Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 137



"Tâm nguyện của cô ấy là mong bà sống lâu trăm tuổi, em gái trưởng thành lấy được người tốt. Vậy thì chúng ta giúp kiểu gì được? Ở lại đây mười mấy năm à? Rồi còn bà của cô ấy, phải chờ đến khi qua đời nữa?"

"Có khi nào đây không phải là tâm nguyện thực sự không?" – một người hỏi nhỏ.

Ôn Thiên Tuyết khoanh tay, dựa vào cột nhà, lạnh lùng nói: "Thử thách lần này, khó nhất chính là phân biệt thật giả. Nếu đến lúc Trân Trinh c.h.ế.t mà chúng ta vẫn không tìm ra tâm nguyện thật sự, thì nhiệm vụ sẽ thất bại."

Ban đầu, khi hệ thống công bố nhiệm vụ, ai cũng tưởng đây là phần nghỉ xả hơi sau những chuỗi ngày c.h.ế.t chóc căng thẳng. Nhưng giờ thì mọi người đều hiểu: hệ thống chưa bao giờ nương tay. Nó là kẻ hành xác tàn nhẫn nhất – luôn biết cách hành hạ người chơi bằng thứ gọi là 'lương tâm' và 'nhân tính'.

Không ai có thể chắc chắn tâm nguyện của Trân Trinh là gì. Cho dù chính miệng cô ấy nói ra, thì liệu đó có phải là điều mà linh hồn cô thật sự mong mỏi không?

Thảo luận mãi mà vẫn không ra manh mối, cả nhóm đành thống nhất: ngày mai sẽ đến nhà bà ngoại của Trân Trinh, mong tìm được chút manh mối mới.

Đêm đó, cuối cùng cũng không ai phải ra giếng kéo nước. Ai cũng tranh thủ rửa mặt sơ sài rồi tắt đèn đi ngủ. Bên ngoài, sân viện chìm trong màn đêm đặc quánh, chỉ còn tiếng côn trùng đơn điệu vang lên giữa yên lặng như thể thế gian này chưa từng tồn tại con người.

Trì Y nằm trằn trọc, đôi mắt mở to nhìn trần nhà bằng gỗ mục.

"Nếu đến ngày cuối cùng vẫn không hoàn thành nhiệm vụ, mình nhất định sẽ thiêu rụi cái nơi quỷ quái này trước khi chết!" – cô nghiến răng ken két. "Cái từ đường Liệt Nữ gì chứ! Mình sẽ đốt sạch! Không để ai sống sót!"

Bên cạnh, Lê Tri xoay người lại, mắt khẽ động: "Ngày mai, sau khi thăm nhà bà Trân Trinh, chúng ta sẽ ghé từ đường Liệt Nữ."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Nghe thế, Trì Y lập tức hạ giọng: "Tri Tri, cậu nghĩ có khi nào từ đường Liệt Nữ là đầu mối chính, giống hai phó bản trước không? Biết đâu nếu phá hủy nơi đó, mấy linh hồn từng bị ép c.h.ế.t sẽ trỗi dậy, g.i.ế.c sạch dân làng?"

Cô chưa kịp ngừng suy diễn thì lại tiếp tục sục sôi phẫn nộ: "Nhưng nếu họ đều như Trân Trinh, cam tâm đi chết, thì làm gì có oán hận nào đủ để hóa thành ác linh? Trân Trinh còn muốn phù hộ cho cậu sau khi chết, muốn được vào từ đường Liệt Nữ. Rõ ràng bọn dân làng đã tẩy não họ, biến cái nơi đó thành thiên đường giả tạo, để c.h.ế.t cũng trở thành vinh quang."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngủ đi." – Lê Tri khẽ nhắc, giọng cô vẫn điềm tĩnh đến lạnh lẽo. Sự trấn tĩnh ấy lan sang cả Trì Y, khiến cô cũng lặng dần, không còn nói nữa.

Đêm trôi đi trong bình lặng. Không có tiếng động bất thường, không có kẻ nào mò đến giếng nước. Họ an toàn ngủ qua đêm, giấc ngủ hiếm hoi giữa cơn ác mộng đang kéo dài từng ngày.

Cho đến rạng sáng, một âm thanh khẽ khàng vang lên từ xa—tiếng hát tuồng.

Không ít diễn viên trong đoàn hay dậy sớm luyện giọng, người chơi đã quá quen với âm thanh này nên không mấy để tâm. Nhưng lần này lại khác. Giọng hát vang vọng từ xa rồi từ từ áp sát, từng nốt cao vút như xé toạc màn sương sớm, lặng lẽ len lỏi vào giữa sân viện.

Tiếng hát dừng lại gần những bể nước đặt trong sân.

Lúc này, những người chơi đang ngủ say mới bắt đầu bừng tỉnh. Âm thanh thấm đẫm bi ai như xuyên qua tai mà đ.â.m thẳng vào tim:

"... Thượng Hương bái biệt dưỡng dục ân, từ biệt lão mẫu sau rồi tự vẫn."

Giọng hát đột ngột vút cao, chói tai như kim thép xuyên qua óc:

"Chi bằng một cái c.h.ế.t để gặp lại phu quân!"

Trì Y bừng tỉnh khỏi giấc mơ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một bàn tay lạnh buốt đã bịt chặt miệng cô.

Cô vùng vẫy theo phản xạ, nhưng một giọng nói nhỏ nhẹ lập tức vang lên bên tai:

"Đừng lên tiếng." – là giọng của Lê Tri


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com