Lê Tri không nói gì, chỉ ra hiệu bằng tay. Cả nhóm lặng lẽ bước xuống ruộng, không ai lên tiếng, bắt đầu gặt.
Tiếng lúa bị cắt xoẹt xoẹt vang lên liên tục.
Bà lão ngẩng đầu nhìn thấy một đám người, lập tức nổi giận mắng:
"Đi đi! Mấy người còn tới làm gì? Tôi không cần ai giúp hết!"
Nhưng không ai phản ứng lại.
Bà mắng một lúc lâu, thấy đám người kia như câm điếc, mặt lạnh như tiền, không thèm đáp lời, chỉ chăm chăm làm việc.
Bà lão bực đến run cả tay, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ thở dài rồi tiếp tục làm việc, lặng lẽ hòa vào nhóm người lạ kỳ đó.
Đến gần trưa, bà bỗng vứt liềm, bỏ đi thẳng. Tóc Hồng tranh thủ duỗi lưng, than thở:
"Chị Tri ơi, bà ấy bỏ đi rồi, mình có làm tiếp không?"
Lê Tri híp mắt nhìn theo bóng lưng khuất dần, mỉm cười:
"Làm chứ. Biết đâu bà ấy về nấu cơm cho tụi mình thì sao?"
"Chị nằm mơ giữa ban ngày đấy à..." Tóc Hồng nuốt lời lại nửa chừng, chẳng dám nói tiếp. Lê Tri mà nghe được thì thể nào cũng bị cắt khẩu phần ăn ảo.
Nhưng ai ngờ được, một giờ sau, bà lão thực sự quay lại—tay xách giỏ cơm!
Bà đặt giỏ lên bờ ruộng, giọng vẫn cộc lốc:
"Lại đây, ăn cơm đi."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Lê Tri tươi rói đi tới, cầm lấy bát nước uống một ngụm rồi nói:
"Cảm ơn bà, bà tốt lắm."
Bà lão hừ lạnh, nhưng không nói thêm lời nào.
Trong giỏ không có sơn hào hải vị, nhưng cơm trắng tinh, rau xanh nấu vừa miệng, đủ biết bà đã bỏ tâm vào bữa ăn này.
Sau khi ăn trưa, mọi người tiếp tục làm việc, muốn hoàn thành cánh đồng trước khi mặt trời lặn.
Giữa lúc ấy, em gái của Trân Trinh mang nước ra hai lần. Cô bé ngồi xổm trên bờ ruộng, nhìn nhóm người lạ bằng ánh mắt tò mò. Cuối cùng, không nhịn được, cô bé tiến đến gần Lê Tri, ngập ngừng hỏi:
"Vâng! Nhưng chị ấy không được vào lớp học. Trước đây còn dẫn em đi nghe lén ngoài cửa, bị thầy phát hiện rồi bị đánh một trận." Cô bé vừa nói vừa bật cười khúc khích.
Lê Tri lấy viên đường phèn từ túi áo đưa cho cô bé:
"Chị gái em còn thích gì nữa nào?"
"Chị ấy thích làm việc nhà, thích theo người ta lên núi. Chị ấy nói muốn đứng trên đỉnh núi cao nhất để nhìn ra ngoài làng. Chị ấy bảo sau này nhất định sẽ đi xa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô bé lặng lẽ nhìn lên, giọng thì thầm:
"Chị ơi, bên ngoài làng... có gì đẹp không?"
Lê Tri xoa đầu em:
"Bên ngoài đẹp lắm. Sau này em lớn, em có thể tự đi xem."
Trong mắt cô bé lóe lên ánh sáng rực rỡ của khát vọng, nhưng lại nhanh chóng chùng xuống:
"Đáng tiếc là chị gái em không ra ngoài được nữa..."
Cô bé mím môi, giọng nhỏ như tiếng muỗi:
"Chị ơi... chị giúp chị gái em được không? Em không muốn chị ấy c.h.ế.t đâu..."
Lê Tri cúi người, chống tay lên đầu gối, nhìn thẳng vào mắt cô bé:
"Chị hứa. Chị nhất định sẽ cứu chị gái em."
"Thật không? Chị không gạt em chứ?"
Lê Tri chìa ngón út ra:
"Chúng ta móc ngoéo, không được nuốt lời."
Hai ngón út móc vào nhau, một giao ước vô hình được hình thành.
Phía xa, bà lão nhìn thấy tất cả, đôi mắt già nua đỏ hoe. Bà nói, giọng khàn và nặng nề:
"Cháu đừng lừa con bé. Nó mà mừng hụt thì tội nghiệp lắm."
Lê Tri đứng thẳng, bình tĩnh đáp:
"Cháu không lừa em ấy."
Bà lão nhìn sâu vào mắt cô, rồi lại cúi đầu, giọng bà khàn đặc, như đã buông xuôi:
"Bà biết cháu có lòng... nhưng vô ích thôi. Cháu không cứu nổi nó đâu. Dù có đưa nó rời khỏi làng, nó cũng sẽ chết."
Lê Tri trầm giọng hỏi:
"Ý bà là sao?"
Bà lão rùng mình, môi run rẩy, như thể muốn nói ra điều gì đó nhưng lại sợ. Cuối cùng, bà chỉ lặng lẽ nói một câu đầy ẩn ý:
"Cô gái đoàn hát tự tử… Cháu không thấy cái c.h.ế.t của cô ta rất kỳ quái sao?"
Lê Tri nhíu mày. Đương nhiên là kỳ quái. Cô ta không c.h.ế.t sớm, không c.h.ế.t muộn, lại chọn đúng đêm đầu tiên đoàn hát đến làng, treo cổ ngay trên sân khấu. Chết chưa đầy hai phút đã biến thành oán linh, không siêu thoát, lảng vảng trong làng hại người.
Bà lão nhắm mắt lại, lời nói như đinh đóng cột:
"Ở làng Liệt Nữ này… phụ nữ mất chồng, dù tình nguyện hay không… cũng khó thoát khỏi cái chết."