỵ hoặc quy tắc trong đoàn. Việc gặp cô ta khi đi lấy nước, chưa chắc đã tính là phạm điều gì cả. Cậu đừng nghĩ nhiều."
Nghe vậy, Trì Y như được trấn an, lòng cũng vì tin tưởng tuyệt đối vào Lê Tri mà bình tĩnh lại, không lâu sau đã ngủ say. Lê Tri thì không dễ gì lơi lỏng cảnh giác, nhưng lạ thay, đêm nay lại đặc biệt yên tĩnh. Không ai gõ cửa, không tiếng khóc than, không có bước chân rón rén qua hành lang… chỉ có tiếng thở đều của Trì Y, và hơi lạnh thấm dần qua tấm chăn.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, vài người chơi đã dậy sớm, lau sạch các bể chứa nước phủ bụi. Trong thế giới phó bản, ai cũng hiểu rõ — nếu không thể vượt trội ở phần suy luận, thì ít nhất cũng phải xuất hiện nhiều trước ống kính để thu hút fan. Thà c.h.ế.t nổi bật còn hơn sống mờ nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng trai Tóc Hồng cùng đồng đội lập tức trở thành tâm điểm khi kể lại cảnh tượng gặp “nữ quỷ” Phương Lâm đêm qua. Đêm đầu tiên không có ai chết, nhưng sau chuyện đó, chẳng ai dám bén mảng tới giếng nữa, thế nên sáng nay họ đã lo liệu nước sinh hoạt cho cả nhóm. Sau lưng vang lên tiếng luyện thanh của các diễn viên, mùi cháo và dưa muối lan tỏa trong không khí ẩm lạnh.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Lê Tri vừa ăn sáng vừa đảo mắt quan sát. Vẫn là mười người, không thiếu ai. Đối với một phó bản kinh dị, đây là một khởi đầu hiếm hoi có thể gọi là “tốt lành”.
Sau bữa sáng, cả nhóm thống nhất sẽ chia nhau ra tìm hiểu thông tin về Trân Trinh. Một nhóm mười người kéo nhau đi khắp làng sẽ quá nổi bật, lại dễ khiến dân làng nghi ngờ. Lê Tri nhìn thoáng qua nhóm ba người với biệt danh Tóc Hồng, Tóc Trắng và Tóc Vàng, rồi gọi bọn họ lại, giọng nhẹ nhàng nhưng không cho phép phản bác:
"Ba người đừng đi chung nữa. Nên chia ra nam nữ mà đi."
Tóc Trắng nhíu mày: "Tại sao? Nam nữ phối hợp không phải hiệu quả hơn à?"
"Ngôi làng này rất coi trọng danh tiết phụ nữ. Trân Trinh nghe tên là con gái, nếu để đàn ông lạ mặt đến hỏi chuyện về cô ấy, chưa hỏi được gì đã gây thù chuốc oán rồi. Nữ giới đi hỏi sẽ an toàn hơn."
Câu nói khiến ba người sực tỉnh. Tóc Hồng lập tức quay sang nhìn Lê Tri bằng ánh mắt sùng bái:
"Chị Lê Tri, vậy… em đi với chị nhé! Em biết nghe lời mà!"
Trì Y đứng một bên, lặng lẽ cắn môi. Cô còn nhớ rõ mình đã từng tuyên bố sẽ không bám theo Lê Tri nữa, nhưng giờ thấy Tóc Hồng đi cùng, lại cảm thấy khó chịu. Cuối cùng, cô cố gắng giữ lại chút tự tôn, nhìn sang hai chàng trai còn lại:
"Vậy… để tôi đi với hai người."
Phân nhóm xong, mọi người tản đi. Tóc Hồng theo sát bên Lê Tri, bước chân cứ như nhún nhảy:
"Chị Tri, chị muốn em làm gì thì cứ nói nhé! Em còn hữu dụng hơn Liên Thanh Lâm cả trăm lần ấy chứ!"